• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thi Đại học càng gần, Lưu Mai mang mấy con gà trong nhà tới, làm sạch sẽ rồi cho hết vào tủ lạnh nhà Tô Kiều. Sau đó đều mỗi ngày hầm một con gà để Tô Kiều mang đến cho Tô Dương.

Lớp Tô Dương ở ngay cạnh lớp Tần Hiển. Mỗi lần đi ngang qua, cô lại vô thức tìm một bóng người quen thuộc. Có lẽ là tâm linh tương thông, Tần Hiển đang làm bài thi lại bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cách một khung cửa, bốn mắt chạm nhau, Tô Kiều cong mắt cười với Tần Hiển.

Tần Hiển cũng cười đáp lại, cũng không quên làm khẩu hình: “Chờ tôi.”

Tô Kiều gật đầu, nâng hộp giữ nhiệt lên, ngón tay chỉ về phía trước. Tần Hiển hiểu ý, chắc hẳn là mang đến cho Tô Dương.

Tô Kiều lắc lắc hộp giữ nhiệt rồi đi trước. Đến tận khi bóng dáng Tô Kiều đã biến mất hoàn toàn qua khung cửa sổ, Tần Hiển mới thu hồi ánh mắt tiếp tục làm bài, khóe môi vẫn lơ đãng cong lên ý cười.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Na cũng đang làm bài, trông thấy Tô Kiều cách cửa sổ còn cố tình mắt đi mày lại với Tần Hiển thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu điều bẻ gãy luôn cây bút đang cầm trong tay.

Còn chưa tới mười ngày nữa là kì thi Đại học sẽ diễn ra, thầy cô giáo cũng không giảng thêm kiến thức mới, chỉ tập trung ôn tập cho học sinh, nếu còn vấn đề nào chưa hiểu sẽ giải đáp trực tiếp.

Tô Dương đang trao đổi về bài tập với thầy giáo, đợi thầy giải thích xong rời đi thì có người ở phía sau đá đá chân ghế cậu.

Cậu quay đầu, nam sinh kia cười ẩn ý, “Chị cậu tới kìa.”

Tô Dương từng cùng mấy nam sinh trong lớp tới bar Đinh Lan uống rượu, gặp được Tô Kiều đang tiếp khách. Có người từng gặp qua Tô Kiều liền hỏi: “Này, Tô Dương, kia chẳng phải chị cậu sao?”

Tất cả mọi người cùng ồ lên, có người còn true đùa: “Tô Dương, mau gọi chị cậu tới đây tiếp rượu.”

Cả đám cười vang, lúc ấy Tô Dương chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui vào. Từ đó về sau, cậu cũng không cho phép Tô Kiều đến trường tìm mình nữa. Mấy lần vô tình gặp trên đường, cậu cũng cố ý đi đường vòng làm bộ không quen biết. Cậu cảm thấy mất mặt vô cùng.

Cậu liếc mắt nhìn ra phía cửa sổ, Tô Kiều đang đứng dựa bên hành lang, mắt lại nhìn về hành lang bên kia chứ không thèm nhìn cậu. Cậu nắm chặt bút, lặng lẽ cắn chặt răng.

Tô Kiều chờ bên ngoài một lát đã nghe tiếng chuông tan học, một số học sinh cũng lục tục ra ngoài. Mấy nam sinh ra từ cửa sau huýt sáo về phía cô chọc ghẹo.

Tô Kiều không khỏi nhíu mày, nhìn bọn họ chỉ cảm thấy buồn nôn. Đều là đồng lứa, vậy là có người ưu tú, còn có kẻ chỉ là rác rưởi.

Cô nhìn qua cửa sổ, rốt cuộc cũng thấy Tô Dương đặt bút xuống, đứng lên toan ra ngoài.

“Tô Dương à, chị cậu chờ cậu lâu thế rồi sao vẫn chưa chịu ra?” Mấy nam sinh vừa cười đùa, vừa làm vẻ ưỡn ẹo không xương, ngã trái ngã phải.

Tô Dương xiết chặt tay, đi về phía Tô Kiều.

Tô Kiều còn chưa kịp nói gì đã bị lời của Tô Dương chặn miệng: “Chị có biết là tôi sắp thi rồi không? Đừng tới làm phiền tôi nữa có được không? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là chị đừng đến trường tìm tôi nữa!”

Tô Kiều thoáng sững sờ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu cố ép giọng xuống thật thấp, Tô Kiều có thể thấy được sự phẫn nộ xen lẫn xấu hổ từ trong đôi mắt cậu.

“Ngại quá, chắc cậu hiểu lầm, cô ấy đến tìm tôi.” Một giọng trầm thấp đột nhiên vang lên.

Thanh âm quen thuộc làm cả hành lang nháo nhào người cùng nhìn tới. Tần Hiển mặc áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu xanh, hai tay xỏ túi quần, từ trong đám đông đi tới.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai mà không biết bản tính lạnh lùng của Tần Hiển, vậy mà hôm nay còn nói giúp người khác, còn là con gái nữa.

Tần Hiền trực tiếp đi về phía Tô Kiều, nắm lấy tay cô, sau đó lấy hộp giữ nhiệt từ tay còn lại đưa cho Tô Dương. Anh nhìn Tô Dương chằm chằm, khí thế lấn át, “Cầm lấy.”

Ánh mắt Tần Hiển lạnh ngắt, khí tức toản ra xung quanh làm Tô Dương không hiểu sao lại thấy sợ hãi, vô thức đưa tay ra đón lấy.

Tần Hiển vẫn nhìn cậu chằm chằm, ngữ khí lạnh băng: “Chị cậu vì cậu mà hy sinh bản thân, cực khổ kiếm tiền cho cậu đi học. Loài người đến tri ân đáp nghĩa còn không biết như cậu, đọc sách có ích gì?”

Tô Dương ngẩn người, toàn thân cứng đờ tại chỗ. Tần Hiền liếc cậu một cái rồi kéo Tô Kiều rời đi.

Tay Tô Kiều trước sau vẫn nằm gọn trong tay Tần Hiển. Cô đi sát theo sau Tần Hiển, ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, trong mắt chậm rãi dâng lên ý cười ngọt ngào. Ánh mắt trượt xuống nhìn tay Tần Hiển đang nắm chặt tay mình, khóe miếng bất giác cong lên.

Có người ưu tú, có kẻ rác rưởi.

Có người ghét cô nhưng cũng có người thương cô.

Tần Hiển nắm tay Tô Kiều đi lên sân thượng. Sân thượng không một bóng người, chỉ còn lại trên đất một ít tàn thuốc. Tô Kiều cười, nghiêng đầu hỏi Tần Hiển: “Đây là căn cứ của cậu đấy à?”

Tần Hiển nhìn cô hỏi: “Em không sao chứ?”

Tô Kiều cười cười: “Không sao mà, dù sao tôi cũng quen rồi.”

Thái độ của Tô Dương với cô, cô đã sớm quen.

Cô đưa tay sờ túi quần Tần Hiển. Tần Hiển hạ lông mày, cúi đầu nhìn xuống, thấy cô lôi được một hộp thuốc lá từ trong túi quần ra.

Rút một điếu thuốc, kép giữa hai ngón tay, nhét trả hộp thuốc về rồi lại lấy được bật lửa từ trong túi quần ra.

Lúc nâng mắt lên, vừa đúng chạm ánh mắt Tần Hiển, cô khẽ cười.

Đột nhiên Tần Hiển kéo cánh tay cô, nhìn cô chăm chú: “Hút thuốc có thể làm tâm tình tốt hơn sao?”

Tô Kiều hơi sửng sốt nhìn Tần Hiển. Bật lửa bị anh lấy mất, sau đó bị anh kéo vào lồng ngực, một tay ôm eo, cúi đầu hôn cô.

Răng môi vấn vít, hôn đến không thở nổi, phiền não gì cũng đều bị quẳng đi hết.

Lâm Na đứng bên ngoài, trông thấy hai người họ hết ôm ấp lại hôn môi, ghen tị đến ngạt thở, siết chặt nắm đấm, hồi lâu mới chạy đi, mắt vẫn còn rớm hồng.

Tô Kiều ở cùng với Tần Hiền hai mươi phút, Tần Hiển còn không chịu đi, phải để Tô Kiểu cứng rắn lôi về. Đến khúc ngoặt ngay ngoài phòng học, Tô Kiều trốn sau tường thúc anh: “Mau về lớp đi.”

Tần Hiển một tay nhét túi quần, đứng dựa vào tường chăm chú nhìn Tô Kiều cười.

Tô Kiều đá nhẹ vào đầu gối anh, nhỏ giọng thúc: “Mau đi mau đi.”

Đã vào lớp được một lúc, cả tòa nhà càng trở nên yên tĩnh, Tô Kiều không dám lớn tiếng.

Tần Hiển vẫn chỉ cười, hồi lâu sau mới cúi đầu xuống thì thầm vào tai Tô Kiều: “Tối nay tới chỗ em được không?”

Tô Kiều “Hmmm” một tiếng, ngước lên nhìn Tần Hiển, mang theo chút hả hê lắc lắc tay: “Làm sao bây giờ? Mẹ tôi đang ở đó.”

Nụ cười trên mặt Tần Hiển cứng đờ, ngay sau đó là nhíu mày khó chịu. Tô Kiều bị chọc cười, đặt tay lên vai anh, “Thôi được rồi, mau vào lớp đi. Sắp thi rồi, chờ khi nào thi xong Đại học còn sợ thiếu thời gian ở cùng nhau à.”

Tần Hiển gật gật đầu, lúc này mới chịu ừ một tiếng, giơ tay khẽ nhéo cằm Tô Kiều, “Vậy tôi vào lớp đây.”

“Ừm, đi đi.”

Tần Hiển nhìn lướt qua xung quanh, sau đó cúi xuống, khẽ nâng cằm Tô Kiều rồi hôn. Sau đó mới chịu buông cô ra để vào lớp.

Tô Kiều vịn tường, trông theo Tần Hiển đi vào lớp, trở lại chỗ ngồi, chăm chú ngắm nhìn anh một lúc mời thu hồi tầm mắt, thuận thế ngồi lên bậc thang. Cô ngẩn người nhìn xuống đất, đến tận khi trước mắt xuất hiện một đôi Cavans màu hồng.

Tô Kiều ngẩng đầu thì thấy Lâm Na đang đứng trước mặt, trừng mắt nhìn cô như có thâm thù đại hận gì.

Tô Kiều cũng bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó đứng lên, trực tiếp bước qua cô ta toan xuống lầu.

“Cô đứng lại.”

Tô Kiều ngừng bước chân, quay đầu lại: “Có chuyện gì à?”

Lâm Na ghét nhất chính là dáng vẻ thong dong bình tĩnh này của Tô Kiều, biểu cảm và ánh mắt lúc nào cũng nhàn nhạt như thế. Rõ ràng chỉ là hạng dơ bẩn, vậy mà còn cố tình tỏ vẻ thanh cao.

Lại nghĩ tới cô ta vừa quấn lấy Tần Hiển đòi hôn, cô cười lạnh, nói: “Nghe nói trước đây chị từng tiếp rượu ở quán bar, chắc nếm qua không ít đàn ông nhỉ?”

Tô Kiều khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Lâm Na trừng mắt nhìn lại cô, ác miệng nói: “Chị đừng hòng hủy hoại A Hiển.” Nói xong quay người đi thẳng.

Đi hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Tô Kiều chằm chằm, trong mắt toàn là khinh miệt coi thường, nhả từng chữ: “Buồn nôn.”

...

Hai ngày thi Đại học cũng vừa hay Tô Kiều được nghỉ liền đi cùng Tần Hiển.

Ngày đầu tiên tới trường thi, cô phát hiện hầu hết các thí sinh đều có bố mẹ đi cùng, tò mò hỏi: “Bố mẹ câu không đi cùng cậu à?”

Tần Hiển cười: “Bọn họ trước giờ không quản tới chuyện học tập của tôi, cũng không quản tôi.”

Tô Kiều gật gù: “Cậu quả thực không có gì khiến người ta lo lắng.”

Ngừng lại một chút lại lo lắng hỏi: “Vậy tôi tới có làm phiền cậu không?”

Tần Hiển đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy bật cười: “Cầu còn không được.”

Anh vặn nắp chai nước khoáng, đưa bình nước cho Tô Kiều, thuận tay nựng má Tô Kiều. Tô Kiều nhận lấy, cầm giúp anh, “Vậy tôi chờ cậu ở ngoài nhé!”

Trời tháng sáu, dù hôm qua có mưa nhưng thời tiết vẫn oi bức khó chịu.

Tần Hiển sợ cô chịu khổ, nói: “Em về khách sạn nghỉ ngơi đi, thi xong tôi sẽ tới.”

Tần Hiển có thuê một phòng khách sạn hai ngày ở gần điểm thi để thuận tiện nghỉ ngơi.

Tô Kiều sợ Tần Hiển lo lắng liền gật đầu, “Được, vậy tôi về khách sạn chờ cậu.”

Tần Hiền cúi đầu hôn cô một cái rồi xoa đầu cô, “Vậy tôi đi đây.”

Tô Kiều gật đầu rồi ôm lấy anh, cũng không cần chúc anh thi tốt vì cô biết không cần lo lắng cho Tần Hiển.

Tô Kiều không ở bên ngoài trường chờ Tần Hiển thi, chờ khi giờ thi bắt đầu, gió nóng cũng càng nhiều, cô ung dung về khách sạn.

Đã vào tháng sáu.

Sinh nhật cô vào ngày 20 tháng 8, Tần Hiển nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK