Không thể phát ra chút âm thanh nào.
Tim tôi dường như không còn đau nữa.
Nhưng nó trở nên rất trống rỗng.
Trống rỗng đến mức tôi không còn có thể cảm nhận được nó nữa…
“Kiều Kiều!”
Là giọng nói của Chu Tụng.
Tôi quay lại nhìn thấy anh ta đang đi ngang qua bóng người đang rời đi.
Khi nhìn thấy Triều Thịnh, sắc mặt anh ấy khẽ dao động, sau đó anh ấy bước nhanh hơn về phía tôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
” Anh vừa ra ngoài đón người, trở về mới….. có chuyện gì thế, Kiều Kiều? Em không sao chứ?”
“Không có gì ”
“Xin lỗi, Chu Tụng, em muốn về trước.”
Trước khi anh kịp nói, tôi lại nhỏ giọng: “Một mình em rất ổn.”
“…”
Chu Tụng không nói nữa.
Thẳng đến khi tôi ra khỏi toilet, anh vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong quán bar vẫn vẫn ca hát nhảy múa bình thường, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ.
Có vẻ như không ai chú ý đến trò hề vừa rồi. Trong quán chỉ có vài người thấy tôi bước ra liền tụ tập lại thì thầm vài câu.
Tôi phớt lờ họ rồi nhìn xung quanh.
Không tìm được anh.
Liếc qua khóe mắt tôi bắt gặp mái tóc đỏ bắt mắt, tôi bước tới.
Hồng Mao vừa cúp điện thoại, tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã vội hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì vậy chị?”
Tôi trầm mặc hai giây, nói ngắn gọn: “Người đàn ông vừa rồi quấy rối tôi.”
Hồng Mao bừng tỉnh “A” một tiếng, vẻ mặt biểu tình: “Trách không được”,“Tên ngốc đó là thiếu bị thu thập. Chúng tôi sớm đã nhìn hắn không vừa mắt”.
Sau khi bấm điện thoại hai lần, anh ta mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thịnh ca đánh nhau với người ta, sớm đã nghe nói anh ấy là con nhà võ, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy so tài với ai cả…”
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh ấy đổi chủ đề: “Không làm chị bị thương chứ Hạ tỷ?”
“Không có.” Dừng một chút, tôi lại nói, “Nếu là cảnh sát bên kia có vấn đề, hoặc là yêu cầu tìm luật sư, tôi có thể ——”
Hồng Mao lập tức hung hăng xua tay: “Không cần đâu. Đừng lo lắng, việc nhỏ như vậy ông chủ của chúng tôi có thể xử lý được. ”
Tôi gật gật đầu.
“Những người khác đâu?”
Hồng Mao lắc đầu, lời nói trong miệng như đốt cháy đầu lưỡi: “Không biết.”
“……”
Trực giác mách bảo tôi rằng anh ấy không nói thật.
Có lẽ cuộc điện thoại anh vừa cúp máy là của Triều Thịnh…
Tôi không hỏi thêm gì nữa, tạm biệt rồi bước ra ngoài.
Bước chân không ngừng nghỉ đi về phía cầu thang đi xuống.
Dưới tầng hầm không có ánh sáng như mọi khi.
Cũng không có ai cả.
Hành lang tối tăm toát ra hơi ẩm ẩm mốc, tiếng gõ cửa của tôi vang vọng trống rỗng.
Sau khi trở lại mặt đất, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khi tôi nhấp vào hình đại diện WeChat của anh ấy, trang lịch sử trò chuyện bị tôi xóa trống rỗng.
Con trỏ nhấp nháy hồi lâu, tôi gõ nhẹ một cái:
Tay anh bị thương sao?
Anh xử lý chuyện đó như thế nào?
Liệu người đó có gây rắc rối cho anh nữa không?
…
Xóa tất cả.
Cuối cùng tôi chỉ gửi ba chữ:
[Anh ở đâu? 】
Không trả lời.
Tôi đợi rất lâu, cho đến khi trăng mờ, trong khung chat vẫn chỉ còn một bong bóng xanh.
Nhìn lên bầu trời tối đen, tôi chợt cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
Một thành phố lớn như vậy.
Thật dễ để có được phương thức liên lạc.
Thật dễ dàng để gặp nhau.
Càng không dễ dàng nhìn thấy nhau…
Một cái xoay người, liền có thể cắt đứt mọi liên lạc….
Không còn liên quan đến nhau nữa…
Tôi tắt màn hình, cầm điện thoại trên tay chậm rãi bước ra khỏi quán.
Sau khi rẽ hai góc, một hàng xe đang đỗ hiện ra trước mặt tôi.
Chiếc xe pickup màu đen ở phía xa.
Tôi nhìn nó chạy qua.
Anh không biết khi nào đã thay đổi màng kính xe.
Phối cảnh một chiều, lúc này từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.
Xe……
Lông mi run rẩy hai lần, tôi mở dây kéo túi lấy ra một chiếc chìa khóa ô tô từ đáy túi.
Sau một lúc hồi tưởng, tôi đi về phía lối ra bên kia của con hẻm.
Bãi đậu xe mà anh từng nói đến rất dễ tìm. Sau khi ra khỏi phố quán bar, gần đó có một tòa nhà dễ thấy nhất.
Nhìn thấy hiệu thuốc cạnh trung tâm mua sắm, tôi quay người bước vào.
Sau khi ra ngoài, tôi vào trung tâm thương mại, đi thang cuốn rồi đi thẳng xuống tầng hai.
Trung tâm mua sắm này nhìn chung rất rộng lớn, khu vực đậu xe rộng rãi đến mức đáng kinh ngạc.
Không có chiếc Cooper màu trắng nào trong tầm mắt có thể nhìn thấy được.
Không bấm chìa khóa xe trên tay, tôi mở khóa điện thoại.
Jo. Kiều: [Anh để xe của em ở đâu trong bãi đậu xe? Em không tìm thấy]
Khi avatar màu xanh đen hiện lên để trả lời tin nhắn, trái tim tôi như có thứ gì đó đang bùng cháy.
ChaoS: 【 mới vừa nói với bảo vệ. Tìm anh ấy. 】
Cắn môi dưới, tôi chậm rãi ép ra mấy chữ:
[ Không thể tìm anh sao? 】
Trang trò chuyện lại rơi vào im lặng, bất động.
Tôi đặt điện thoại xuống.
Sau khi quay đầu nhìn chằm chằm những cột bê tông ở bãi đậu xe một lúc, tôi quay người bước ra ngoài tìm phòng bảo vệ.
Tôi chưa kịp nói gì thì người bảo vệ tóc hoa râm đã hiểu mục đích của tôi.
“Cô đến lấy xe phải không? Đi một chút—-” Ông ấy cầm cốc giữ nhiệt đi ra, dẫn đường cho tôi.
Khi đến khu vực trong cùng, anh giơ tay chỉ vào chiếc xe duy nhất ở đó – phủ một tấm che bụi màu xám bạc.
Tôi nhấc điện thoại lên quay lại nhìn nó.
“Bên này đỗ xe có thu phí, không cần quét mã sao?”
Nhân viên bảo vệ xua tay: “Người đàn ông của cô đã trả tiền rồi, đi thôi, đi thôi!”
Tôi cụp mi nói.
“Cám ơn.”
Bước tới bên xe, tháo tấm che bụi ra rồi bấm chìa khóa.
Cooper màu trắng chớp mắt chào tôi lần đầu tiên sau một thời gian dài không nhìn thấy.
Nó đã được chăm sóc cẩn thận, thân xe đã được rửa sạch, nội thất không chút tì vết. Thậm chí bình xăng còn rất đầy.
Chuyển động của chìa khóa xe vào ổ cắm rất trơn tru.
Ngay cả vấn đề nhỏ về phanh nặng mà trước đây tôi không để ý nhiều cũng đã biến mất.
Xoay nhẹ vô lăng, tôi lái xe ra ngoài một cách thuần thục.
Khi tôi chuẩn bị ra khỏi bãi đậu xe, tôi dừng lại.
Quay đầu nhìn những xà xi măng bên tường, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay lại.
Chân phải dẫm xuống chân ga ——
Bang!
Giữa âm thanh của tấm cản va vào bê tông, tôi từ từ mở mắt.
Tim tôi đập thình thịch trong cổ họng.
Túi khí không bung.
Còn tốt…
Chú bảo vệ xuất hiện trước xe với vẻ mặt kinh hãi, cốc nước trên tay đã cạn một nửa. “Cô đang làm gì vậy?!” Ông ấy hét vào mặt tôi, cúi xuống nhìn đầu xe của tôi, rồi quay lại nhìn xà xi măng, “Làm sao, sao cô có thể đụng được cái này?!”
Thở dài, tôi mở cửa bước ra khỏi xe.
“…… Cô nói cái cô nữ tài xế này a, kỹ thuật như vậy còn lái xe, còn lái chiếc xe tốt như vậy, cô nhìn cú đâm này đi ——” Ông ấy chỉ vào chỗ bị đâm trên xà nhà, “Chúng ta đều có theo dõi, đây là trách nhiệm của cô a, cô nói xem phải làm sao bây giờ? Tôi còn phải giải thích với công ty!”
Tôi đóng cửa xe lại, bình tĩnh nói: ” Anh giúp tôi gọi cho người đàn ông của tôi được không?”
Đại thúc bảo vệ bĩu môi, vẻ mặt không nói nên lời mà móc di động ra.
“ Alo. Tôi ở bãi đậu xe bạc hoa. Vợ anh vừa bị đâm xe….A, không có ——”. Ông ấy dừng lại rồi liếc nhìn tôi: ” Người không có chuyện gì… Ừm, đúng vậy, bây giờ đang ở bãi đậu xe. …Được, được. Anh mau đến nhanh đi”.
Sau khi cúp điện thoại, nhân viên bảo vệ không nói chuyện với tôi nữa, vươn cổ nhìn về phía lối vào bãi đậu xe.
Chỉ ít phút sau, chiếc xe pickup màu đen lao xuống dốc.
Nó tiếp tục tăng tốc, dừng lại chỗ chúng tôi, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.
Khi tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo cộc tay màu đen bước ra khỏi ghế lái, nhịp tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.
Sau khi xuống xe,ánh mắt người đàn ông liền nhìn lướt qua tôi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, khóe môi tôi rất nhỏ mà câu lên.
Hoảng loạn —— đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảm xúc này xuất hiện trong mắt anh ấy.
Sau khi cẩn thận nhìn tôi hai lần, đôi mắt đen rối loạn của anh ấy bình tĩnh lại.
Khi anh bước tới chỗ xe cúi xuống kiểm tra, vẻ mặt anh lại dao động phập phồng lên xuống rõ ràng.
Anh sải bước dài về phía tôi. Cơ bắp trên má của người đàn ông phồng lên.
Đôi mắt cùng giọng nói dưới mí mắt sâu thẳm tàn nhẫn: “ Em điên rồi sao? Hả?”
“ Ai nha được rồi được rồi!”. Đại thúc bảo vệ lập tức ha ha hai tiếng giãn hòa, “May mắn là vụ va chạm không nghiêm trọng. Không phải người không có việc gì sao, không sao là tốt rồi….”
Tôi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Không chút né tránh đón nhận anh mắt như có lửa của anh.
Cuối cùng anh liếc mắt nhìn tôi một cái nhìn rất sâu, từ trong túi lấy di động ra, xoay người bắt đầu gọi điện thoại.
Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, một chiếc Minibus màu xám lái vào bãi đậu xe.
Hai chàng trai trẻ bước xuống xe, Triều Thịnh thì thầm vài lời với họ, một vài người trong số họ đi vòng ra xe của tôi.
Tôi lặng lẽ lùi lại một khoảng cách, rũ mi nhìn xuống sàn xi măng.
Một lúc sau, một thanh niên quay lại xe rồi lái đi, theo sát là một người đàn ông khác lái chiếc Cooper bị thương.
Tôi liếc mắt nhìn sang, thấy người đàn ông đang nói chuyện với nhân viên bảo vệ cách đó không xa.
Anh chống tay lên hông, đôi vai rộng cùng lưng hơi chùng xuống, khuôn mặt hơi lạnh lùng hơn khi cau mày.
Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ mỉm cười gật đầu rồi chậm rãi bước đi với chiếc cốc giữ nhiệt trên tay.
Người đàn ông quay lại xe, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, mở cửa bước vào.Bánh trước của chiếc xe pickup quẹo nhẹ rồi dừng lại bên cạnh tôi.
Người bên trong không phát ra âm thanh, cửa ghế phụ bật nhẹ.
Tôi nắm lấy tay cầm, mở cửa xe rồi ngồi lên.
Chiếc xe pickup vững vàng chạy ra khỏi đoạn đường dốc của bãi đậu xe.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không nói chuyện.
Toàn bộ quá trình gần như im lặng, xe dừng lại ở lối vào khu dân cư của Trần Gia Dịch.
Cánh cửa xe bị khóa bật mở, không cần nói cũng biết đó là lệnh trục xuất.
Tôi ngồi yên, mí mắt đang hạ xuống của tôi cử động rồi từ từ nâng lên. Liếc nhìn về phía vô lăng.
Bàn tay to khỏe của người đàn ông đặt lên đó, những ngón tay mở rộng chiếm nửa vô lăng. Sợi xích rắn bạc treo trên xương cổ tay, cũng treo trên đó vết thương dài hơn một tấc.
Tôi không biết nó bị thương như thế nào và sâu đến mức nào, nhưng rõ ràng là nó đã không được xử lý đúng cách.
Không có băng bó, cũng không có thoa thuốc.
Vết máu đông lại có cùng màu với sợi dây buộc tóc bên cạnh.
Như nhận ra ánh nhìn của tôi, bàn tay đó rơi xuống.
Giọng anh cũng trầm xuống: “Xuống xe.”
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Sau khi dùng ngón tay vuốt ve chiếc túi, tôi mở khóa kéo lấy ra cồn khử trùng và tăm bông mua ở hiệu thuốc.
Kéo bàn tay to lớn trên vô lăng. Tôi nhẹ nhàng giữ hai ngón tay to và dài, dùng lực từng chút một. Lòng bàn tay tôi quấn quanh làn da thô ráp. Bàn tay của người đàn ông đột nhiên co lại, rồi anh hất tay tôi ra.
“Ra khỏi xe.” Anh gằn từng chữ một lặp lại lần nữa.
Mỗi âm tiết đều dùng sức, kiềm chế nhẫn nại.
“……”
Tôi lắc lắc lấy cánh tay vừa bị hất ra, đặt cồn sát trùng lên bảng điều khiển trung tâm,chậm rãi ấn vào chốt an toàn bên hông.
Cạch —— cạch ——
Cơ thể tôi được giải thoát khỏi sự trói buộc, tôi không mở cửa mà quay sang hướng ngược lại.
Hai tay vòng qua cổ người đàn ông.
Nghiêng người đến gần hôn lên môi anh.