• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa to tầm tã, ngọn đèn trong mưa sáng lay lắt, cả thành phố giống như chia làm hai nửa, một nửa ở trong mưa, một nửa trong trời ráo.

Tiếng hạt mưa rơi trên cửa sổ trong không gian yên tĩnh nghe thật rõ ràng, Ôn hinh nhìn trời đã khuya lắm rồi mà Mạc Nhiên vẫn chưa về.

Ngày đó, anh ngang nhiên cướp chìa khóa nhà của cô, cướp một nửa giường của cô, sau đó lại cướp tất cả mọi thứ liên quan tới cô, lại đem đồ của anh dần dần chất đầy gian phòng này, xâm chiếm hết mọi góc xó.

Dần dần, cô quen với cuộc sống hai người, bỗng nhiên lúc này chỉ có một mình, cảm giác cô đơn kéo tới, cô có chút bài xích,

Tiếng của mở truyền đến, cô nhìn về phía cửa, anh đã về rồi, cô đứng dậy đón anh, “Sao trễ vậy?”

Tới gần anh, cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, kinh ngạc hỏi, “Anh uống rượu ư?”

“Ừ.” Mạc Nhiên đưa áo khoác cho cô, cúi xuống cởi giày, “Uống hai ly thôi. Yên tâm đi, anh không say.”

Cô thấy anh thờ ơ như không thì tức giận nói: “Người đó bắt anh về? Không biết uống rượu thì không được lái xe à?”

Thấy Ôn Hinh lo lắng như vậy, tâm trạng phiền muộn của anh nháy mắt đã tan biến, anh trấn an cô: “Anh không lái xe, Lâm Sanh đưa anh về.” Đưa xong để cậu ta tự bắt xe về…

Ôn Hinh nghe thấy vậy, thay Lâm Sanh rơi lệ chua xót, cô cảm thấy kết cục cuối cùng của trợ lí Lâm sẽ không tốt lắm…

Không nhịn được mà mở miệng cho vị Lâm đáng thương: “Anh cũng đừng giày vò người ta quá. Một thanh niên độc thân thật không dễ dàng, để cho người ta chút thời gian yêu đương đi.”

Nghe vầy Mạc Nhiên liền dừng động tác một chút, anh giương mắt nhìn cô, nói: “Cho cậu ta thời gian cậu ta cũng sẽ chọn ở nhà làm con trai ngoan làm tròn hai mươi tư chữ hiếu.”

Ôn Hinh rất ngạc nhiên, Lâm Sanh nhìn không giống kiểu người như vậy nha, tính cách vui vẻ, hăng hái, luôn hướng về phía trước làm sao có thể,…

Thấy ánh mắt không thể tin nổi của Ôn Hinh, anh giải thích, “ Thái hậu nhà hắn có địa vị rất cao, tính cách rất mạnh mẽ, ngay cả anh cũng phải lép vế huống chi là cậu ta.”

Ôn Hinh bật cười, thật là không nhìn ra nha, nghe xong càng làm cô thêm tò mò, rốt cuộc là phong thái của vị kia nhà Lâm đặc trợ như thế nào mà lại khiến người như Mạc Nhien cũng phải tự cảm thấy không sánh nổi…

Mạc Nhiên bất mãn nhìn Ôn Hinh, hắn vừa về chẳng lẽ lại cùng cô nói tám về cuộc sống thường ngày của Lâm Sanh sao…

Anh cau mày cúi xuống hôn cô…

Suy nghĩ của cô bất ngờ bị cắt đứt, mùi rượu trên người anh nhàn nhạt làm cô ngẩn người, sau đó lý trí dần bị cuốn vào cùng anh, đến khi không còn giữ được lý trí.

Một lúc, Mạc Nhiên buông cô. Ôn Hinh đỏ mặt trừng mắt nhìn người này, từ lúc nào mà anh có thể biến thành cầm thú ở mọi nơi mọi lúc như vậy chứ…

Vừa trải qua màn hôn kịch liệt nên thoạt nhìn cô rất có khí thế, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt lộ ra ánh sáng trong trẻo, anh nhìn cô, hai con ngươi phút chốc nhất ảm.

Ôn Hinh hoảng hốt, nhanh chóng thoát khỏi ngực anh, nói lảng sang chuyện khác: “Nhanh đi tắm đi, người anh toàn mùi rượu, khó ngửi quá.”

Mạc Nhiên cũng không vạch trần cô, “Vậy sao?”

Cô không ngừng gật đầu, “Đúng đúng đúng.” Rồi thúc anh đi vào phòng tắm.

Anh nhíu mày, làm theo ý cô.

Đến khi anh vào rồi, cửa khóa tạch một tiếng, cô mới thở phào như trút được gánh nặng. Thế nhưng nghĩ đến anh mắt vừa rồi của anh, cô lại cảm thấy căng thẳng…

Nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt cô đáu tranh, không phải đã trút bỏ rồi sao, vì sao còn…

Hơn nữa, đêm nay cô cảm giác được tâm tình của anh có chút khác thường, tuy anh che giấu rất kĩ nhưng cô vẫn có thể phát hiện ra, anh có chút lo lắng và sợ hãi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc anh đi ra, cô đang ngồi ở phòng khách lơ đãng xem tivi.

Anh đi lại  ngồi xuống bên cạnh nhưng cô không biết, cô vẫn đang chìm đắm trong suy tư.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Bị tiếng của anh làm giật mình, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, “A?”

“Em đang nghĩ gì?”

Cô mở miệng, “tâm trạng anh hôm nay không tốt ư?”

Ngốn tay anh đang xoa nhẹ tay cô bỗng dừng lại, cẩn thận nhìn cô, “ Anh không  nghĩ em lại quan tâm tới anh như vậy.” Nói xong còn gật đầu, “Ừ, anh thật cao hứng.”

Cô đối với phản ứng của anh có chút không theo kịp, đây là loại tình huống gì vây? Bình thường không phải là tâm trạng sẽ ưu tư rồi sau đó mới bắt đầu kể đầu đuôi sự việc ư?

Ôn Hinh nhíu mày rút tay về, nói: “Mạc nhiên, anh đang lảng tránh vấn đề.”

Anh dời tầm mắt nhìn về phía trước, anh nên nói thế nào đây? Có đôi khi cô có thể nhạy bén nhận ra vấn đề của anh…

Một lúc sau, cô mới nghe giọng nói của anh, nhẹ đến mức cô cảm thấy giống như bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng đúng là anh đang nói chuyện, “Hôm nay anh gặp ông ấy ở mộ của mẹ.”

Cô nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trầm tĩnh của anh trong lòng bất chợt căng thẳng, cầm tay anh.

“Đã qua nhiều năm như vậy, kỳ thực anh biết ông ấy vẫn luôn tự trách, rất hối hận. Nhưng bây giờ tự trách và hối hận thì có ích gì?” Mạc Nhiên cười nhạo, “Con người luôn luôn là lúc mất đi thứ gì đó mới thấy nó quan trọng. Đương nhiên ông ấy bất tiết nhất cố, hôm nay ở trước mộ mẹ sám hối, đây coi là cái gì?”

Anh cười giễu cợt, cười đến mức làm cô khó chịu. Vốn tưởng rằng anh sẽ dừng lại, thế nhưng cô lại nghe được một câu.

“…Anh không  tìm được cái cớ để tha thứ.  Anh sẽ không tha thứ cho ông  ấy.”

Đấu tranh cùng dứt khoát, sự mâu thuẫn trên vẻ mặt anh làm cô không đành lòng nhìn tiếp. Cô ôm lấy anh, ghé vào tai anh nói, “…còn có em đây.”

Có lẽ là bầu không khí làm ảnh hưởng, cũng có lẽ là trong lòng hai người đêm nay đều lộ ra một phần yếu ớt, bọn họ cần an ủi lẫn nhau, giúp đỡ lần nhau, vì vậy, sau hết thảy, mọi sự phát sinh đều nằm trong dự liệu.

Trong căn phòng tối tràn ngập hơi thở tình dục, mông lung nhưng lại nồng đậm.

Cơ thể quấn quít dưới lớp chăn, chỉ hiện ra động tác lên xuống. Hơi thở dồn dập trong phòng vang lên, xen lẫn cả tiếng rên đau đớn mà vui sướng.

Ôn Hinh bấu vào tay Mạc Nhiên, không kìm được âm thanh trong miệng, cảm thấy thật vui sướng khi được hòa cùng cơ thể anh…

“Đừng…” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị một âm thành khác thay thế.

Muốn ngăn anh là điều khó khăn, sau cùng lại chỉ đổi lấy những động tác càng thêm mãnh liệt hơn, giống như đang phát tiết dục vọng bị đè nến lâu nay của anh…

Khi cô mê man ngủ thiếp đi, phảng phất nghe thấy anh nói bên tai: “…Anh yêu em.” Sau đó liền chìm vào bóng tối.

Anh nhìn người trong vòng tay đang ngủ say, khóe miệng giơ lên. Anh ngồi dậy, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, thắt lưng đau nhức, cơ thể như rời ra từng mảnh. Nhìn sang bên cạnh không thấy anh đâu.

Mệt mỏi xoa thái dương, lấy chăn che kín người, đứng dậy đi tắm rửa.

Lúc ra khỏi phòng tắm, cô thấy tấm lưng tuấn tú của anh, anh mặc bộ đồ bình thường, đứng thẳng tắp nơi cửa sổ ở phòng khách, cầm điện thoại, trầm tĩnh nghe đối phương báo cáo, thỉnh thoảng nói ra một câu sắc bén.

Nghe được tiếng động, anh dừng nói chuyện, xoay đầu lại, đôi lông mày nghiêm nghị lúc nhìn cô liền giãn ra. “Em dậy rồi ư? Điểm tâm ở trên bàn đó.”

Ôn Hinh gật đầu, không quấy rầy anh, định đi lấp đầy bụng, có trời mới biết tối hôm qua bị giày vò cô sắp chết đói tới nơi rồi.

Mạc Nhiên thấy cô ngoan ngoãn ăn cơm, liền thu tầm mắt về, tiếp tục nói chuyện với đối phương.

Đến khi Ôn Hinh thu dọn sạch sẽ, anh mới cúp điện thoại đi đến bên cạnh cô.

“Hôm nay em có rảnh không?” Mạc Nhiên hỏi.

“Có, có việc gì sao?” Cô khó hiểu nhìn anh.

Anh cười nghiêng người tới, cô nghi hoặc nhìn anh, anh nhẹ nhành hôn lên trán cô, “Bí mật.”

Cô càng thêm khó hiểu, sờ sờ lên trán chỗ bị hôn tối qua, rồi nhìn vẻ mặt thầm bí của anh, đột nhiên cảm thấy tâm tư của đàn ông thật khó hiểu, anh lại muốn làm trò gì đây?

Nhìn trong cửa hàng người đi tới đi lui, cô đứng ở đại sảnh há hốc mồm, đây là tình huống gì vậy?

Mạc Nhiên từ dưới tầng hầm để xe đi lên, dừng lại bên cạnh cô nói: “Đi thôi.”

Cô kéo tay người đang định bước đi dừng lại, tràn đầy nghi vấn hỏi: “Đi đâu? Còn nữa, tới cửa hàng này làm gì, đi dạo ư?”

Mạc Nhiên không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ tùy ý nói: “Hôm nay anh nghỉ nguyên một ngày để đi với em.”

Cô kìm chế không nói, ông chủ tự ý cho mình nghỉ như vậy được sao? Không sợ đám nhân viên tạo phản ư…Ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, Ôn Hinh nghĩ đi dạo phố với người này, làm sao trong người toàn là cảm giác sai trái như vậy.

“Sở dĩ sáng sớm nay anh ra vẻ thần bí như vậy rốt cuộc là chỉ muốn cùng em đi dạo?”

“Ừ.”

Ôn Hinh: “…” Thầm nghĩ, vì sao cô vĩnh viễn không thể sánh kịp suy nghĩ của anh.

“Lâm Sanh nói, làm như vậy sẽ kéo gần khoảng cách, tăng thêm tình cảm.” Mạc Nhiên không một chút khách khí mà bán đứng bằng hữu.

Ôn Hinh lần thứ hai im lặng. Bất qúa cô có thể tưởng tượng được Lâm Sanh mà biết đưa ra kiến nghị để ông chủ nghỉ ngơi thì bản thân sẽ gánh thêm việc, nhất định sẽ hối hận đến chết thôi.

Trong phòng làm việc, Lâm Sanh một vạn lẻ một lần hối hận bản thân lắm lời, chỉ thuận miệng nói ra, liền tự đưa mình tới chỗ phiền phức, Mạc Nhiên cướp thời gian nghỉ của anh!

Đột nhiên xuất hiện sữ sắp xếp làm cô càng cảm thấy kỳ lạ gấp đôi, nhưng khi nhìn sang người bên cạnh cảm giác kỳ lạ trong lòng dần biến mất, từ đáy lòng trào lên một niềm vui khó nói thành lời.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, tay hai người cầm hai ly cà phê nóng hổi, đi dọc theo đường phố, tình cờ nhìn thấy một tràng kiến trúc, hay một bụi hoa xanh biếc, cô mệt mỏi dừng lại nghỉ chân, sau đó lấy điện thoại ra chụp phong cảnh, anh nhìn cô vui vẻ vì hoa cỏ, nhìn khóe môi cô lộ ra mọt nụ cười, liền đem bóng dáng của cô thù vào đáy mắt.

Ôn Hinh chưa bao giờ nghĩ thành phố nơi cô ở lại có nhiều cảnh sắc hấp dẫn như vậy. Hay tại ngày hôm nay tâm cảnh bất đồng, cũng có lẽ là vì người bên cạnh hôm nay…

Mây mù tan biến như làn khói, ánh sáng chọc thủng mọi trở ngại, sau đó chậm rãi chiếu sáng toàn bộ thế giới…

Cô quay mặt về phía anh nhoẻn miệng cười, nét mặt dịu dàng, con ngươi sâu thẳm… Năm tháng an bình tĩnh lặng như thế, sao có thể không làm cho tim người nhảy loạn, hãm sâu trong đó.

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang