• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nara

Betaer: Bạn cute =))



Chương 29

Phương Chiêu Mộ ngủ gật trên xe Tống Viễn Tuần.

Nhà Tống Viễn Tuần cách nhà Phương Chiêu Mộ khoảng ba km. Thời điểm Mu và Andrew ghép đôi, phần mềm báo khoảng cách rất gần.

Lúc Tống Viễn Tuần đỗ xe vào ga ra, Phương Chiêu Mộ đã tỉnh, anh dẫn Phương Chiêu Mộ lên lầu hai.

Phòng khách có người quét tước quanh năm, để sẵn đồ rửa mặt. Tống Viễn Tuần giúp Phương Chiêu Mộ cất đồ, không có ở lâu, đi ra ngoài trước.

Phương Chiêu Mộ lăn qua lăn lại cả ngày, vừa nãy cũng chưa tỉnh ngủ, tắm rửa xong rồi nằm lên giường.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, đầu Phương Chiêu Mộ có chút choáng váng, tay chân đau nhức, viêm họng, hình như là triệu chứng của cảm mạo. Cậu rất khát, không đổi áo ngủ đã đi xuống lâu.

Nhà Tống Viễn Tuần rất lớn, Phương Chiêu Mộ dựa vào ấn tượng đi tới phòng ăn, Tống Viễn Tuần đã ở đó. Anh đang ở trong nhà bếp sờ qua sờ lại, chắc là đang nấu cháo.

“Tống Viễn Tuần.” Phương Chiêu Mộ lên tiếng gọi anh.

Tống Viễn Tuần quay đầu lại nhìn thấy Phương Chiêu Mộ, hỏi: “Thức rồi?”

“Có lẽ tôi bị cảm rồi. ” Phương Chiêu Mộ nói, lại ngáp một cái, “Có nước không, khát quá.”

Tống Viễn Tuần thả chiếc muôi trong nồi cháo, đi tới cầm lấy áo khoác để ở một bên phủ lên người cậu, rồi lấy cốc đi rót nước.

Phương Chiêu Mộ tiếp cốc nước, uống một hớp, Tống Viễn Tuần lại nói: “Sao lại bị cảm, ngày hôm qua cũng đâu có đi chỗ nào lạnh quá đâu nhỉ.”

“Chắc là bị anh lây đó.” Phương Chiêu Mộ nói.

“Anh có đeo khẩu trang.” Tống Viễn Tuần định phủ nhận quan điểm của Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ vô tình nhắc nhở anh: “Sau đó lúc hôn môi không có đeo.”

Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ một lúc, nói: “Anh đi tìm thuốc.”

“Không cần. ” Phương Chiêu Mộ một tay cầm cốc, một tay tóm chặt lấy ống tay áo của Tống Viễn Tuần, kéo anh tới nhà bếp, sức Phương Chiêu Mộ không lớn nhưng lại có thể kéo Tống Viễn Tuần đi “Anh đang nấu cái gì? Sao mùi vị quái quái vậy, có phải cháy không.”

“Cháo.” Tống Viễn Tuần nói.

Tài nấu nướng của Tống Viễn Tuần không tính là tốt, ở nhà không hay nấu ăn, chỉ có thể nấu món đơn giản nhất. Sáng sớm nay, vì muốn nấu cháo cho Phương Chiêu Mộ, anh đã nấu hỏng một nồi, đang vội vàng nấu lại.

Phương Chiêu Mộ bưng ly nước, nhìn quanh bếp, hỏi Tống Viễn Tuần: “Anh nấu cháo sao không dùng nồi cơm điện?”

Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ một cái, giải thích hết sức trôi chảy: “Luộc nấm.”

“Há, ” Phương Chiêu Mộ gật đầu, tự chủ trương dịch thành “Anh không biết nồi cơm điện nhà anh có thể nấu cháo à.”

Tống Viễn Tuần vốn còn muốn phản bác nhưng Phương Chiêu Mộ nói xong thì cười với anh, lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất nhạt, Tống Viễn Tuần thôi không nói gì nữa.

Phương Chiêu Mộ mặc cái áo ngủ Tống Viễn Tuần từng thấy qua, đó là lần gọi video kia. Phương Chiêu Mộ mặc áo màu xám nhìn rất ôn dịu dàng, cậu còn đang khoác áo của Tống Viễn Tuần, tiến đến bên người anh, xem nước trong nồi sôi lên.

Lúc Tống Viễn Tuần không thích Phương Chiêu Mộ, nhìn Phương Chiêu Mộ là thấy không thoải mái, bởi vì Phương Chiêu Mộ sẽ ảnh hưởng đến anh, khiến anh không thể làm việc bình thường.

Cho đến khi biết mình thích Phương Chiêu Mộ, Tống Viễn Tuần lại thấy, vẻ mặt nào của Phương Chiêu Mộ cũng rất dễ nhìn, là cậu quá tốt cho nên mới làm cho tinh thần người khác lộn xộn, đứng ngồi không yên, muốn đẩy ra, muốn tránh đi, càng muốn lại gần.

“Tống Viễn Tuần.” Phương Chiêu Mộ vung vung tay ở trước mặt Tống Viễn Tuần “Cháo sắp khét rồi kìa.”

Tống Viễn Tuần phục hồi tinh thần, Phương Chiêu Mộ đã đẩy anh qua một bên, để ly xuống, mở nắp nồi, lấy cái muôi khuấy cháo.

Cậu vặn nhỏ lửa, lại khuấy khuấy, tự dưng quay đầu sang Tống Viễn Tuần, nói: “Nhà bếp của anh thật lớn.”

Đây là lần đầu tiên từ khi Phương Chiêu Mộ trở về từ Settle nói với Tống Viễn Tuần chuyện liên quan tới Andrew, cho nên Tống Viễn Tuần thật cẩn thận đáp lại: “Em thích là tốt rồi.”

“Tại sao anh lại nói với tôi là nhà bếp của anh rất lớn?” Phương Chiêu Mộ hỏi Tống Viễn Tuần, “Khi đó anh đang nghĩ gì?”

Cháo sôi ùng ục, bong bóng nhỏ từ đáy nồi nổi lên, ở trên mặt nước bể tan.

Tống Viễn Tuần đã không nhớ nổi tâm tình mình lúc đó, bất quá nếu không truy cứu nguyên nhân, nói câu như thế, nhất định là muốn Phương Chiêu Mộ đến nhà anh.

Phương Chiêu Mộ nói tiếp: “Tống Viễn Tuần, anh thích điều gì ở tôi? Yêu thích tôi bao nhiêu?”

Cậu khẽ nâng đầu, chăm chú nhìn Tống Viễn Tuần. Lúc Phương Chiêu Mộ lên lớp hay khi làm thí nghiệm cũng như thế này, hết sức chuyên chú, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Mà Tống Viễn Tuần là học sinh hư, ngay cả câu hỏi cũng trả lời đầy đủ, chỉ đáp câu sau, qua loa lại rõ ràng, nói: “Rất thích em.”

Trong lòng Tống Viễn Tuần rất rõ ràng, Phương Chiêu Mộ nghe anh nói yêu thích mình cũng không chắc sẽ có cảm giác quá lớn. Nhưng khi nói ra khỏi miệng, anh khá thẹn thùng e lệ.

Dù sao xưa nay Tống Viễn Tuần chưa cùng bất kỳ ai nói qua câu như thế này, trước đây không hề nghĩ tới, năm nay nói với Phương Chiêu Mộ mấy lần, cũng chưa nhận được câu trả lời hài lòng nào.

“Vậy tại sao ban đầu ghét tôi?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi Tống Viễn Tuần.

Vẻ mặt Phương Chiêu Mộ rất nghiêm túc, như là đang nói, ngày hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện.

Tống Viễn Tuần suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại Phương Chiêu Mộ: “Muốn anh nói từ đầu sao?”

Phương Chiêu Mộ bỏ muôi xuống, xoay người ôm lấy cánh tay, gật đầu với Tống Viễn Tuần: ” Ừm, nói từ đầu.”

“Anh đã sớm biết em, là vì Lý Vị.” Tống Viễn Tuần nói.

“Ồ,” ánh mắt Phương Chiêu Mộ thoáng lạnh, giống như hiểu được điều gì “Tôi biết rồi, nói tôi đoạt danh ngạch của cậu ta.”

“Tôi không có đoạt, thực ra tôi và cậu ta bằng điểm nhau, nhưng điểm chuyên ngành của tôi cao hơn, cho nên tôi được đi, cậu ta không nói cho anh đúng không?”

Tống Viễn Tuần yên lặng xác nhận suy đoán của Phương Chiêu Mộ, cậu lại nói: “Chuyện nước hoa… dù sao anh cũng biết rồi đấy. Còn gì nữa không?”

“Lúc đó anh cảm thấy em…” Tống Viễn Tuần cảm thấy chữ kia có chút khó nói, không nói tiếp.

Phương Chiêu Mộ nói thay anh: “Cảm thấy tôi gay?”

Cháo nấu xong nhưng không ai muốn ăn. Phương Chiêu Mộ tắt bếp, quay người lại nhìn Tống Viễn Tuần, ép hỏi anh: “Đúng hay không?”

Qua khoảng hai phút, Tống Viễn Tuần thừa nhận, nói: “Đúng.”

“Vậy tại sao lúc đầu lại giả làm kỹ sư.” Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu lên thay anh.

Tống Viễn Tuần chậm rãi nói: “Vì tò mò.”

“Tò mò cái gì?” Phương Chiêu Mộ dừng một chút, nói thẳng ra không chút che giấu “Tò mò Gay làm tình thế nào hả?”

“Không phải. ” Tống Viễn Tuần phủ nhận có chút bối rối “Mới đầu anh cũng không biết là em.”

Phương Chiêu Mộ yên tĩnh lại, một lát sau, cậu lại gọi anh: “Tống Viễn Tuần.”

“Anh thật yêu thích tôi sao?” Phương Chiêu Mộ nói “Hay là chỉ muốn lên giường với tôi?”

Phương Chiêu Mộ kéo tay Tống Viễn Tuần, ngửa đầu hôn anh. Tống Viễn Tuần thử né hai lần, cuối cùng vẫn là nghênh đón Phương Chiêu Mộ, đặt cậu lên trên bàn đá hoa cương trong nhà bếp, hung hãn ngang ngược hôn cậu. Áo ngủ Phương Chiêu Mộ cũng hở ra, Tống Viễn Tuần rốt cuộc lại chạm vào thân thể Phương Chiêu Mộ. Người cậu rất nhuyễn, giống như có cỗ nước ấm hòa vào da thịt.

Tống Viễn Tuần ôm lấy cậu, để cậu ngồi lên bàn, Phương Chiêu Mộ thật vất vả mới cách Tống Viễn Tuần ra một chút, há mồm thở hổn hển, đôi môi bị Tống Viễn Tuần hút sưng tấy, ánh mắt mất tiêu cự, tay khoát lên vai Tống Viễn Tuần thuận thế trượt vào dưới ngực, đặt trên chỗ đang nhô lên của anh.

“Muốn lên giường.” Phương Chiêu Mộ chọn đáp án giúp Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần bắt lấy tay Phương Chiêu Mộ, anh cảm thấy mình không nhiều lực nhưng Phương Chiêu Mộ lại kêu đau, Tống Viễn Tuần vội buông tay ra ngay.

“Đúng là muốn lên giường ” Tống Viễn Tuần không tránh né ánh mắt Phương Chiêu Mộ “Anh yêu thích em, đương nhiên là muốn lên giường với em.”

“Phải, ngày hôm nay anh yêu thích tôi.” Phương Chiêu Mộ kéo kéo khóe miệng.

“Không phải chỉ ngày hôm nay, ” Tống Viễn Tuần nói “Là mỗi ngày.”

“Thật mỗi ngày sao? ” Phương Chiêu Mộ nói “Anh bây giờ yêu thích tôi, tốt với tôi, nếu như ngày mai không thích tôi thì sao?”

“Chờ anh hết thích tôi rồi, có phải tôi lại phải trở về cuộc sống trước kia không?”

“Tống Viễn Tuần, tại sao tôi lại thích Andrew? Vì sao tôi phải dùng phần mềm kết bạn?”

“Bởi vì ở trong trường học của các người quá khó chịu, bởi vì tôi mỗi ngày không có lấy một người nói chuyện cùng, bởi vì không ai yêu thích tôi, bởi vì anh không thích tôi, các người không ai hoan nghênh tôi.”

“Lúc gạt tôi anh từng nghĩ qua chưa?”

“Yêu thích của anh đáng giá, yêu thích của tôi thì không sao, tôi yêu thích Andrew, vậy tôi phải tìm ai đòi lại đây?”

Phương Chiêu Mộ rơi nước mắt, không phải khóc lớn, chỉ là tâm tình kích động nên rơi nước mắt thôi, từ trên mặt trượt xuống dưới, rơi trên đùi cậu.

Trái tim Tống Viễn Tuần thật giống như không đập.

Sau khi Phương Chiêu Mộ tiếp xúc với anh, khóc không biết bao nhiêu lần. Đi đường khóc, bật đèn khóc, trốn ở phía sau cửa khóc, hôn môi cũng khóc.

“Phương Chiêu Mộ” Tống Viễn Tuần ấn vai Phương Chiêu Mộ, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cậu, cưỡng bách Phương Chiêu Mộ nhìn anh “Phương Chiêu Mộ.”

Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu lên, trong mắt đều là nước, thấy cậu đau lòng như vậy, Tống Viễn Tuần cảm thấy chỉ cần có thể khiến cậu không khóc, muốn anh làm gì anh cũng làm.

“Mộ Mộ” Tống Viễn Tuần nói “Em muốn Andrew, thì lấy từ chỗ anh đi. Thấy có chỗ nào không giống, thì anh sẽ biến nó thành giống.”

“Lỗi lầm trước đây, anh sẽ sửa đổi từng chút từng chút. Em thấy không vui thì muốn mắng anh thế nào cũng được.”

“Tình yêu của anh không đáng giá, em lấy đi tùy tiện dùng, yêu thích của em đáng giá, đừng có đòi lại.”

Sau khi Phương Chiêu Mộ khóc mệt, Tống Viễn Tuần ôm cậu trở về phòng, Phương Chiêu Mộ nằm nhoài trên vai Tống Viễn Tuần, trong hơi thở đều mang theo giọng mũi.

Tống Viễn Tuần đặt Phương Chiêu Mộ lên giường, muốn xuống lầu lấy cháo cho cậu, Phương Chiêu Mộ lại kéo anh lại.

“Tắt đèn.” Phương Chiêu Mộ nói.

Tống Viễn Tuần nghe lời tắt đèn, Phương Chiêu Mộ lại nói: “Anh lại đây nằm xuống.”

“Cháo ——” Tống Viễn Tuần nói một chữ đã bị Phương Chiêu Mộ đánh gãy.

“Cháo cái gì mà cháo, lại đây nằm mau.”

Tống Viễn Tuần suy nghĩ một chút, ở trong bóng tối nằm lên giường phòng khách nhà anh, thân thể mềm mại bên cạnh anh nằm yên rất lâu mới nhúc nhích một chút, dựa vào người hắn.

Phương Chiêu Mộ nắm lấy tay Tống Viễn Tuần, nhẹ nhàng đan xen ngón tay mình vào tay Tống Viễn Tuần.

“Tống Viễn Tuần,” Cậu nói bên tai Tống Viễn Tuần “Toàn bộ đều phải thay đổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK