Lúc này lửa cũng đã được dập tắt rồi, ngoại trừ Hiểu Nguyệt bị bắt đi thì những người khác đều kịp chạy thoát, không có ai bị thương, nhưng Thư quán đã bị thiêu rụi mất ba phần, cần phải xây dựng lại, tổn thất rất lớn.
“Chậc chậc.”. Tử Khiêm bắt đầu tính toán thiệt hại, Bạch Hiểu Phong sai nha hoàn cùng gia đinh trong Thư quán giúp đỡ sửa sang lại đồ đạc. Hắn cũng không nói gì, chỉ đi làm việc của mình, không nhìn ra vui buồn gì nhưng vẻ lo lắng cho Hiểu Nguyệt lại rất rõ ràng.
Người của quan phủ cũng tới, Đường Tinh Trị và Hồ Khai cùng thủ hạ của Sách La Định đúng lúc cũng áp giải Minh Tịnh về, vừa thấy tình cảnh này cũng sợ hết hồn.
Giao Minh Tịnh cho quan sai, Đường Tinh Trị chạy tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì rồi, Tử Khiêm nói cho hắn biết Hiểu Nguyệt đã bị bắt cóc, nhưng mà Sách La Định đã đi cứu rồi, bảo hắn không cần lo lắng.
Đường Tinh Trị sao có thể không lo lắng được, Hồ Khai cũng khó hiểu – Sao lại thành thế này?
Đường Nguyệt Như đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói tất cả đều là lỗi của nàng, nàng vốn định kích thích Cẩu Thanh để hắn không nhẫn nhịn được mà xuất đầu lộ diện, không ngờ hắn lại bắt Hiểu Nguyệt đi.
Hồ Khai thấy nàng đau lòng và tự trách bản thân như vậy, an ủi: “Không phải tỷ cố ý mà, tỷ yên tâm đi, Sách La Định sẽ cứu được Hiểu Nguyệt.”.
Hồ Khai nói xong rồi lại chạy đi giúp mọi người thu dọn tàn cuộc, Đường Tinh Trị đứng ở phía sau Tam công chúa, một lúc lâu hắn mới hỏi: “Thật sự không phải tỷ cố ý chứ?”.
Tam công chúa nhìn hắn một chút, mở miệng: “Việc Hiểu Nguyệt là chuyện ngoài ý muốn.”.
“Vậy ngoài việc của Hiểu Nguyệt thì sao?”. Đường Tinh Trị: “Ngay cả việc mẫu hậu sẽ đánh đòn đệ tỷ cũng có thể nghĩ tới, việc Cẩu Thanh nóng vội đột nhập thì tỷ sao có thể không ngờ tới được, vậy còn muốn chọc giận hắn làm gì?”.
“Đệ đã bắt đầu học được suy luận rồi, xem ra mấy ngày nay, những gì mà Sách La Định dạy đệ còn nhiều hơn cả những gì đệ học được ở trong cung bao nhiêu năm ấy nhỉ.”. Tam công chúa mỉm cười nói một câu, khiến Đường Tinh Trị không khỏi lúng túng.
“Vốn dĩ ta đã kéo Hiểu Nguyệt ra ngoài với mình rồi, nhưng mà nàng lại nói là bên trong còn một bức họa, phải đi lấy.”.
Đường Tinh Trị tò mò hỏi nàng: “Vì sao tỷ lại muốn làm to chuyện như vậy?”.
Đường Nguyệt Như nhìn Bạch Hiểu Phong đang đứng trước đống đổ nát đã bị cháy đen phía trước một chút, nói: “Ta chỉ muốn làm một việc tốt cho hắn mà thôi, chuyện của Hiểu Nguyệt quả thực là một tai nạn.”.
“Tốt với hắn đến đâu chứ?”. Đường Tinh Trị khó hiểu: “Hôm nay nếu không phải chúng ta tới kịp lúc thì Cẩu Thanh đã hạ độc chết những tiểu hòa thượng kia rồi.”.
“Không có chuyện đó đâu.”. Đường Nguyệt Như nhàn nhạt nói: “Sách La Định sẽ bắt được cả người lẫn tang vật thôi.”.
“À…”. Đường Tinh Trị có vẻ đã hiểu: “Nếu như Cẩu Thanh không hạ độc, như vậy dù có bắt được hắn thì cùng lắm cũng chỉ có thể khép hắn tội giả nữ quỷ hoặc là vu oan hãm hại Bạch Hiểu Phong mà thôi, hắn không bắt cóc và cũng không giết người thì lúc đó hắn hoàn toàn có thể đổ hết tội cho Minh Tịnh, còn bản thân cũng sẽ không phải chịu tội nhiều, tỷ muốn hắn phải chịu hoàn toàn tội lỗi để sau này vĩnh viễn không thể trở mình được nữa, đúng không?”.
“Tiến bộ rất nhanh, rất biết quan sát.”. Đường Nguyệt Như khen ngợi rồi lại thở dài ngay: “Đáng lẽ mọi chuyện sẽ không hề có sơ sẩy gì, nhưng mà không hiểu vì sao Hiểu Nguyệt lại nhất định phải quay lại biển lửa lấy cho được bức tranh chứ.”.
Đường Tinh Trị khoanh tay lắc đầu, Hoàng tỷ này của hắn thật lợi hại, không dễ chọc vào… Chuyện vừa mới bắt đầu đã có thể nghĩ cách giúp Bạch Hiểu Phong vĩnh tuyệt hậu hoạn rồi, cực kỳ chu đáo, thủ đoạn thế này đừng nói là một tiểu muội đơn thuần Đường Nguyệt Yên của hắn, cho dù cộng thêm toàn bộ hậu cung vào cũng chưa chắc có thể thắng được tỷ ấy, khó trách sao mẫu hậu hắn thường dặn phải đề phòng vị hoàng tỷ này. Có điều, cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy, ván cờ vốn dĩ đã được tính rất kỹ của Đường Nguyệt Như chẳng ngờ lại rớt mất một viên – Bạch Hiểu Nguyệt… Vì một bức tranh mà chạy vào biển lửa sao?
Chân mày Đường Tinh Trị liền nhíu chặt.
***
Mà lúc này, trước cửa ngôi nhà lá ở sâu trong rừng trúc ngoài thành, Cẩu Thanh đang ngồi, trong tay cầm một bức thư đã bóp nát, uống rượu.
Trong lều cỏ sau lưng, Hiểu Nguyệt bị trói chặt hai tay, ngồi dưới đất nhìn Cẩu Thanh ngoài cửa.
Cẩu Thanh đang buồn bực uống rượu, Hiểu Nguyệt quan sát bóng lưng hắn, người này gầy gò, trên người mang đến một luồng oán khí.
Hiểu Nguyệt cảm thấy bây giờ người này đã mất lý trí rồi, đừng có chọc đến hắn tốt hơn, nhưng mà nàng cũng cảm thấy kỳ quái, sao hắn lại muốn đốt thư quán chứ?
“Này.”. Hiểu Nguyệt nhịn không được gọi hắn một tiếng: “Ngươi họ Cẩu phải không?”.
Cẩu Thanh quay đầu lại nhìn nàng một cái, không trả lời, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vì sao ngươi chạy quay lại đám cháy?”.
“Ta lấy chút đồ.”. Hiểu Nguyệt trả lời, đáng lẽ khi lửa vừa mới cháy nàng đã được Tam công chúa kéo ra ngoài, nhưng nàng lại nhớ ra bức họa Sách La Định vẽ để xin lỗi nàng vẫn còn cất trong phòng nàng, cho nên nàng vội vã chạy quay lại lấy, chẳng ngờ vừa mới cầm được bức tranh ra đến cửa thì lại gặp phải Cẩu Thanh phóng hỏa, Cẩu Thanh bắt nàng đi, hình như Tuấn Tuấn còn cắn hắn một ngụm nữa…
Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn một chút, quả nhiên trên ống quần trái của Cẩu Thanh có dính vết máu.
“Chân ngươi có sao không?”. Hiểu Nguyệt hỏi.
Cẩu Thanh uống một ngụm rượu, tò mò: “Lấy thứ gì vậy? Lửa cháy lớn như vậy mà cũng phải chạy về lấy?”.
Hiểu Nguyệt ngoắt mặt đi: “Không có gì.”.
Cẩu Thanh nhìn nàng một cái: “Ngươi là tiểu muội ruột của Bạch Hiểu Phong à?”. Sao lại không giống vậy.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại hỏi Cẩu Thanh: “Có phải ngươi có hiểu lầm gì đại ca ta không? Huynh ấy không xấu như vậy đâu, ngươi nhanh đến nha môn tự thú đi, nếu còn phạm lỗi nữa thực sự không có cách nào xoay chuyển được đâu.”.
“Xoay chuyển?”. Cẩu Thanh đột nhiên cười: “Tới tận bây giờ ta chưa bao giờ muốn xoay chuyển… Không đúng, phải nói là trước giờ ta đều bị giẫm dưới đất, còn xoay chuyển thế nào được?”.
Hiểu Nguyệt dùng đôi bàn tay bị cột sau lưng ấn xuống đất, dịch người ra ngoài cửa, thấy Cẩu Thanh cũng không để ý đến mình, bèn xê người đến gần chỗ hắn: “Ngươi không muốn tìm người giúp một tay sao?”.
Cẩu Thanh cau mày, có chút khó hiểu đầu lại nhìn nàng: “Tìm ai giúp một tay?”.
“Nếu ngươi khó nghĩ, hoặc là cảm thấy không vui, hay là cứ đi tìm người nào đó tâm sự một chút, nếu khó khăn, ta có thể tìm giúp ngươi, đừng có nghĩ quẩn đó.”.
“Tìm ai giúp ta?”. Cẩu Thanh buồn cười.
Hiểu Nguyệt cảm thấy Cẩu Thanh hình như cũng chưa đến mức bị bệnh điên, mặc dù người này buồn vui thất thường, nhưng mà vẫn nói: “Sách La Định ấy.”.
Cẩu Thanh cau mày, sau đó lại cảm thấy buồn cười: “Tên mãng phu đó sao?”.
