• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Kiều muốn làm tổ ở văn phòng Tần Hiển cùng anh. Nhưng hôm nay Tần Hiển có chút bận bịu, mãi đến 7h tối mới xong việc.

Tô Kiều đã đói đến mức ngực dán vào lưng, dựa vào thành sofa, nhìn Tần Hiển như hợp nhất với bàn làm việc và máy tính, cảm thán nói: “Tần tổng ngài cũng thật lợi hại, thời gian đầu kết hôn đã để vợ mình đói bụng.”

Tần Hiển cười, với lấy áo vest đứng lên, đi về hướng Tô Kiều.

Cúi đầu, nhấc Tô Kiều từ trên ghế salon kéo dậy: “Được, dẫn bà xã đi ăn.”

Tô Kiều bị Tần Hiển cầm tay, thân thể mềm mại dựa vào anh, “Đi ăn cái gì ạ?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Hiển cười, “Em thích ăn gì?’

Thời điểm Tần Hiển và Tô Kiều từ tòa nhà của Tần thị bước ra đã là hơn 7h tối, trên đường người xe tấp nập, là thời điểm náo nhiệt nhất về tối.

Tô Kiều nhìn trên đường người xe chật ních như nêm, “Tắc đường thế này, chúng ta đi tàu ngầm để đi ăn sao?”

Tần Hiển nói: “Không, chúng ta đi bộ.”

Tô Kiều giật mình, nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn anh: “Đi bộ?”

Là chỗ nào, đi bộ thì bao giờ mới tới nơi? Thế này là muốn hành hai cái cẳng chân của cô đúng không?

Tần Hiển cười, lôi kéo Tô Kiều về hướng đối diện, “Chỗ ăn cơm không xa đây lắm, ăn xong đi về lấy xe.”

Tần Hiển nói gần, Tô Kiều cũng tưởng gần thật, ai ngờ đi bộ nửa tiếng vẫn chưa đến nơi.

Tô Kiều nhịn không được ngẩng đầu trừng anh, “Anh không phải nói rất gần sao?”

Tần Hiển cầm tay cô, nhìn cô giảo hoạt, ánh mắt không giấu nổi ý cười, “Bà xã không nguyện ý đi bộ cùng ông xã sao?”

Tô Kiều bị nụ cười câu hồn đoạt phách của ai đó câu dụ hoặc, đôi mắt chớp chớp, nửa ngày mới hoàn hồn, “Nhưng mà, em đau chân.”

Cô cố ý đánh xuống chân.

Tần Hiển cười: “Về nhà phu quân sẽ mát xa cho bà xã.”

Lại đi thêm 10p, cuối cùng cũng đến chỗ ăn cơm.

Đến lúc đó, Tô Kiều mới giật mình phát hiện Tần Hiển mang cô đến đâu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là quán rượu quen thuộc nhiều năm trước cô hay đưa Tần Hiển đến.

Tần Hiển nắm tay Tô Kiều đi vào, bà chủ tựa hồ rất quen Tần Hiển, thân thiện chào hỏi: “Cậu tới rồi.”

Đang cùng Tần Hiển nói chuyện, bà quay sang nhìn Tô Kiều, bà nhìn chằm chằm cô nửa ngày, ánh mắt lóe lên tia kinh hỉ: “Cháu là Tô Kiều đúng không?’

Tô Kiều khi đó làm việc ở gần đây, thường xuyên đến tiệm này ăn cơm, cùng bà chủ khá thân quen. Về sau sinh nhật Tần Hiển, cô mang anh đến đây, đó cũng là lần cuối cùng Tô kiều đến quán này. Đã tám năm cô chưa từng trở lại đây, ngược lại Tần Hiển, cứ mỗi năm một lần đúng sinh nhật cô lại đến quán này. Sau khi ngồi xuống, Tần Hiển có điện thoại, bèn đi ra ngoài nói chuyện.

Bà chủ bưng menu lên cho Tô Kiều chọn món. Trong tiệm trải chiếu Tatami, bà chủ ngồi kiểu quỳ cùng Tô kiều nói chuyện phiếm: “Đã rất nhiều năm không thấy cháu tới đây nữa.”

Tô Kiều cong cong đôi mắt đẹp, “Đúng ạ, vậy mà cô vẫn nhớ cháu.”

Bà chủ cười, “Đương nhiên nhớ kỹ rồi. Thêm nữa bạn trai cháu hàng năm đều tới.’

Tô Kiều đoán được, hướng cửa sổ nhìn một cái, Tần Hiển còn đang gọi điện thoại.”

Cô quay đầu lại hỏi: “Anh ấy đến đây thường xuyên à cô.”

Bà chủ lắc đầu, “Cũng không hẳn, mỗi năm một lần, đúng ngày 20/8.”

Tô kiều khẽ giật mình. 20/8 là sinh nhật cô. Bà chủ lại nói: “Cậu ấy nói 20/08 là sinh nhật bạn gái cậu ấy, trước giờ cô ấy luôn ở một mình, rất cô độc, không có ai tổ chức sinh nhật cho cô ấy cả, cậu ấy nói cậu ấy hứa với cháu, hàng năm đều cùng cháu đón sinh nhật.” Tô Kiều lúc này có chút hoảng hốt. Cô nhớ năm đó là sinh nhật 19 tuổi của Tần Hiển.

Cô đưa anh đến đây ăn cơm. Cô nói cho anh biết, 20/8 chính là sinh nhật cô, cô thường đến đây tự mừng sinh nhật mình. Tần Hiển lúc ấy hỏi cô: “Em đón sinh nhật một mình sao?”

Cô gật đầu: “Một mình.”

Tần Hiển nói: "Về sau tôi và em cùng đến đây đón sinh nhật em." Nếu không phải bà chủ tiệm đề cập đến, Tô Kiều cơ hồ cũng đã quên lời nói năm nào.

Cô nhìn qua bà chủ quán, hỏi: “Anh ấy mỗi năm đều đến đây ạ?”

Bà chủ quán gật gật đầu, “Đúng vậy a, năm nào cũng đến, năm nay vừa vặn là 9 năm.”

Tô Kiều nhấp môi dưới, trong lòng không nói ra tư vị.

Tần Hiển tiến vào, món ăn đã sẵn sàng. Tần Hiển ngồi đối diện cô, ngẩng đầu liền thấy ai đó đang chống cằm nhìn mình chăm chú. Anh cười: “Phát ngốc gì thế?”. Tô Kiều lắc đầu, đôi mắt cong cong cười với anh: “Chồng mình thật đẹp trai.”

Tần Hiển sửng sốt một chút, nhìn sâu vào mắt cô: “Nói lại lần nữa.”

Tô kiều cong cong đôi mắt, không keo kiệt chút nào nhắc lại to hơn: "Chồng mình thật là đẹp trai, chồng mình là người đàn ông tốt nhất trên đời này."

Tần hiển nhìn nàng, trong mắt ý cười rất sâu, cũng cười thật lâu, mới thấp giọng nói: "Qua đây ngồi cạnh anh.”

Tô Kiều cười, lập tức đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tần Hiển. Vừa ngồi xuống, Tần Hiển liền vươn tay vòng qua eo cô, nghiêng đầu hôn tai Tô Kiều thật khẽ một cái. Chỗ ai đó hôn lập tức đỏ lựng, Tô Kiều giương mắt trừng anh. Tần Hiển chống mắt, cười nhéo nhéo cằm cô. Tô Kiều không nhịn được cười, vỗ tay anh, thấp giọng nói: “Tần tổng chú ý tình huống một chút. Đây cũng không phải là nhà ngài đâu.”

Cơm nước xong xuôi hai người tản bộ về, nhưng vì ra ngoài ăn cơm nên khi về đến công ty đã là 10h tối. Tô Kiều bình thường rất ít vận động, hôm nay lại đi bộ gần 1 tiếng đồng hồ, về đến nơi hai chân đã mỏi nhừ, lười biếng ngồi thả lỏng trên ghế salon. Tần Hiển bước đến, vắt áo vest trên thành ghế, ngồi xuống cạnh Tô Kiều, nhẹ nhàng kéo chân cô gác lên đùi anh, giúp cô xoa bóp. Tô Kiều vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của Tần đại thiếu gia, cảm thán nhân sinh thật viên mãn. Cô nằm trên ghế salon gọi điện cho Chu Lẫm, mời hắn ngày mai qua nhà ăn cơm. Tần Hiển áng chừng là nghe thấy giọng Chu Lẫm, đột nhiên nhéo cẳng chân Tô Kiều một cái, đau đến độ Tô Kiều đạp cho anh một đạp. Tần Hiển không những không giận mà còn cười, nhanh tay nắm chặt chân cô, tại ngón chân cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Tô Kiều muốn thu chân lại, lại bị Tần Hiển đè chặt, thuận thế kéo cô lên ôm ngang người. Thân thể Tô Kiều bị mất điểm tựa cuống quýt ôm lấy cổ Tần Hiển.

Tần hiển nhìn xem cô cười, Tô Kiều nhịn không được nguýt anh một cái.

Tần Hiển ôm Tô Kiều lên lầu, đem Tô Kiều đặt lên trên giường, sau đó từ trong ngăn tủ cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.

Tô Kiều nằm lỳ ở trên giường nói chuyện điện thoại với Chu Lẫm, hết hỏi hắn mai mấy giờ qua lại hỏi hắn ngày mai muốn ăn cái gì.

Tần Hiển nghe được, mặt thối đến không thể thối hơn. Tần thiếu gia giận dỗi quay người nắm lấy eo Tô Kiều kéo vào ngực, cúi đầu hung hăng hôn. Tô Kiều nghiêng đầu né nụ hôn của anh. Tần Hiển lại cúi đầu cắn xương quai xanh của cô.

Thân thể Tô Kiều rung động vội vàng cùng Chu Lẫm nói câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Cô đẩy đầu Tần Hiển ra khỏi ngực mình, hờn dỗi: “Anh lại phát điên gì vậy?”

Tần Hiển thối mặt nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, lý lẽ nói, "Ăn dấm." Nói xong liền bế Tô Kiều vào phòng tắm.

Tô Kiều ôm cổ Tần Hiển, “Em còn chưa thèm cùng anh so đo đâu, cái cô Lý Tình nào đó không những gia đình danh giá, tốt nghiệp trường có tiếng, lại xinh đẹp đoan trang, đứng cùng anh đúng là rất xứng đôi.”

Tần Hiển trả lời lý lẽ mười phần vô cùng khẳng khái: “Anh không biết cô ta."

Tô Kiều liền không nói được gì nữa.

Có ông chồng quá thông minh, cô muốn đùa vui chút cũng không được.

Tần Hiển để Tô Kiều ngồi trên bồn rửa mặt, rồi quay người đi về phía bồn tắm.

Tô Kiểu ngồi đó trông theo Tần Hiển đi tắm. Hai chân cô đung đưa, vẩy qua vẩy lại.

Tần Hiển tắt vòi nước, quay người đi về phía cô.

Tô Kiểu thấy Tần Hiển đi tới, nâng một chân chống lên người anh, cười: “Anh định làm gì?”

Tần Hiển cầm lấy chân cô, hạ xuống, dựa người tới, cúi đầu cắn lên môi cô một cái. Rồi anh lại ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt ngập ý cười, “Em nói xem anh định làm gì?”

Ngón tay Tần Hiển mơn trớn gương mặt cô, ý cười trong mắt càng thêm sâu, dán môi tới, khẽ cười, “Bây giờ thì không cần để ý rồi chứ?”

Tô Kiểu hoàn toàn không chút kinh nghiệm trong loại chuyện này, trên giường toàn bộ do Tần Hiển làm chủ.

Đối với loại chuyện này, đàn ông có lẽ có khả năng lĩnh ngộ bẩm sinh, mà Tần Hiển hình như còn là lĩnh ngộ cực cao. Ngoại trừ lần đầu của tối qua Tô Kiều thấy hơi đau, những lần sau đều cực kì dễ chịu, chỉ là thể lực của người này quá tốt, đến đoạn sau toàn là tiếng cô khóc lóc xin tha.

Đêm nay giày vò tới nửa đêm, Tô Kiều quá mệt mỏi cuộn người trong ngực Tần Hiển.

Tần Hiển ôm vai cô, đặt xuống má cô nụ hôn dịu dàng, “Ngủ đi.”

Khoảng thời gian sau khi tái hợp, mỗi ngày đều vui vẻ, đặc biệt là hai ngày này.

Ngày thứ hai tính mời khách, mới sớm Tô Kiều đã kéo Tần Hiển đi mua đồ nấu ăn.

Thời tiết hôm nay rất tốt, cảnh ngày xuân tươi đẹp, gió thổi hiu hiu, trong gió còn mamg theo hương vị của nắng, vô cùng dễ chịu.

Tô Kiều kéo tay Tần Hiển, cười đùa rất vui vẻ.

Khi đến siêu thị có đi qua một cửa hàng hoa. Mới tám giờ, tiệm hoa vừa mở cửa, cánh hồng vẫn còn ngưng kết những giọt sương ban mai. Bông nào bông nấy đều xinh đẹp.

Tô Kiều chỉ vào đám hoa, nói với Tần Hiển: “Mua tặng em đi.”

Tần Hiển cười, nắm tay cô đi về phía tiệm, “Chủ tiệm, gói giúp tôi bó hoa này lại.”

Tô Kiều vừa đi vừa ôm hoa, tâm tình cũng tốt hệt như cảnh xuân tươi đẹp trong ánh nắng này.

Lúc mang đồ ăn về tới nhà đã là chín rưỡi.

Tô Kiều vào thư phòng lấy ra một bình hoa rất đẹp, ngồi trước cửa sổ sát mặt đất, cầm kéo tỉa bớt cành.

Tần Hiển ôm máy tính ra ghế salon ngồi làm việc, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên, nhìn người con gái đang ngồi đó.

Cô hơi cúi đầu, chăm chú tỉa hoa.

Mái tóc dài mượt mà của cô vì thế mà xõa xuống, cô lấy chiếc kẹp tóc cố định lại sau tai rồi tiếp tục công việc cắm hoa.

Cô mặc chiếc váy ngủ trắng bằng sợi bông, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, tưới lên người cô. Cô ngồi đó, toàn thân được bao phủ bởi vầng sánh vàng nhạt óng ánh. Đẹp tựa tranh, Tần Hiển nhìn đến xuất thần, thật lâu không thể rời mắt được. Tô Kiều phát giác được Tần Hiển đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, nhìn anh cười đến phong tình vạn chủng: “Có phải em rất đẹp không?”. Tô Kiều trước kia cũng hay trêu chọc anh như vậy.

Tần Hiển gật một cái, cười: “Quả là rất xinh đẹp”

Tô kiều cong cong mắt, cười đến vui vẻ.

Tần hiển lại đột nhiên xụ mặt, nói: "Ở bên ngoài không cho phép em cười như thế!”

Tô Kiều cầm một cành hoa, đi đến bên cạnh Tần Hiển, ôm cổ anh, cười: “Tại sao?”

Tần hiển ôm eo cô, cúi đầu dịu dàng hôn: “Bởi vì em là của anh, chỉ riêng mình anh."

Bởi vì Tô Kiều là của anh, cho nên nụ cười này, vẻ đẹp phong tình vạn chủng này cũng chỉ có thể thuộc về mình anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK