Đêm tối là thời điểm tốt nhất đối với nơi này.
Khi Tống Tinh Thần vừa bước vào đây thì đã cảm thấy như vậy.
Ở đây rất yên tĩnh, trang trí rất sang trọng đẳng cấp, ngay cả ghế salon ở đại sảnh cũng làm từ da thật, nhìn lướt qua cũng biết giá trị không hề thấp.
Trước đây Tống Tinh Thần đã đến đây một lần, là bởi vì Hàn Tiêu Ly muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, nơi này tụ tập rất đông thần tượng. Tống Tinh Thần bị lôi kéo đến để xem một ngôi sao thần tượng chỉ xuất hiện trên tivi, vẫn còn cảm thấy sốc một chút.
Dĩ nhiên, đó cũng là lần duy nhất cô có thể nhìn Tô Khiêm Thành ở khoảng cách gần như vậy, ừ thì.... cũng theo kịp Trình An An.
Suy nghĩ một chút, cô có chút quen cửa quen nẻo đi theo Lục Quần vào trong, trái lại không thấy được Tô Thanh Triệt ở phía trước.
Phòng vip cao cấp của hội quán được đặt tại lầu năm, đúng lúc thang máy đang đi lên, Tống Tinh Thần đứng chờ, nhàm chán lướt nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy một phòng đối diện thang máy, cửa mở ra một góc thật to.
Một cô gái đang ngồi ở trên ghế salon, vệ sĩ riêng đứng đầy bên cạnh.
Cô cau mày, hơi nghiêng người nhìn vào, thấy được trước mặt cô gái đang ngồi là một cô gái đang bị ép quỳ trên mặt đất, mặt dính chặt xuống đất.
Mà trên bàn và mặt của cô gái cũng dính đầy máu.
Cả người cô run một cái, lúc đang định kéo Lục Quần đi qua đó, hình như cô gái kia đã nhận ra ánh mắt bên này, lạnh lùng liếc qua một cái, ánh mắt đó, làm cho người khác muốn đóng băng.
Cô bị sửng sốt một lúc, ngay cả có người đến gần bên cạnh cũng không phát hiện.
Bên này Tô Thanh Triệt nhìn theo ánh mắt của cô, hơi nhíu mày, giơ tay lên che mắt cô lại. "Ngoan, đừng nhìn." Lúc đang nói, một tay còn lại tự nhiên đặt lên vai của cô trượt xuống nắm chặt lấy tay cô.
Tống Tinh Thần được anh nhẹ nhàng nắm lấy tay thì bình tĩnh lại rất nhiều, gật đầu một cái.
Lúc này Tô Thanh Triệt mới buông tay ra, thấy ánh mắt lanh lợi của cô đã thả lỏng, anh đặt tay lên vai cô hơi kéo cô vào trong ngực, xoay người bước đi.
******
Ở trong suy nghĩ của Tống Tinh Thần, việc này phải để cho Tô Thanh Triệt hành động nhất định là rất khó giải quyết, hơn nữa sau này diện mạo sẽ mang lại nhiều rắc rối.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy cái người gọi là ông chủ này, rốt cuộc cô mới tin, quả nhiên vẻ bên ngoài chính là thứ gạt người nhất.
Người đàn ông ngồi đối diện khoảng chừng ba mươi tuổi, rất trẻ tuổi. Trên người không có mang hơi thở chém giết một chút nào, cho người ta cảm giác gần gũi bình dị, như cơn gió mùa xuân, hơn nữa bộ dạng rất tuấn tú.
Trong lúc Tống Tinh Thần đánh giá người đàn ông này, anh ta cũng đánh giá hai người bọn họ.
Tô Thanh Triệt đã xem tài liệu trước, đối với người đàn ông có danh hiệu là Poseidon này đã rõ như lòng bàn tay, thấy ánh mắt đối phương nhìn Tống Tinh Thần quá lâu, anh hơi nhíu mày.
Hai tay khoác lên ghế, nhìn lướt qua giống như là ôm Tống Tinh Thần vào trong ngực. Anh hơi cúi người, nhỏ giọng nói: "Nhìn người đàn ông khác lâu như vậy, xem tôi như không tồn tại?"
Mặc dù giọng nói của anh rất kín đáo, nhưng lại chắc chắn rằng những người xung quanh đều nghe thấy, cũng không giống như cố ý nói.
Tiếng nói vừa dừng, Poseidon cũng dời ánh mắt đi, nhìn Tô Thanh Triệt khẽ mỉm cười, "Anh Tô, rất vui được gặp anh." Lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra.
Tô Thanh Triệt lười biếng liếc mắt nhìn bàn tay hắn đưa ra, không định bắt tay, chỉ là đưa mắt lên nhìn hắn ta, rất khinh thường nhếch môi. "Hôm nay tôi không đến đây để phát triển tình cảm với cậu, có thể làm hay không cho tôi một câu trả lời, đừng lãng phí thời gian."
Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần nhìn thấy bộ dáng lưu manh của Tô Thanh Triệt, mặt anh hơi lạnh, đôi mắt thâm thúy khác thường, dường như sâu bên trong có toát ra ánh lửa, sâu không lường được.
Poseidon nghe vậy cũng không tức giận, chỉ là nghiêng đầu liếc nhìn Phi Phàm và Chim Ưng đứng bên cạnh, trầm giọng khiển trách: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chim Ưng đang chú ý quan sát Tống Tinh Thần, nghe vậy thì nói: "Là chúng em tiếp đãi không chu đáo."
Tô Thanh Triệt cười lạnh một tiếng, nhìn sang Tống Tinh Thần, tay ở trên ghế đặt lên vai Tống Tinh Thần. "Đi thôi, được dịp rãnh đi chọn xe với em."
Chưa kịp đứng lên, thì nghe tiếng người đàn ông đang ngồi ngăn lại: "Đợi đã."
Lúc anh ta nói, ở cửa vang lên một tiếng động nhỏ, giọng nói của một cô gái vang lên, sau đó cánh cửa mở ra.
Tống Tinh Thần đưa mắt nhìn qua, thấy một cô gái đang đi trên giày cao gót thong thả đi đến, cô ấy chính là cô gái mà Tống Tinh Thần đã thấy trong căn phòng lúc chờ thang máy.
Lúc cô ta nhìn Tống Tinh Thần thì cũng nhận ra, hơi nhíu mày, cười nhẹ đi đến ngồi xuống bên cạnh Poseidon kéo tay hắn.
Poseidon nhíu mày một cái, kéo mái tóc dài của cô ta đến chóp mũi ngửi nhẹ một cái. " Em đi đâu vậy?"
Cô gái không nói chuyện bật cười một cái, nghiêng đầu nhìn sang hướng Tô Thanh Triệt. "Anh ở đây bàn chuyện làm ăn à?"
Poseidon gật đầu một cái, lúc này mới buông cô gái trong ngực ra, nhìn về phía Tô Thanh Triệt, có chút áy náy gật đầu. "Để tỏ lòng thành ý, tôi đồng ý hạ giá thấp xuống hai phần."
Điều này cũng đúng là có thành ý, dù là Tống Tinh Thần không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết đơn hàng buôn bán lớn hạ xuống hai phần sẽ lời ít hơn bao nhiêu.
Tô Thanh Triệt nâng khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ mới vừa vào.
Đối với nhiệm vụ lần này, tất cả mọi thứ cần suy tính đã suy tính rồi, tất cả tài liệu tình báo cũng đã xét duyệt, chỉ duy nhất không có tài liệu chi tiết về người phụ nữ này.
Chỉ biết cô ta tên là Hồ Điệp, là người phụ nữ ở lâu nhất bên cạnh Poseidon.
Thấy Tô Thanh Triệt không lên tiếng, thái độ mơ hồ không rõ, trong nháy mắt không khí bị đọng lại.
Một lát sau, Poseidon chậm rãi đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của người phụ nữ bên cạnh. "nếu như anh Tô thích, cái này cũng là của anh."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt người phụ nữ bên cạnh cứng đờ.
Từ đầu đến cuối Tống Tinh Thần không nói chuyện, nghe được câu nói này như một dòng điện chạy qua người, giương mắt nhìn sang. "Anh xem tôi đã chết rồi sao."
Giọng nói vang lên đột ngột như vậy, không khí có chút kì lạ ở đây không khỏi có một loại ---- cảm giác vui mừng.
Sau khi Tống Tinh Thần nói xong cũng cảm thấy sửng sốt một chút, nhưng mà chỉ trong chốc lát cô nhanh chóng nhíu mày, nâng khóe miệng cười rất phách lối. "Vị tiên sinh này, là anh cảm thấy tôi không thỏa mãn được nhu cầu của anh ấy hay là cảm thấy nhu cầu của anh ấy quá lớn?"
Cả phòng yên tĩnh.
Người phụ nữ bị Poseidon cầm tay phản ứng kịp, che miệng nở nụ cười, bắt đầu giảng hòa. "Cô đừng hiểu lầm, Poseidon chỉ là nói đùa thôi."
"Nói đùa?" Tống Tinh Thần mím môi, "Kỳ thị giới tính? Coi thường phụ nữ! Loại đùa giỡn này có thể nói ra trước mặt một người phụ nữ hay sao?"
Tô Thanh Triệt nghe vậy cười nhẹ một tiếng, gật đầu phụ họa một cái, bày tỏ hết sức đồng ý.
Sắc mặt Poseidon thay đổi một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Cô hiểu lầm rồi, thời đại này nam nữ ngang hàng nhau, tôi cũng không có ý nghĩ kỳ thị giới tính..." Dừng một chút, hắn ta có chút nghi ngờ hỏi: "Tại sao việc này lại trở thành kỳ thị giới tính?"
Ách...
Đại não Tống Tinh Thần đông cứng lại, hình như cô hơi phản ứng quá khích? Lần đầu tiên gặp người xa lạ chỉ nên im lặng là được rồi, cô có chút ---- khoa trương?
Suy nghĩ xong, cô vén lại tóc, nở một nụ cười trên môi. "Anh tùy tiện ném người phụ nữ của anh sang bên này, chẳng lẽ không phải là như vậy sao?"
Cái loại so sánh này cũng rất chân thật, vô cùng sắc bén đó, làm sao phụ nữ có thể chịu nổi khi phải trở thành cái khăn lau tay!
Nhưng mà may là, người phụ nữ kia chỉ nhàn nhạt lướt mắt nhìn Tống Tinh Thần, giơ tay lên ra hiệu cho người phía sau đến rót nước.
Đề tài bị Tống Tinh Thần chuyển hướng như vậy, vẫn còn chút hoang mang nên sau đó cũng không nói về đề tài cũ nữa, đợt này không lạnh không nhạt rốt cuộc không khí cũng tốt hơn được một chút.
Tô Thanh Triệt tiện tay kéo cà vạt thấp xuống một chút, lúc này, trong không khí yên lặng mới cất tiếng nói: "Giảm xuống ba phần, chúng tôi sẽ hợp tác."
"Ba phần?" Chim Ưng đứng bên cạnh, có chút không dám tin nâng cao giọng. " Hai phần đã là mức giá thấp nhất của chúng tôi rồi."
Tô Thanh Triệt cau mày, ngón tay thon dài cầm ly cà phê trước mặt nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mới thong thả ung dung liếc hắn một cái, "Tôi không nói chuyện với cậu."
Tống Tinh Thần bên cạnh yên lặng sợ hãi, cò kè mặc cả cũng mạnh mẽ bá đạo như vậy, thật sự rất phục anh.
Poseidon trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới giãn chân mày ra, từ chối nói: "Hai phần."
Tô Thanh Triệt không kinh ngạc khi nghe hắn trả lời như vậy, nắm lấy tay của Tống Tinh Thần thưởng thức vuốt ve trong lòng bàn tay, "Cậu đừng quên lần này cậu là người tìm đến chúng tôi nói chuyện thị trường đại lục trước."
Tống Tinh Thần bị Tô Thanh Triệt đùa nghịch ngón tay, hơi giãy giụa, bị anh lạnh lùng liếc một cái không cam lòng ấn móng tay vào lòng bàn tay anh.
Anh nên buông ra! Lợi dụng chức vụ động tay động chân quấy rầy đồng chí nữ, anh nghĩ rằng tôi không dám đi tố cáo sao!
"Đúng là như vậy." Poseidon cười lạnh một tiếng, vắt chân qua, tay đặt lên đầu gối gõ một cái, người phía sau lưng móc súng từ bên hông ra hướng thẳng tắp về hướng này.
Cùng lúc đó, Tham mưu trưởng Lục và tiểu đội sau lưng Tô Thanh Triệt cũng nhanh chóng lấy súng ra chỉa lên.
Tô Thanh Triệt chỉ nhíu mày, nhìn thấy nhiều họng súng đen như mực, vẫn không động đậy, chỉ là nắm chặt lấy Tống Tinh Thần một cái.
Đồng chí Tống mới vừa rồi còn đang giãy giụa, lúc này chỉ khao khát muốn nhét cả người vào trong ngực đoàn trưởng Tô, mẹ ơi, những thứ đồ chơi lạnh như băng này quá dọa người rồi!
Tô Thanh Triệt vỗ vỗ bả vai trấn an cô, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hoàn toàn thay đổi.
Đôi mắt anh sâu thẳm như vực băng, giọng nói ung dung, không nhanh không chậm nói: "Cậu không muốn biết tại sao tôi lại muốn cậu hạ thêm một phần nữa?"
Mặc dù sắc mặt anh không thay đổi, cứ ngồi như vậy, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt so với cực kỳ phẫn nộ có tính uy hiếp hơn rất nhiều. Cứ tự nhiên nói như vậy, trong nháy mắt, ở địa bàn của người khác ép khí thế của bọn họ xuống.
Mặc dù Tống Tinh Thần không biết nội tình, nghe được những lời này của Tô Thanh Triệt thì biết anh đã nắm chắc, trong nháy mắt sự sợ hãi trong lòng được trấn an xuống.
Thấy Poseidon nhướng mày tỏ ý muốn nghe anh nói, Tô Thanh Triệt mở miệng, nhàn nhạt nhưng cũng rất kiên định nói: "Bởi vì các cậu đã bị cảnh sát theo dõi."
Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc, có một cảm giác khẩn trương.
Nhưng những họng súng đó vẫn cứ hướng vào đầu anh, Tô Thanh Triệt vẫn ung dung thản nhiên nói: "Trước tiên để súng xuống đi, tôi nghĩ rằng nếu như động thủ, người của cậu sẽ nhanh tay hơn người của tôi đấy."
Trong lúc đang nói, không biết từ đâu anh lấy ra một cây dao bỏ túi nhỏ, kẹp ở đầu ngón tay, còn chưa thấy anh hành động thế nào, chỉ thấy cánh tay ném nhẹ một cái.
Súng trong tay Chim Ưng đã rơi xuống, mà bàn tay cầm súng của hắn đã bị cắt một đường, máu chảy không ngừng.