• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Lệ

Cuối cùng tình hình chiến đấu đã rõ ràng, Tống Tinh Thần bị "Bạn trai sống chung" đuổi phải chạy tới ngủ trên ghế sofa.

Lúc Tống Tinh Thần ôm gối vùi trên ghế sa lon vẫn chưa hết hận, từ lúc cô và Tô Thanh Triệt xem mắt lần đầu tiền, dựa vào hỏa nhãn kim tinh của mình thì cô đã biết đối tượng hẹn hò này là một vách đá đánh không vỡ, quả nhiên, anh tiến hành rất thẳng thắn.

Nhưng thật ra Tô Thanh Triệt ngủ chốc lát đã thức dậy, bắt đầu tiến hành phân công nhiệm vụ với cấp trên và đồng đội, cộng thêm nhân lực tiến hành bảo vệ Tống Tinh Thần.

Hội nghị mở ra được chốc lát, Tô Thanh Triệt kiềm giữ ý kiến phản đối với đề xuất người bảo vệ chuyên trách.

Đồng chí Lục Quần bị phân công bảo vệ yên lặng sử dụng ánh mắt khiển trách đoàn trưởng Tô hơi cậy quyền thiên vị, tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ rồi phải không?

Dĩ nhiên, Tham mưu trưởng Lục này ngoại trừ về mặt quân sự đầu óc có thể đánh đồng cùng với công nghệ cao, còn những phương diện khác thì có thể so với cỏ cây côn trùng hoặc sinh vật đơn bào, ý kiến phản kháng nho nhỏ này tuyệt đối có thể là sơ sót.

Tô Thanh Triệt trầm tư chốc lát, mới lên tiếng: "Động tĩnh lần này của bọn họ rất lớn, đã bị bứt dây động rừng nên đề phòng cẩn thận khắp nơi, thậm chí ngay cả quyết định thời gian giao dịch và địa điểm lần trước cũng có thay đổi." Dừng một chút, hai mắt sắc bén của anh hơi trầm xuống, "Gọi Tống Tinh Thần không phải tình cờ, mà là vì có nhiều lợi thế, bọn họ cũng không tin tưởng tôi."

Tất nhiên mọi người đều hiểu đạo lý này, cho nên nói nếu như một khi bị lưu manh phát hiện ra động cơ hoặc lộ ra một chút dấu vết thì người nguy hiểm nhất sẽ là Tống Tinh Thần.

Cô sẽ bị kèm hai bên để làm con tin.

Tô Thanh Triệt trầm tư chốc lát, mới lên tiếng, "Để tôi ở bên cạnh bảo vệ đi, dù sao lúc thi hành nhiệm vụ cô ấy đều sẽ ở cùng tôi, tôi nhất định sẽ đưa việc bảo vệ cô ấy lên hàng đầu."

Vì vậy, Tham mưu trưởng Lục vốn dĩ đã khinh bỉ đoàn trưởng Tô bây giờ lại càng khinh bỉ hơn, nhìn xem...... Đây là lấy việc công làm việc tư, thật là quá lộ liễu.

Dường như cấp trên và lãnh đạo có cuộc thảo luận nhỏ, chốc lát mới ra quyết định: "Vậy thì quyết định như thế, lấy hoàn thành nhiệm vụ làm điều kiện tiên quyết, bên cạnh đó cũng phải ưu tiên bảo vệ cô Tống Tinh Thần được an toàn."

Kế hoạch tóm gọn này đã xếp đặt thật lâu, không thể thất bại trong gang tấc, một khi để phần tử phạm pháp chạy trốn ra nước ngoài, thì thi hành lùng bắt lần nữa là việc hết sức khó khăn.

Tô Thanh Triệt tạm thời đảm nhiệm chỉ huy nhóm, cấp trên sẽ sai một đội đột kích ưu tú phối hợp thi hành nhiệm vụ. Mà ngày mai, chính là lần đầu tiên hai bên chính thức gặp mặt nhau.

Anh tắt máy vi tính, mở cửa nhìn ra ngoài phòng khách.

Tống Tinh Thần đã ngủ rồi, trong phòng khách tối thui, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đều đều giữa không gian yên tĩnh.

Anh tiện tay tắt đèn bên trong phòng, lại đứng ở cửa một lúc lâu, đôi mắt ẩn trong bóng đêm nhìn thẳng về phía ghế sa lon như có điều suy nghĩ.

******

Ngày hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên mà Tống Tinh Thần làm đó là đi vào phòng ngủ đánh thức mộng đẹp đoàn trưởng Tô, đợi cô mở cửa ra với khí thế to lớn nhìn thấy đoàn trưởng Tô đang đưa lưng về phía cô để trần thân trên hít đất thì lại sửng sốt một chút."Anh đang làm gì thế?"

Đoàn trưởng Tô bị cắt ngang nên lập tức đứng dậy. Anh lau mồ hôi trên trán, giọng nói lạnh nhạt nói: "Giúp cô kiểm tra độ kiên cố của sàn nhà."

"...... Anh thật đúng là khách khí." Cô cười lạnh một tiếng, mưu kế bị hớ cũng rất sảng khoái trực tiếp đi rửa mặt.

Gần tới trưa, đoàn trưởng Tô nhàn nhã ra khỏi thư phòng, đẩy cửa phòng ngủ ra một khe hở, "Buổi trưa ăn gì?"

Tối hôm qua trong long lúc cuống quýt, Tống Tinh Thần đã chụp đoàn trưởng Tô mấy chục tấm hình, đang chọn lựa chuẩn bị đưa lên Taobao, đột nhiên bị đoàn trưởng Tô hỏi như vậy sợ hết hồn, một tay run rẩy trực tiếp tắt trang web đã sắp biên tập xong.

Cô bồi bàn nỗ lực cần cù sững sờ nhìn biểu thị các ô hình để trống, luống cuống tay chân trực tiếp tắt đi, lúc này mới xoay người trừng mắt về phía đầu sỏ gây chuyện sau lưng. “Mẹ nó! Cơm trưa tự giải quyết, ok?"

Chậc chậc, cơn tức thật không nhỏ.

Đoàn trưởng Tô tự thấy không có gì vui, khẽ nhướng mi, ngược lại nhếch khóe môi, như cười như không liếc cô một cái. "Chính cô nói đấy nhé!"

Cô bồi bàn đang trong cơn giận dữ tức giận muốn băm tay, nghe vậy càng thêm hung ác trừng qua. "Ít nói nhảm, đi ra ngoài, đóng cửa lại!"

Đoàn trưởng Tô bị ra lệnh nghiêng đầu, nụ cười như có như không rốt cuộc trở nên ý vị sâu xa, sau đó rất biết nghe lời đóng cửa lại ra ngoài mua thức ăn.

Vâng, đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu, đoàn trưởng Tô ra ngoài mua thức ăn.

Tống Tinh Thần nghe tiếng đóng cửa, chân trần chạy đến xác nhận, xác định anh đã đi rồi lúc này mới nhanh chóng trở về phòng khóa lại tiếp tục sự nghiệp vĩ đại mới vừa rồi!

Không sai, cô quyết định dùng thân thể của Tô Thanh Triệt để làm người mẫu, đưa món áo ngủ tình thú vừa tới tối hôm qua lên trưng bày!

Sau khi cô thuận lợi trưng bày thành công, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tự nhiên đi nun nước nấu mỳ gói để giải quyết bữa trưa.

Tô Thanh Triệt cũng trở về vào lúc đó, thấy cô bưng bát mỳ gói ngồi xếp bằng trên ghế sofa vừa xem ti vi vừa cắn xúc xích thì hơi có thâm ý nhíu mày, xách một túi đầy thức ăn đi vào phòng bếp.

Phòng bếp của Tống Tinh Thần—— nghèo rớt mồng tơi.

Chỉ có điều cũng may trước khi ra khỏi cửa, đoàn trưởng Tô đã khảo sát rồi nên chỉ mua những thứ cần mua, vì thế bây giờ ra tay vẫn rất thuận tiện.

Nhưng Tống Tinh Thần cũng không bình tĩnh, nhìn điệu bộ này là muốn ép cô cướp đoạt tiết tấu giành ăn hả!

Cô bưng bát mỳ lên từ từ đi tới cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đang đeo chiếc tạp thỏ trắng chỉ để trang trí đã lâu thuần thục rửa rau xắc thức ăn thì thiếu d/đ;l;q;d chút nữa rớt hai tròng mắt ra ngoài, "Anh anh anh...... Còn có thể nấu ăn?"

Tô Thanh Triệt xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn người ngu ngốc, "Không phải cô đã từng nếm rồi sao?"

À đúng rồi.

Lúc huấn luyện dã ngoại, chính anh đã làm ra một bữa cơm tập thể đầy mỹ vị, mùi vị đó khiến bây giờ Tống Tinh Thần nhớ lại cũng có chút xúc động muốn ăn.

Nghĩ như vậy, Tống Tinh Thần vốn dĩ đang ăn rất vui sướng đột nhiên cũng không muốn ăn mỳ gói nữa.

Mà người đàn ông đó giống như biết cô đang suy nghĩ gì, từ từ thả nhẹ giọng nói, "Tôi dự định trưa nay sẽ làm một phần thịt bò bít tết tiêu đen. Đáng tiếc hôm nay đi chợ không thấy ông chủ trước kia, nên miếng thịt này cũng không tươi bằng ông ấy bán."

Anh nói xong, dường như cố ý lại giống như lơ đãng lấy miếng thị bít tết non béo trong túi nhựa bên cạnh ra từ trước mặt Tống Tinh Thần thoáng một cái đã rơi vào tay đầu bếp Tô.

Anh thong thả ung dung rửa sạch, ngón tay thon dài rất là cẩn thận bóc ra, khiến Tống Tinh Thần dần dần có cảm giác tê dại không nói nên lời.

Có lẽ nhận thấy con mồi đã mắc câu rồi, anh cười khẽ một tiếng, vừa thong thả ung dung xả lại một lần nước nữa rồi đặt miếng thịt lên thớt.

Tống Tinh Thần không biến sắc nuốt ngụm nước bọt, tưởng tượng thấy mùi vị ngon miệng của món thịt bò bít tết tiêu đen này, bỗng cảm thấy bát mỳ gói trong tay không khơi dậy cơn thèm ăn của cô nữa.

"Để món này có mùi vị thuần túy, tôi còn cố ý chuẩn bị nước sốt đặc biệt nữa. Trước tiên cho dầu vào......" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như là gió xuân hiu hiu, anh càng muốn gợi lên cơn thèm ăn của bạ thì giọng điệu của anh càng dịu dàng khiến cho đầu quả tim của bạn cũng trở nên mềm mại.

Nhưng cố tình, giọn nói này hơi từ tính, trầm thấp, lại có một cảm giác quyến rũ và không làm bộ làm tịch chút nào.

Trước đây, Tống Tinh Thần hoàn toàn không có cách nào liên tưởng hai chữ quyến rũ này với đoàn trưởng Tô.

Tô Thanh Triệt vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, tự phụ lại nghiêm túc, bạn hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại hơi thở mạnh mẽ của anh, mà bình thường khí thế của anh lúc nào cũng oai phong, kiên cường làm cho bạn không thể nào liên tưởng đến hai chữ mềm mại này.

Cô cảm thấy, mình đã bị thôi miên rồi.

Nhưng hiển nhiên bên phía đoàn trưởng Tô vẫn chỉ vừa mới bắt đầu, trước tiên anh để lửa nhỏ rồi cho miếng thịt bò bít tết kia vào, chỉ nhìn thôi cũng đã làm người ta động lòng, dáng vẻ cầm cái xẻng cũng thật hài hòa khiến Tống Tinh Thần có xúc động muốn khen một câu.

Ngoại hình và khí chất của người đàn ông này quả thực đạt tới trình độ cô không cách nào tưởng tượng, thật là —— mê chết người!

Nhưng nếu như bạn cho rằng Tống Tinh Thần sẽ từ bỏ việc chống cự thì bạn đã sai lầm rồi, Tống Tinh Thần nhìn đoàn trưởng Tô nấu ăn một hồi. Bị vạch thiếu chút nữa muốn chém giết chén cơm thì cô rất kiên định...... Không đúng, là rất gian nan bưng bát mỳ gói rút lui đến phòng tuyến an toàn, chiếm đoạt ghế sa lon trong phòng khách là căn cứ địa phòng ngự.

Nhưng phòng khách và phòng bếp chỉ cách nhau có mấy bước, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng “xèo xèo” của thịt cùng với giọng nói dịu dàng của người đàn ông đó. "Để thêm mười d/đ;l;q;d lăm phút nữa, chỉnh lửa nhỏ, lại tiếp tục xối nước hạt tiêu đen cùng với nước sốt đặc biệt là có thể ra lò."

Tống Tinh Thần đã hoàn toàn không nghe được TV đang nói gì nữa, bên tai cô chỉ có giọng nói đó, chóp mũi chỉ có thể nghe thấy mùi thơm từ phòng bếp bay tới, bụng đói kêu vang.

"Nước sốt đặc biệt cộng thêm dầu hào và nước cốt gà(*) quấy đều...... OK, có thể ra lò rồi."

(*): Một loại gia vị

Tống Tinh Thần cảm thấy bản thân mình có chút không chịu nổi, ý thức hành đồng và đầu óc chỉ huy đang đánh nhau dữ dội.

Tô Thanh Triệt từ từ xếp gọn bông cải xanh(súp lơ xanh) và mỳ Ý vừa luột xong, lúc này mới nhếch khóe môi nhìn lướt ra ngoài.

Sau đó không bất ngờ chút nào khi nhìn thấy có một con chuột lớn đã ăn trong chén còn nhớ trong nồi đang đứng ở cửa nhìn anh chằm chằm—— đĩa bò bít tết tiêu đen mới ra rò trong tay anh không chớp mắt.

Anh hơi nghiêng nghiêng đầu, thấy cô dời tầm mắt qua, hỏi: "Muốn ăn không?"

Tống Tinh Thần bị phát hiện mặt lập tức đỏ tới mang tai, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, rất là cốt khí lớn tiếng trả lời: "Không ăn." Không biết giọng nói đó có phải chỉ đơn giản là động viên tinh thần cho mình hay không?

"Tôi có chuẩn bị phần cho cô đấy."

Giọng nói nhẹ nhàng lại làm cho tim của Tống Tinh Thần đập thình thịch.

Không chơi dụ dỗ kẻ địch như vậy nha!!!!!

Khiến cô còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa chứ!!!!!

Biết cô không có gì để ăn còn tới dụ dỗ cô!!!!!

Chiến thuật đánh vào tâm lý của đoàn trưởng anh thật quá tuyệt vời!!!!!

Trong lúc Tống Tinh Thần còn đang do dự, đoàn trưởng Tô đã bưng mâm ra ngoài, anh thật sự đã chuẩn bị phần cho cô. Lúc cô xoay người đi ra ngoài, anh đã tăng thêm món ăn.

Cho nên, khi đoàn trưởng Tô không hề dùng vẻ mặt tiểu nhân đắc ý ôm cây đợi thỏ thì đồng chí Tống Tinh Thần rất đáng xấu hổ mà dao động.

Cô nhìn nhìn bát mỳ gói đang dần nguội lạnh và đổi màu phai nhạt trong tay, lại nhìn thịt bò bít tết tiêu đen nóng hổi dụ dỗ người khác bên kia một chút, hít hít lỗ mũi, cuối cùng vẫn đầu hàng.

"Điều kiện là gì?"

Đoàn trưởng Tô thong thả ung dung cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào trong miệng, rất không căng thẳng híp híp mắt, vẻ mặt mỹ đầy cám dỗ. Lúc này mới nói dưới ánh mắt hung ác của Tống Tinh Thần: "Rửa chén đi, tôi không thích thu dọn tàn cuộc."

...... Cái này tuyệt đối không thành vấn đề!

Vì vậy Tống Tinh Thần lập tức quả quyết vượt qua một chút xíu phản kháng yếu ớt trong lòng, thỏa mãn tiến tới ăn bữa tiệc lớn.

Nếu như bạn cho rằng đoàn trưởng còn có chiêu gì phía sau thì bạn sai lầm rồi, trong bữa cơm trưa, d.đ;l;q;d đoàn trường đại nhân vẫn tiến hành dưới không khí yên tĩnh, dĩ nhiên, bạn phải bỏ qua một vị phản đồ đánh mất chủ quyền gia nhập phe địch thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng than thở nịnh hót kia đi.

Đoàn trưởng Tô được khen đến khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười thản nhiên, sau khi thấy ăn uống no đủ, lúc này mới rút khăn giấy ưu nhã lau miệng.

Tống Tinh Thần vừa ăn một bữa tiệc lớn mà hơi có chút nương tay miệng ngắn càng cảm thấy giống như được đoàn trưởng Tô dẫn vào phòng ăn cao cấp năm sao, không khỏi sinh lòng cảm khái: Nhìn người làm ra món ăn ngon miệng thật sự là rất hưởng thụ.

Liếc thấy cô nương Tống công chính cương trực quăng ánh mắt cảm ơn và sùng bái tới, đồng chí đoàn trưởng Tô dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Ăn ngon không?"

Tống Tinh Thần híp mắt gật đầu một cái, nếu như không phải là còn có chút lương tri, thì cô đã trực tiếp sử dụng hành động vẫn chưa thỏa mãn liếm môi để diễn tả rồi.

Vâng...... Vì vậy, đoàn trưởng Tô rất là nhẹ nhàng nói: "Buổi tối sẽ lên đường, một bữa ăn cuối cùng coi như thỏa mãn đam mê ăn uống, ngộ nhỡ không ăn được cái gì......" Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn vẻ mặt Tống Tinh Thần từ từ xanh mét, anh cười đến điên đảo chúng sinh.

Làm thế nào đây? Đột nhiên cô có chút —— tiêu hóa không tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK