Nhìn đại BOSS vẻ mặt hớn hở như gió xuân, Lâm Sanh khó hiểu nghĩ tới câu nói: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” Hắn nghĩ có cái gì đó không đúng, gãi cằm, lẩm bẩm nói: “Đây là cây vạn tuế ra hoa sao?”
*Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai: hai câu thơ trong bài:”Bài ca tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô” của Sầm Than. Tạm dich: Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở. (Nguồn: wiki)
Cảm giác như…
Nghĩ tới điều gì đó, Lâm Sanh mở to hai mắt nhìn, sau đó vẻ mặt khó tin cộng thêm biểu tình phục sát đất.
Lâm Sanh không hổ là phái hành động, có suy nghĩ sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh suy luận của mình có đúng hay không.
Vì vậy, lúc này ở trong phòng làm việc, Mạc Nhiên đen mặt nhìn vẻ mặt suy nghĩ viển vông của Lâm tiên sinh đang dùng một loại ánh mặt kỳ quái cùng mập mờ nhìn hắn chứng hơn hai mười phút rồi.
Mạc Nhiên chờ hắn mở miệng, chờ đến mức da gà nổi khắp toàn thân rồi, rốt cục nhịn không được cắt đứt suy nghĩ thâm trầm của hắn, “Tôi nói, cậu có vấn đề gì thì nói, nhất định phải nhìn tôi chằm chằm như vậy sao?” Làm anh suýt suy nghĩ lung tung đó!
Đôi mắt Lâm Sanh bay tới bay lui trên người Mạc Nhiên, sâu kín nói: “Mùa xuân của cậu tới rồi?”
Lần này mặt Mạc Nhiên đen thui, tiện tay nhặt lên một xấp tài liệu vỗ trên gáy Lâm Sanh, “Nói tiếng người!”
Lâm Sanh xoa gáy ủy khuất, tôi nói vậy không phải là tiếng người nói sao? Bình thường hết mức rồi đó!
Mạc Nhiên chịu không nổi vẻ mặt chực khóc của Lâm Sanh, đỡ trán than thở: “Cậu lại thế nào nữa? Có chuyện gì nói mau!”
Lâm Sanh vừa nghe, hắc, có hi vọng. Trong nháy mắt hóa thân thành gián nhỏ, truy hỏi rất kĩ càng, nháy mắt cười bỉ ổi mà hỏi: “Cậu đã cưa đổ được Ôn mỹ nhân rồi hả?”
Mạc Nhiên dựa vào ghế, vẻ mặt bí hiểm, “Sao, muốn biết?”
Lâm Sanh ra sức gật đầu.
Khuôn mặt lạnh nhạt xen lẫn một tia trêu tức, Mạc Nhiên chậm rãi nói: “Không nói cho cậu.”
Lâm Sanh: “…”
Đắc ý cái gì a, đồ trẻ con.
Mạc Nhiên không nhìn ánh mắt tò mò của Lâm Sanh, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn, “Nhiều chuyện như vậy làm gì, lẽ nào cậu muốn đổi nghề làm bà mối?”
Lâm Sanh: “…”
Nhìn Mạc Nhiên như đang muốn đi ra ngoài, Lâm Sanh thấp tha thấp thỏm đứng dậy, không phải là lại muốn bỏ bê công việc để hắn làm thêm giờ chứ. Hắn níu lấy tay áo của Mạc Nhiên, khẩn trương hỏi: “Cậu lại muốn bỏ bê công việc nữa hả?”
Mạc Nhiên đau đầu nhìn người nào đó, “Tôi chỉ đi uống cà phê, sẽ quay lại.”
“Uống cà phê tại sao phải chạy ra ngoài chứ, trong công ty cũng có a.”
*Editor: Cho xin đi Lâm lão gia, sao nhìn anh tôi thấy giống cô bạn gái nhỏ đang làm nũng người yêu thế nhỉ???
*Beta-er: tui thấy từ chương 1!!!
Mạc Nhiên híp mắt nguy hiểm nhìn vẻ mặt vô tội của người nào đó.
Người nào đó rất ngây thơ giả ngu: “Tôi không nói sai.”
Tôi không tin cậu không nhìn ra tôi muốn đi ra ngoài thật ra là để gặp Ôn Hinh! Mạc Nhiên trong lòng hậm hực nghĩ.
“Còn không buông tay?” Mạc Nhiên thấp giọng uy hiếp: “Muốn đổi nghề làm bà mối sao?”
Lâm Sanh nhìn biểu tình của Mạc Nhiên lập tức buông tay, nịnh nọt cười: “Ha ha, không muốn. Cái kia, ngài đi thong thả, đi sớm về sớm nha.”
Đùa gì chứ, nếu còn không buông tay Mạc đại BOSS chắc chắn sẽ nổi đóa. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn không muốn đem tiền đồ của mình cùng tiền lương ra đùa giỡn.
Hơn nữa, hắn là đàn ông thực sự a đàn ông thực sự sao có thể làm bà mối?! Mẹ hắn biết chắc chắn giết hắn …
*Editor: Tôi nghi ngờ giới tính của anh nha -_-
Mạc Nhiên ra khỏi công ty liền gọi điện thoại cho Ôn Hinh.
“A lô”. Âm thanh dịu dàng vang lên, Mạc Nhiên chợt cảm thấy toàn thân mệt mỏi đã tan đi, trong lòng là một mảnh ấm áp.
“Còn đang ở quán Phù Sinh ư?”
“Ừ.”
“Chờ anh ở đó.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Mạc Nhiên liền đi về hướng quán cà phê Phù Sinh.
Ôn Hinh cúp điện thoại di động trước mặt đám nhân viên, không để ý tới cái nhìn nóng hừng hực của bọn họ, mặt không biểu tình, “Nhìn cái gì?”
Thật là nguy hiểm…
Mọi người tan tác như chim muông.
Ôn Hinh xem bộ dạng này của đám người làm, có chút buồn cười.
Ngón tay vuốt ve chiếc vòng tay, khóe miệng Ôn Hinh từ từ lộ ra một chút ý cười, giống như lúc trước vậy…Nếu như không nghĩ đến những chuyện nhức đầu cùng những ký ức không trọn vẹn, cứ như vậy mà buông xuôi, cũng không có cái gì không tốt…
Mười phút sau, Ôn Hinh giương mắt nhìn ngoài cửa, chỉ cần liếc mắt liền thấy người đó đang chuẩn bị băng qua đường để vào đây.
Mạc Nhiên một thân tây trang màu đen, càng phát ra anh khí bức người. Ôn Hinh nhàn nhã nhìn người rảnh rỗi này, nhưng lại không mất đi dáng vẻ tao nhã tôn quý, âm thầm nghĩ: “Đi bộ cũng dễ nhìn như vậy, thực sự là khiến người ta không sống nổi rồi.”
Giữa lúc cô còn đang nhìn hăng say, thình lình nhìn người kia đứng bên kia đường ngẩng đầu lên. ánh mắt sang quắc nhìn cô.
Ôn Hinh không nghĩ tới khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy, trên mặt có chút ngượng ngùng, ánh mắt lơ đãng muốn di chuyển.
Mạc Nhiên như đoán được phản ứng của cô, trong lòng có chút buồn cười.
Đèn xanh sáng lên, Mạc Nhiên đang muốn băng qua đường, bỗng nhiên từ góc đường một chiếc xe tải màu trắng, quẹo trái vượt đèn đỏ, tốc độ nhanh đến dọa người, lao tới hướng Mạc Nhiên.
Lúc này, Mạc Nhiên còn đang nhìn Ôn Hinh, không chú ý đến chiếc xe tải.
Ôn Hinh ở đối diện vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trong lòng nháy mắt hét lên, sắc mặt đại biến, ánh mắt sợ hãi, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài đang tránh xa thật nhanh…
Tiếng còi vang vọng thông thiên, sau đó là thanh âm kêu lên ồn ào của người đi đường, chiếc xe thắng gấp, sau đó dừng lại chỗ Mạc Nhiên…
Ôn Hinh cả người run rẩy, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, bước chân nặng như chì, khiến cho cô cố cố gắng thế ào cũng không thể đi tới bên cạnh anh…Đầu óc cô trống rỗng, cứ như vậy ngây ngốc đứng đó nhìn anh ở bên kia đường, bỏ ngoài tai những âm thanh hỗn loạn, trái tim trong lòng Ôn Hinh vừa mới được lấp đầy lập tức trống rỗng…
Tai nạn xe, vì sao lại có tai nạn xe…
Ôn Hinh nhìn chiếc xe tải trước mắt, cảnh tượng vừa nãy nó xông vào Mạc Nhiên lại lần nữa tái diễn trước mắt cô…
Ánh mắt trống rỗng của cô không biết rơi vào cái chỗ nào, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trên người rất lạnh, giống như quay về cái ngày xảy ra tai nạn trước đây, lạnh đến mức cả người cô run rẩy…
Vốn là ước hẹn cùng nhau ra nước ngoài du học, vậy nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, sau đó công ty Ôn thị bị phá sản đồng thời còn nguy hiểm đến Mạc gia, Mạc gia đơn phương hủy bỏ hôn ước cùng Ôn gia…Cuối cùng cô từ nước ngoài vội vã trở về nước, nhưng không ngờ gặp phải một tai nạn lớn…
Lần tai nạn xe đó…
Đại não đột nhiên trào lên một trận đau nhức, kích thích thần kinh của cô…
Trước mắt như bị cái gì che lại, vì sao trong mắt đều toàn là chất lỏng màu đỏ, cô cảm thấy những dịch thể lạnh lẽo này từng chút một từ trên chảy xuống, sau đó chảy vào trong mắt, khó chịu khiến cô không mở mắt ra được…
Âm thanh đụng xe ở sau lưng liên tục vang lên…Cô vùng vẫy muốn bỏ đi, cô muốn ra ngoài, đi hỏi người kia tại sao không thực hiện lời hứa, vì sao lại không cùng nhau? Vì sao lại hủy bỏ hôn ước?…Cô còn muốn hỏi bố mẹ cố có phải trong nhà từ sớm đã xảy ra chuyện nên mới muốn sớm đưa cô sang nước ngoài? Không muốn để cô biết thậm chí còn cưỡng ép cô lên máy bay?…Cô muốn về, tìm bố mẹ và Mạc Nhiên để hỏi cho rõ ràng…
Cô không để ý đến vết thương trên người, chậm rãi đi đến canh xe…
Chiếc xe tải lớn phía sau không kịp phanh lại đụng phải chiếc xe trước mặt, liếp tiếp va chạm làm cho chiếc xe hơi trước mặt lao vọt về phía trước một đoạn ngắn…
Trước mặt chiếc xe kia vốn là hàng rào bảo vệ, va chạm trực tiếp đã làm nó bị văng ra xa, mà phía dưới, là một dòng sông chảy xiết…
Ôn Hinh bị gặp phải chấn động lớn cả người đau đớn, sau đó cô liền cảm thấy xe bay lên cao mất trọng lượng….
“Rầm —”
Xe rơi xuống nước, rất nhanh đã chìm xuống, nước sông lạnh như băng điên cuồng tràn vào từ cửa sổ xe, sau đó tràn vào khoang mũi Ôn Hinh, nước sông vây quanh cô, cảm giác ngạt thở và sợ hãi từ trong lòng dâng lên…
Chết, thì ra cách cô gần như vậy…
Cảm giác ngạt thở ngày càng tăng, cô dùng hết sức lực tới gần mở cửa xe ra…Cửa xe từng chút bị cô đẩy ra, nhưng sức lực cũng từng chút yếu đi, Ôn Hinh cảm thấy mình chống đỡ không nổi nữa…
Nhưng cô không muốn chết…không muốn chết giữa dòng nước lạnh buốt trong đêm tối…Cô phải về nhà…
Cô dựa vào ý chí còn sót lại từng chút bơi lên, nhưng mệt lả cộng thêm cơ thể đầy vết thương đã không còn chịu nổi…
Xa xa có cái gì đó nổi lơ lửng…Ôn Hinh mừng rỡ, muốn bơi đến đó bám vào…Gần rồi…gần tới rồi…chỉ cần kiên trì thêm chút nữa…
Mà lúc cô chạm tới khối kia, cả người liền rơi vào bóng tối…