Bữa cơm khác hẳn mọi ngày của tôi, không phải là một mình tự ăn tự túc, không cần phải chừa lại hay ăn ít để phần cho ai.
Bố tôi vui mừng vì kí được với một công ty “khắc khó”, mẹ cũng vì thế mà vui lây. Chỉ là cơm cá chiên với canh bí xanh nhưng đó như một bữa tiệc mà tôi luôn mong vào ngày sinh nhật của mình. Đông đủ, đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng mà vẫn thiếu...
-Thằng hai dạo này có gọi về nhà không Mi? Bố tôi gặn hỏi như mọi lần bữa cơm gia đình thiếu vắng anh tôi
Anh hai của tôi-Tố Phúc Sơn. 2 từ “anh hai” nghe cứ rợn người ấy, quen thói gọi “hắn” rồi chỉ trước mặt bố mẹ tôi mới lễ phép thế, bởi lẽ gọi thế vì chúng tôi thân nhau quá mức, tuỳ cách nhau lận 8 tuổi nhưng chẳng mấy là dễ xa, hắn hiện thì đang du học và làm việc ở Pháp. Cũng cả 3 năm rồi chứ chẳng ít, thế mà vẫn ổn định và sống ổn ở đấy thôi. Hắn về nhà vào mỗi tết, nếu tính thêm cả giỗ hay ngày quang trọng thì chỉ là số ngày đếm trên đầu ngón tay.
-Tháng này anh Sơn không gọi về nhà, bố!
-Để lát mẹ gọi xem sao. Mẹ tôi nói
-Bây giờ đã 10h đêm ở Việt Nam, thì ở bên nó chắc cũng gần 6 giờ, chắc đang bận bịu với công việc rồi, kệ hai đi mẹ, khi nào rãnh thì hai gọi mà. Tôi an ủi cho sự lo lắng của mẹ
-Đúng rồi! Đã 26,27 đủ biết tự lo rồi!
“Reng....rengg....bringgggg.....bringggg” tiếng âm thanh call video của mesenger hiện trên máy mẹ tôi “Con trai cưng”. Thoág vừa nhắc đã gọi.
-Gì đấy, gọi mẹ có chuyện gì? Lại hết tiền à? Mẹ tôi điệu bộ “sang chảnh” với hắn
Trông mặt nhìn trắng ra ý, lại còn mập mạp giống như chẳng có công việc gì nặng nhọc.
-Mẹ này! Làm gì có! Anh tôi nhõng nheo trả lời
-Này hai? Có thấy con út với bố không này?
-Vâng! Bố mẹ với em vẫn khoẻ chứ? Tuần tới con về đi dự đám cưới bạn cũ của con.