“Hắn không phải mãng phu.”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc: “Đám văn nhân các ngươi mỗi khi suy nghĩ điều gì đó đều theo lối mòn cả, ta đã thử qua nhiều lần rồi, những lúc có chuyện nghĩ mãi không ra, hãy thử tìm một võ nhân trò chuyện một chút, có thể nghĩ ra rất nhanh.”.
“Ta chỉ muốn tỷ thí công bằng với Bạch Hiểu Phong một lần.”. Cẩu Thanh nhàn nhạt nói.
“Muốn tỷ thí với đại ca ta thì có rất nhiều phương pháp mà, làm gì phải cực đoan đến vậy?”. Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Căn bản không thể tỷ thí công bằng.”. Cẩu Thanh quay đầu lại nhìn Hiểu Nguyệt: “Ngươi có biết không, ngày trước khi còn ở Thư quán, mặc dù các phu tử ngoài mặt đều không khen ngợi hắn, nhưng mà lúc nào cũng thiên vị cho hắn, tất cả các cuộc thi đều ưu tiên hắn.”.
Hiểu Nguyệt không vui: “Tài năng của đại ca ta là thật, lần thi điện đó là do Hoàng thượng tự mình chấm bài, sẽ không có sai sót được.”.
“Ta cũng muốn cùng hắn cạnh tranh cao thấp trong kỳ thi điện, nhưng mà sau khi thi xong, bài thi của ta lại biến mất!”. Cẩu Thanh tức giận.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”.
“Lúc quan chủ khảo đưa bài thi vào cung, xe ngựa lại bị lật, tất cả các bài thi được nhặt lên, chỉ có duy nhất bài của ta bị mất.”. Cẩu Thanh cười lạnh, nói: “Ngươi có thể tin được sao?”.
Hiểu Nguyệt cau mày: “Ngươi nghi ngờ có người lén rút bài của ngươi ra, để cho đại ca ta trúng Trạng Nguyên sao?”.
“Còn có cách giải thích khác sao?”.
“Vậy tại sao năm sau ngươi không thi lại?”. Hiểu Nguyệt hỏi hắn: “Không thể năm nào cũng ăn gian được đúng không, nếu như thực sự có tài, hoàn toàn có thể giành được chức Trạng nguyên để thực hiện hoài bão của mình, đại ca ta vốn dĩ không muốn làm quan, nếu ngươi có thể đỗ Trạng nguyên, ngươi hoàn toàn có thể vượt qua huynh ấy, là do ngươi tự mình từ bỏ sao lại đi oán trách người khác được? Hơn nữa, không có bằng chứng sao ngươi lại có thể nói xấu đại ca ta như vậy?”.
“Không có bằng chứng sao?”. Cẩu Thanh cầm một lá thư đưa ra trước mắt Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt tiến đến xem kỹ, thấy đó là một lá thứ cha nàng viết cho một người bạn tốt, trong thư có nhắc đến Cẩu Thanh, nói hắn là một nhân tài hiếm có, hơn nữa còn có lòng cầu tiến hơn cả Hiểu Phong.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, chữ viết này thì đúng là của cha nàng rồi, nhưng mà nhìn năm tháng ghi trên lạc khoản thì đã được viết từ mấy năm trước, cho nên khó hiểu: “Cha ta khen ngươi mà, khen ngươi cũng không tốt sao?”.
“Vị quan này chính là quan chủ khảo phụ trách đưa bài thi hôm đó.”. Cẩu Thanh đặt thư xuống đất, vỗ một cái: “Ngươi còn dám nói không phải do bức thư này đã hủy cả đời ta sao?”.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc, nhưng mà lúc này lại chẳng có ai để có thể kêu oan a, mấy năm trước cha nàng viết phong thư này, chắc chắn là không thể ngờ được có ngày người kia lại trở thành quan chủ khảo hoặc là quan đưa bài thi đâu. Hơn nữa, cha nàng tính tình ngay thẳng, sẽ chẳng thể nào lại sai người đi táy máy tay chân gì. Nhưng mà liệu vị quan chủ khảo kia có vì phong thư này mà tự mình nghĩ nhiều hay không, chuyện này cũng không nói trước được…
Hiểu Nguyệt có chút thương cảm cho Cẩu Thanh, nhưng mà có một số việc không phải cứ an ủi vài câu là có thể cho qua, Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy nếu như Sách La Định đụng phải chuyện này, nhất định là hắn sẽ giải quyết rất nhanh!
“Cả đời ta chỉ muốn được thắng Bạch Hiểu Phong một lần!”. Cẩu Thanh ngửa cổ ừng ực uống cạn bình rượu, vung tay lên, đấp nát cái bình.
Hiểu Nguyệt rụt người về phía tường một cái.
“Đại ca ngươi vốn dĩ cũng chẳng phải hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào.”. Không biết có phải do Cẩu Thanh đã có chút say hay không, hoặc là do quá tức giận mà mất đi lý trí, hắn tựa vào cánh cửa, vừa thất hồn lạc phách lại vừa tuyệt vọng nói: “Khi nhỏ hắn cũng thích chơi xấu, có những lúc chơi xấu cả phu tử, nhưng mà dù hắn có gây ra chuyện nghiêm trọng đến đâu, người chịu phạt chắc chắn cũng không phải là hắn. Từ trước đến giờ, hắn chẳng cần phải cố gắng chuẩn bị thứ gì, lúc bọn ta phải thức đêm học bài, hắn lại đi đọc truyện tiếu lâm, hoặc là đi du hồ uống rượu. Hắn cho dù có không chí tiến thủ cũng thành siêu thần thoát tục, còn ta chỉ cần hơi phân tâm một chút lại là tiền đồ mong manh… ngươi nói tại sao chứ?”.
Hiểu Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, đúng là đại ca nàng thứ gì cũng có, có rất nhiều thứ người khác hàng đêm mơ tưởng, đại ca nàng lại coi như cỏ dại. Nhưng mà… cho dù Cẩu Thanh có bi thảm đến đâu thì hắn cũng không thể thảm hơn Sách La Định được đi, Sách La Định dù mất đi tất cả chỉ còn lại một mình thì cũng có thể thành người như bây giờ, cũng không hề kém cạnh đại ca mình nữa.
Hiểu Nguyệt nghĩ đến đây, hỏi hắn: “Ngươi mà thảm lắm sao?”.
“Ta không thảm sao?”.
“Ngươi không thảm.”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói: “Ngươi có cha có nương, được đi học, không cần phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không phải sống một mình nơi thâm sơn cùng cốc chỉ làm bạn với sói hoang, ngươi còn được Tể tướng khen ngươi có năng lực, ngươi thảm chỗ nào?”.
Cẩu Thanh phất tay áo: “Kiến thức của đàn bà, ngươi căn bản không hiểu được.”.
Hiểu Nguyệt thở dài, đột nhiên nói: “Hay là ngươi chạy trốn đi?”.
Cẩu Thanh cau mày: “Chạy trốn sao?”.
“Đúng vậy!”. Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đi nơi khác, thay tên đổi họi, ta sẽ thương lượng với đại ca một chút xem có thể thả ngươi hay không?”.
“Không thể nào.”. Cầu Thanh lắc đầu một cái, lấy một vò rượu từ góc tường ra, lại móc từ trong ngực ra một bọc thuốc bột, rắc vào trong vò rượu.
Hiểu Nguyệt giật mình: “Ngươi định làm gì?”.
“Cái này chuẩn bị cho đại ca ngươi.”. Cẩu Thanh lạnh nhạt nói: “Lát nữa ta sẽ cùng hắn uống hai chén, ngươi đoán xem túi độc này sẽ độc chết hắn hay ta?”.
Hiểu Nguyệt há to miệng: “Ngươi muốn giết đại ca ta sao? Chỉ có chút chuyện như vậy mà cần sao…”.
“Chỉ có chút chuyện như vậy?!”. Cẩu Thanh quắc mắt lên, quát Hiểu Nguyệt: “Cả đời ta đã bị đạp dưới chân Bạch Hiểu Phong, ngươi còn nói chỉ có chút chuyện như vậy?”.
Hiểu Nguyệt làm bầm: “Cho dù có vậy cũng đâu cần giết ngươi…”.
“Ngươi biết Bạch Hiểu Phong giỏi nhất làm gì không?”. Cẩu Thanh giống như đã bị rượu làm cho điên loạn rồi: “Cả đời này, hắn giỏi nhất chính là không cần làm gì cả, mà khiến cho người khác làm giúp hắn! Cho dù hắn chẳng cần nói gì cũng có thể khiến cho người khác bán mạng vì hắn!”.
Hiểu Nguyệt nhíu mày: “Làm gì có…”.
“Hắn chỉ cần nói một câu, làm một động tác thôi cũng có thể khiến người khác làm theo những gì hắn bảo, thậm chí còn làm nhiều hơn cả những gì hắn bảo làm nữa!”. Cẩu Thanh lại hỏi: “Tại sao vậy? Kế hoạch lần này của ta vốn là không có chút sơ sẩy, nhưng là hết lần này tới lần khác lại có người phá hoại, ngay cả Sách La Định cũng làm việc cho Bạch Hiểu Phong…”.
“Con mắt nào của ngươi thấy lão tử làm việc cho hắn vậy?”.
Cẩu Thanh còn đang quát Hiểu Nguyệt lại có một giọng nói không nóng không lạnh cắt đứt.
Cẩu Thanh sửng sốt, Hiểu Nguyệt vui mừng, hai người cùng quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn.
“Sách La Định!”. Hiểu Nguyệt kích động kêu lên, ban nãy nàng đã nghĩ liệu Sách La Định có đến cứu mình hay không, không ngờ hắn lại tới thật, còn nhanh như vậy nữa! Anh hùng cứu mỹ nhân nha!
Từ lúc Hiểu Nguyệt bị trói đã bắt đầu suy nghĩ đến cảnh Sách La Định đột nhiên từ trên trời giáng xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân… chẳng ngờ đúng là đã xảy ra thật.
Sách La Định thấy Hiểu Nguyệt không bị thương, hình như cũng không chịu thiệt gì vẫn còn lanh lợi nhảy nhót thì thở phào nhẹ nhõm, theo sau hắn, Tuấn Tuấn chạy đến, sủa “gâu gâu” về phía Cẩu Thanh.
Sách La Định sờ cổ nó để cho nó bình tĩnh.
Tuấn Tuấn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn về phía nhà lá trước mặt.
Cẩu Thanh móc ra một dao găm từ bên hông, chỉ về phía Bạch Hiểu Nguyệt cảnh cáo Sách La Định: “Ngươi đừng có tới đây!”.
Sách La Định vẫn đứng ở chỗ cách hắn khoảng mười bước, một tay nâng cằm, quan sát hắn: “Thật ra thì đề nghị của nha đầu này cũng không tệ đâu, hay là ngươi chạy đi.”.
Gân xanh cũng nổi hết trên mặt Cẩu Thanh: “Tại sao, ngay cả ngươi cũng bán mạng cho Bạch Hiểu Phong sao!”.
Sách La Định bĩu môi: “Hắn mà có thể diện thế sao? Gia đây tới cứu nha đầu kia thôi.”. Vừa nói vừa chỉ Bạch Hiểu Nguyệt sau lưng Cẩu Thanh.
Bộ dạng Bạch Hiểu Nguyệt lúc này đâu có giống người đang bị trói chứ, giống hệt một con mèo vừa được ăn cá vậy, mím môi híp mắt, khóe miệng còn cong lên nữa – Nha! Anh hùng cứu mỹ nhân như trong mơ nha! Kích động quá!
Cẩu Thanh cau mày nhìn Sách La Định: “Không phải ngươi làm việc cho Bạch Hiểu Phong?”.
Khóe miệng Sách La Định co giật: “Ngươi nghĩ hắn là cái thá gì? Trên đời này người có thể sai ta làm việc chỉ có một lão Hoàng đế mà thôi, lão tử là Nhất phẩm tướng quân, Bạch Hiểu Phong hắn chỉ là một dân chúng bình thường mà thôi.”.
Hiểu Nguyệt mím môi, không hài lòng: “Ca ca là Tể tướng tương lai!”.
Sách La Định nhướng mày nhìn nàng – Nàng đứng về phía bên kia hả?
Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Nghiêm túc chút đi!”.
Sách La Định cảm thấy buồn bực: “Nghiêm túc cái gì?”.
Hiểu Nguyệt đành phải nuốt mấy tiếng “ngiêm túc làm anh hùng cứu mỹ nhân” lại, ngoắt mặt đi: “Tay đau chết.”.
Sách La Định nhìn đôi bàn tay của Hiểu Nguyệt bị trói phía sau một chút, đi đến.
“Ngươi… ngươi đừng có làm loạn!”. Cẩu Thanh nói: “Ta với ngươi không thù không oán, nếu ngươi không phải đến giúp Bạch Hiểu Phong, ngươi đừng có xen vào, nếu không ta sẽ giết nàng ta!”.
Nói xong định cầm dao lướt đến mặt Bạch Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt sợ hãi, nhanh chóng lùi lại sau, trong lòng thầm nghĩ đừng có để bị cứa phải, như vậy đúng là họa vô đơn chí.
Sách La Định lắc đầu một cái: “Hay là như vậy, ta thả ngươi ra, ngươi cầm dao đi tìm Bạch Hiểu Phong đi, hai ngươi cứ thử xem ai có thể giết chết được ai, nhưng mà công phu của Bạch Hiểu Phong cũng không tệ lắm, hẳn là ngươi không đánh lại hắn đâu.”.
“Ngươi nói lung tung cái gì đó, Bạch Hiểu Phong vốn chẳng hề có võ công!”. Cẩu Thanh cau mày.
“Không phải cái gì cũng có thể nói cho người khác biết.”. Sách La Định cười khan một tiếng: “Thật ra thì ngươi cũng thật ngu ngốc.”.
“Ngươi dám nói ta ngu…”. Cẩu Thanh hình như không thích nghe người khác nói mình không thông minh, Sách La Định cười thầm, cách hình dung “chó thiếu hẹ” của Bạch Hiểu Phong về hắn cũng quá chuẩn, người này cứ nghe đến chữ “không thông minh” là nổi điên luôn.
“Thật ra thì ngươi nói cũng không sai, Bạch Hiểu Phong quả thực rất biết cách lợi dụng người khác.”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Chẳng hạn như lần này, bắt đầu từ chuyện nữ quỷ cho đến chuyện cứu những hòa thượng kia, ngay cả một câu hắn cũng chưa nói thì đã có ngươi giúp hắn giải quyết toàn bộ rồi.”.
Cẩu Thanh cười lạnh: “Qủa nhiên.”.
“Nhưng mà cũng có những chuyện chẳng thể dự liệu hết.”. Sách La Định chắp tay sau lưng đi đến: “Bạch Hiểu Phong chẳng qua chỉ muốn có một, nhưng người khác lại cho hắn đến hai, cho nên chuyện không như hắn dự đoán, giống như câu nói cái gì quá cũng gây phản tác dụng.”.
Cẩu Thanh cau mày: “Đó là do hắn tự chuốc lấy.”.
“Cũng không thể nói như vậy được.”. Sách La Định sờ cằm: “Theo cách phân tích của một người chẳng lấy gì làm thông minh lắm như ta mà nói, thay vì nói hắn mưu mô xảo quyệt, không bằng cứ nói hắn nước chảy xuôi dòng, vô trách nhiệm.”.
“Đúng vậy.”. Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa, nếu không tay hai tay nàng đang bị trói, nàng nhất định đã vỗ tay rồi, Sách La Định quả nhiên nhìn thấu tính cách đại ca nàng.
“Ngươi có ý gì?”. Cẩu Thanh không hiểu.
“Chậc, vậy mới nói lúc rảnh rỗi đám thư ngốc các ngươi nên đọc ít sách thôi, phải ra ngoài trải nghiệm nhiều một chút, gặp người nhiều chút.”. Sách La Định chậm rì nói: “Trên đời này luôn có một loại người như vậy, ngươi có thể nói họ tốt số, cũng có thể nói bọn họ rộng rãi, không thèm tranh giành, không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì. Nhưng mà dù sao thì mỗi người đều khác nhau, có một số người rất được yêu mến, hoặc được một số người thích, họ càng không lo lắng gấp gáp thì càng có nhiều người gấp gáp thay họ, họ càng chẳng sợ thiệt thòi thì người khác lại càng sợ bọn họ thiệt thòi. Mà những người như vậy, nếu như hơi ngốc một chút thì rất dễ bị bỏ qua, nhưng nếu hơn thông minh một chút thì lại có thể nổi bật, ngươi có hiểu không hả?”.
Cẩu Thanh cau mày, Hiểu Nguyệt ở bên cạnh thì lại liên tục gật đầu – Đúng là có chuyện như thế!
“Ý tốt của người khác chính là ân tình, và đôi khi ân tình còn phiền phức hơn cả mắc nợ nữa, dù sao thì cũng phải trả.”. Sách La Định ngoáy tai: “Vậy cần phải giải quyết thế nào đây? Coi như không biết! Giả ngu chứ sao.”.
Hiểu Nguyệt tiếp tục gật đầu, gật đến độ đầu có chút choáng váng luôn.
Cầu Thanh nhìn về phía Sách La Định.
“Ngươi nói xem, tại sao ước muốn của ngươi lại không bao giờ đạt được chứ?”. Sách La Định cười hỏi hắn: “Ngươi cái gì cũng để ý, còn hắn chẳng thèm để ý đến thứ gì, hai ngươi tranh thế nào?”.
Cẩu Thanh khẽ cau mày, hình như đang suy nghĩ đến chuyện này.
“Cũng giống như việc hai ngươi đi uống rượu, ngươi thích uống nên tự rót rượu cho mình, hắn có uống hay không cũng chẳng sao, nhưng mà người khác lại cứ liên tục muốn hắn uống, bèn rót cho hắn chén rượu, ngươi lại oán hận hắn được người ta đối đãi tốt hơn, như vậy chẳng phải là ngươi tự chuốc giận vào thân sao? Mục đích của ngươi là uống rượu, việc gì phải đi uống với tên bất cần như hắn? Đi tìm một đám sâu rượu cùng uống đi. Luyện quyền đương nhiên phải dùng bao cát, ngươi lại đi tìm một cái gối bông, có đánh cả ngày chẳng phải cũng chẳng ích gì cho mình hay sao?”.
Lúc này sắc mặt Cẩu Thanh cũng biến đổi, Hiểu Nguyệt nhìn hắn, xem ra có thể hắn đã nghĩ ra rồi.
“Như đã nói.”. Sách La Định tiếp tục lắc đầu: “Ngươi sao không tự mình nghĩ lại xem, ngươi luôn muốn dùng toàn lực để ứng phó Bạch Hiểu Phong, vậy ngươi có từng nghĩ đến hắn dùng thái độ nào để đối phó với ngươi không?”.
Cẩu Thanh hơi sững sờ.
“Ngươi có dùng hết sức, nhưng có khi hắn lại bỏ ra có hai phần, bởi vì hắn vốn không muốn thắng như ngươi, hắn chẳng có vấn đề gì hết.”. Sách La Định cười: “Ngươi còn muốn tỷ thí công bằng với hắn cái gì nữa? Hắn thì hờ hững vô tâm ngươi lại cố sống cố chết, vậy mà cuối cùng cũng chỉ hòa, vậy ngươi nói xem ai cao ai thấp hử?”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái – Ai dà, nói thật như vậy không sợ hắn bị kích thích sao!
“Cả đời ta xem ra cũng kém Bạch Hiểu Phong…”. Cẩu Thanh lầm bầm một câu, có vẻ rất bàng hoàng, đao trên tay cũng cứ thế rớt xuống.
Sách La Định thấy có vẻ hắn đã uống khá nhiều, được chứ… Tam công chúa cũng ác liệt thật, phép khích tướng này dùng rất độc a, cứ thế chọc vào vết thương của hắn một cái. Nếu lần này Bạch Hiểu Nguyệt không bị bắt đi, vị Tam công chúa này lại một lần nữa giải thích rất rõ cho cái gì gọi là hô phong hoán vũ kiểm soát bàn cờ rất tốt, mặc dù có đôi chút tàn nhẫn nhưng dù sao lỗi cũng do Cẩu Thanh gây ra, chẳng thể trách ai được.
Sách La Định đi qua, cởi trói cho Hiểu Nguyệt.
Cẩu Thanh vẫn thẫn thờ lê lết tại chỗ.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại hỏi Sách La Định: “Nhìn bộ dạng hắn thế này, chúng ta thả hắn hay bắt hắn đây?”.
Sách La Định cũng đang cân nhắc chuyện này, theo lý mà nói thì cần bắt lại, dù sao thì hắn cũng phải bị trừng phạt vì ý đồ của mình, hơn nữa suýt nữa còn hại chết nhiều tiểu hòa thượng như vậy nữa, Sách La Định còn đang rầu rĩ nghĩ, thì đột nhiên lại nghe thấy Hiểu Nguyệt la lên: “Cẩn thận!”.
Sách La Định ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Cẩu Thanh ngẩn ngơ dò dẫ đột nhiên lại đạp phải mặt đất bị rượu đổ ướt nhẹp phía dưới chân, trượt một cái ngã ngửa mặt lên trời…
“Phịch” một tiếng, đồng thời dòng máu đỏ tươi thấm từ mặt đất nhuộm ra.
Cặp mắt Cẩu Thanh trợn thẳng nhìn bầu trời phía trên, không còn cử động nữa.
“Á!”. Hiểu Nguyệt kinh hoàng kêu lên.
Sách La Định nhanh chóng chạy qua kiểm tra, rồi cũng ngớ người tại chỗ, Cẩu Thanh này cũng thật bất hạnh, lúc ngã xuống gáy lại đụng trúng một mảnh sành sắc bén của vò rượu vỡ. Đây chính là vò rượu mà hắn đập nát ban nãy, có một mảnh hình tam giác sắc bén bị lẫn vào trong đất, lần này đều đâm cả vào đầu Cẩu Thanh, máu tuôn xối xả.
Sách La Định đưa tay kiểm tra mạch cổ Cẩu Thanh, có chút tiếc nuối mà đưa tay vuốt mắt cho hắn.
Niềm vui sướng vì được anh hùng cứu mỹ nhân của Hiểu Nguyệt vừa rồi cũng tan biến cả rồi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên chết đi, liền sững sờ tại chỗ.
Sách La Định vẻ mặt âm trầm đứng lên, thấy Hiểu Nguyệt đã bắt đầu khóc bèn hỏi nàng: “Lần đầu thấy người chết à?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu.
Sách La Định đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, nói: “Đi thôi.”.
Hiểu Nguyệt đi được hai bước bèn quay đầu lại nhìn Cẩu Thanh nằm trên đất: “Hắn thì sao? Cứ để nằm thế sao?”.
“Ta sẽ bảo nha môn đến thu dọn.”.
Hiểu Nguyệt tâm trạng rối bời mà đi theo Sách La Định.
***
Hiểu Nguyệt an toàn trở về thư quán, mọi người cũng yên tâm hơn, nhưng mà… chuyện này cũng đã sôi trào trong hoàng thành.
Chuyện của Cẩu Thanh cũng đã bị truyền thành nhiều bản, những chứng cứ mà Tam công chúa tung ra để chọc giận Cẩu Thanh trước đó cũng đã được chứng minh là giả rồi. Tất nhiên, những người thích ngồi lê đôi mách trước nay đâu quan tâm đến chuyện tin đồn giả xuất phát từ đâu, mà kể cả khi sự thực đã được phơi bày thì nhiều người vẫn cứ nghi ngờ.
Cho nên, cái tên Cẩu Thanh chỉ trong nháy mắt đã thành đề tài bàn tán toàn thành.
Có người cảm thấy tiếc cho hắn, có người lại thấy hắn tự làm tự chịu, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, tội của hắn không hề đáng chết.
Sau khi chuyện lan truyền âm ỉ hai ngày trong hoàng thành thì lại có một nghi vấn mới được xuất hiện – Rốt cuộc là Cẩu Thanh tự mình ngã chết một cách ly kỳ như vậy là đã bị Sách La Định giết ngay tại chỗ?
Chỉ nhất thời, sự nghi ngờ dâng cao, có người hỏi sai dịch trong nha môn, đám quan sai lại có vẻ rất thần bí, chỉ phất tay tỏ ý – Biết đâu đấy.
Nháy mắt cái nữa, đề tài bàn tán của dân chúng Hoàng thành lại đổi từ chuyện thiện ác của Cẩu Thanh sang Sách La Định, còn đề tài nóng hổi nhất ban đầu vốn là chuyện Bạch Hiểu Phong thực sự là quân tử hay là ngụy quân tử thì chẳng còn ai nhớ nổi nữa rồi.
***
Sau khi Bạch Hiểu Nguyệt bị kinh hãi một trận đã bị Bạch Hiểu Phong đưa về nhà nghỉ ngơi.
Phu nhân Tể tướng cả ngày đều ôm nàng dỗ dành, chị sợ nàng bị sợ hãi mà sinh bệnh, bởi vì sau khi trở về nàng suốt ngày nhấp nhổm, ăn không ngon ngủ không yên, sáng sớm hôm nào cũng bò dậy nấu mỳ, nấu rồi lại không ăn mà mang đút cho Tuấn Tuấn, không biết có phải vì sợ hãi mà bệnh rồi không.
Ba ngày sau, Hiểu Nguyệt nói muốn về Thư quán, nhưng Tể tướng không cho, hiện tại Thư quán đang được tu sửa, phải nửa tháng nữa mới xong, bảo nàng yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Hiểu Nguyệt chẳng còn cách nào khác là mang theo nha hoàn ra ngoài đi dạo mát một chút.
Hai nha hoàn xách theo một cái giỏ nhỏ, thấy Hiểu Nguyệt không yên lòng liền cố gắng mua mấy món đồ sặc sỡ đến dỗ dành nàng. Chỉ có Hiểu Nguyệt mới biết tại sao nàng lại không vui, chẳng bởi gì khác mà chỉ vì sáng sớm nàng dậy nấu mỳ không có ai ăn, không biết Sách La Định có vì cái chết của Cẩu Thanh mà sinh ra tự trách hoặc không vui hay không?
Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ dẫn theo hai nha hoàn đi về hướng Thư quán Hiểu Phong.
Đúng lúc đi qua một gian hàng trà, nha hoàn hỏi: “Tiểu thư, ngồi nghỉ ngơi chút đã nhé?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu một cái, tìm một chỗ ngồi xuống lại nhìn thấy cách đó không xa về phía trước có một tửu lâu – Rượu Hoa Điêu ở nhà đó rất ngon, Sách La Định rất thích đến đây uống rượu, nhưng mà hình như hôm nay không đến… Tên kia, không phải đọc sách là hắn rất hạnh phúc rồi, chắc là đến quân doanh cưỡi ngựa hoặc là đi săn với huynh đệ của mình rồi.
Đang bưng chén trà ngẩn người lại nghe thấy từ bàn bên cạnh, có hai thư sinh trẻ tuổi vừa uống trà vừa nói chuyện.
“Ta thấy tám phần là Sách La Định giết người rồi.”.
“Ta cũng nghĩ vậy, ngươi không thấy người của nha môn đều im lặng sao, ngay cả người của Thư quán vừa được hỏi tới cũng không biết.”.
“Chắc là bị chặn họng rồi!”.
“Nhất định là vậy, hôm đó Sách La Định cũng rất hung hãn mà đẩy Bạch phu tử mà.”.
“Lần này quả thực rất quá đáng, mất hết cả nhân tính.”.
“Còn không sao, dù quả thực Cẩu Thanh có tội thì phải chịu báo ứng, nhưng mà Sách La Định cũng có chút tàn nhẫn quá.”.
“Đúng vậy, đó là mạng người mà, hắn cứ như vậy không chết tử tế được đâu.”.
***
“Tiểu thư?”.
Hai nha hoàn thấy Hiểu Nguyệt vẫn đang ngẩn người, đang định hỏi nàng xem nàng có muốn ăn thứ gì không thì đột nhiên nghe thấy “bang” một tiếng, Hiểu nguyệt đập cả chén trà lên bàn.
Hai nha hoàn giật mình.
Lại thấy Hiểu Nguyệt đứng lên, đi đến chỗ bàn bên cạnh kia.
Hai thư sinh còn đang nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy một cô nương váy trắng xinh đẹp bỗng nhiên đi tới, cảm thấy khó hiểu – Đây chẳng phải là Bạch Hiểu Nguyệt của Thư quán Hiểu Phong sao?
Nhưng mà khi hai người vẫn còn lơ tơ mơ không hiểu mình gặp số đào hoa hay là sao thì… thấy Hiểu Nguyệt đưa hai tay giữ lấy mép bàn, “rầm” một tiếng hất ngược cái bàn lên, nhấc chân đạp thư sinh kia một cước, khiến hai thư sinh giật mình mà ngả luôn từ trên ghế xuống.
Mọi người xung quanh cũng phát ngốc luôn.
“Tiểu thư!”. Hai nha hoàn vội vàng chạy đến kéo Bạch Hiểu Nguyệt, thầm nghĩ – Tiểu thư điên rồi!
Bạch Hiểu Nguyệt bị hai nha đầu giữ lại nhưng vẫn còn tiếp tục đạp một thư sinh khác, miệng thì chửi: “Đám người các ngươi có mắt như mù! Đàn bà miệng rộng! Đã nói cái chết của Cẩu Thanh là tai nạn, lão nương đây chính mắt nhìn thấy!”.
Mọi người ở chỗ này cũng hoảng sợ mà bỏ chạy tán loạn, thầm nghĩ, Bạch tiểu thư nổi điên rồi!
Bọn nha hoàn vội vàng kéo người chạy lại.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa bị kéo đi còn vừa kêu: “Đừng để ta lại nghe thấy các ngươi nói hươu nói vượn nữa! So với hắn các ngươi là cái thá gì!”.
Trên đường chính lại bắt đầu ồn ào.
Ở tửu lâu đối diện, Trình Tử Khiêm ngồi trên lầu hai vừa xém náo nhiệt bên dưới, vừa soàn soạt ghi chép. Viết được mấy chữ lại lắc đầu chậc chậc, nói với Sách La Định đang gặm lê ngồi đối diện mình trong phòng: “Lỗi của ngươi đấy, đường đường một đại gia khuê tú như vậy lại bị nói thành một con nhỏ đanh đá rồi.”.
Sách La Định gặm lê cười: “Đại gia khuê tú cũng không đáng yêu bằng con nhỏ đanh đá.”. Nói xong tiếp tục gặm lê cồm rộp.