• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn quân hùng tráng ra khỏi thành, dọc đường đi có không ít dân chúng đến vây xem.

Trình Tử Khiêm vừa đi, cái miệng hắn cũng không nhàn rỗi chút nào, vừa buôn chuyện với Sách La Định: “Hình như lần này Hoàng thượng cố ý phô trương hết mức, xem ra tin đồn cũng không hẳn là giả rồi.”.

“Lại có tin đồn gì?”. Sách La Định vừa hỏi vừa chú ý đến Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh, nàng giả dạng thư sinh còn khoác thêm áo choàng, lẫn vào trong đội ngũ hình như cũng không gây chú ý.

“Nghe nói Hoàng thượng muốn gả Thất công chúa cho Tiểu vương gia Sầm Miễn.”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Ngươi đoán, lúc đó liệu có phái ngươi làm Đại tướng quân đi đưa dâu không?”.

Sách La Định nghe xong cũng cảm thấy thú vị: “Gả con gái nhỏ của mình đi xa như vậy mà hắn cũng chịu sao?”.

“Ai mà biết.”. Trình Tử Khiên phất tay một cái: “Thánh tâm khó dò mà.”.

Sách La Định cười khan một tiếng, lúc hai người đang nói chuyện thì đoàn nhân mã cũng đã ra khỏi thành rồi, đi vào quan đạo, tiến về phía xa.

“Phải đi bao xa vậy?”. Trình Tử Khiêm sợ Hiểu Nguyệt cưỡi ngựa mệt mỏi bèn hỏi Sách La Định: “Chắc không phải đi đến khi nào đụng mặt mới ngừng đấy chứ? Hay là ngươi thực sự muốn đi trừ phiến loạn luôn hả?”.

Thật ra thì Sách La Định vốn định đến núi Đại Bình kia dạo một vòng, tốt nhất là bắt hết lũ sơn tặc kia đi, nhưng mà lần này lại dẫn theo Hiểu Nguyệt, không tiện lắm.

Còn đang do dự thì lại thấy phía trước xuất hiện một đoàn nhân mã khá lớn.

“A?”. Trình Tử Khiêm giơ tay chắn nắng, nhìn về phía xa, đoàn nhân mã này trang phục chỉnh tề, nhìn qua không giống sơn tặc cũng không giống bảo tiêu… Trên mã xa đó có phải là Quế vương không nhỉ?

Sách La Định nhìn kỹ một chút, hắn cũng nhận ra, Quế vương Sầm Vạn Phong.

Hiểu Nguyệt cũng có chút lo lắng, đánh mắt nhìn Sách La Định.

Sách La Định lại rất ổn trọng mà lập tức dừng lại, nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo nhân mã phía sau dừng lại.

Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm tư thê giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống của Sách La Định, làm tự nhiên như vậy, không nặng không nhẹ, còn có vẻ lười biếng vậy mà toàn bộ nhân mã phía sau đã đều dừng lại cả…

Hiểu Nguyệt lại kích động, Trình Tử Khiêm bên cạnh nàng thấy mắt nha đầu này cũng sắp rớt luôn rồi thì chỉ có thể bất đắc dĩ, thật sự không hiểu nổi một đại gia khuê tú được vạn người theo đuổi như nàng, sao lại thích điểm gì ở Sách La Định chứ.

Nhân mã hai bên đi đến một khoảng cách nhất định đều dừng lại.

Sách La Định không xuống ngựa, giơ hai ngón tay ra với Trình Tử Khiêm, ý bảo – Chẳng phải ngươi phụ trách lễ nghi à, đi chào hỏi đi.

Trình Tử Khiêm bĩu môi, nhưng vẫn kéo dây cương tiến lên mấy bước: “Người tới là nhân mã của Quế vương sao?”.

Một vị võ tướng trẻ tuổi bên đối phương cũng đi ra, chắp tay thi lễ với Trình Tử Khiêm: “Tại hạ Gia Cát Hùng, đối diện chính là người của đoàn đón tiếp sao?”.

Trình Tử Khiêm thấy vị đối diện này ăn nó dõng dạc, cười nói: “Tại hạ Sử quan Trình Tử Khiêm.”.

Vừa mới nói xong, lại thấy Gia Cát Hùng khẽ cau mày, chắc là có chút chán ghét sao lại đưa một sử quan đến đón tiếp đay mà, Trình Tử Khiêm lại chậm rãi giới thiệu phía sau: “Đại tướng quân Sách La Định nghênh đón Quế vương.”.

Gia Cát Hùng hơi sững sờ, nhìn về phía sau lưng Trình Tử Khiêm, thấy sau lưng hắn có một nam tử áo đen, ngũ quan trên mặt sắc bén góc cạnh có chút chói mắt, mái tóc dài dưới ánh mặt trời còn mơ hồ tỏa ra ánh đỏ… Đây chính là vị người gặp người sợ, nhân vật đáng ghét đệ nhất hoàng thành kia, Sách La Định!

Cho dù có bị người ghét cũng không có nghĩa là không có địa vị, Quế vương dù có lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là một vị Vương gia khác họ mà thôi, còn vị này chính là Đại tướng quân đấy!

Gia Cát Hùng lập tức trở về bẩm báo, Quế vương đương nhiên là vô cùng vui vẻ, thấy Hoàng đế lại phái một vị tướng quân lớn như vậy đến đón mình, lập tức ra khỏi xe ngựa, còn dẫn theo cả con trai mình, Sầm Miễn cùng ra nữa.

Trên đường đi ra ngoài, hắn còn dặn dò Sầm Miễn: “Binh quyền của Sách La Định rất lớn, con cần quan hệ tốt với hắn, biết chưa?”.

Sầm Miễn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Phụ vương.”.

Sách La Định thấy người đối diện xuống ngựa rồi, hắn cũng tung người xuống.

Tất cả kỵ binh sau lưng thấy Sách La Định xuống ngựa, đương nhiên cũng không thể tiếp tục ngồi, đều xuống ngựa theo.

Bạch Hiểu Nguyệt thấy mọi người đều xuống ngựa, đương nhiên là nàng cũng muốn xuống, nhưng mà dù sao cũng là đại gia khuê tú, chưa từng tự cưỡi ngựa, đạp phải khoảng trống mà cứ thế tuột xuống.

Sách La Định nhanh tay lẹ mắt đón ngay lấy, liếc mắt nhìn trời, thầm nghĩ nếu như để ngã bị thương, lúc trở về có thể Bạch Hiểu Phong sẽ bắt hắn chép hết toàn bộ sách trong thư quán cho xem.

Nhẹ nhàng đặt Bạch Hiểu Nguyệt xuống đất, Sách La Định không quên hỏi một câu: “Có bị ngã không?”.

Hiểu Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, có chút xấu hổ, nhưng mà cái đón kia của Sách La Định… Nha! Tay lớn ghê!

Sách La Định thấy nàng không bị thương, yên tâm hơn, tiếp tục đi về trước nghênh đón khách, Trình Tử Khiêm thì lắc đầu – Thể diện Bạch Hiểu Nguyệt lớn thật, cô nương này chắc là trúng tà của Sách La Định rồi phải không?

Quá trình vừa rồi đương nhiên không thoát được cặp mắt của Quế vương rồi.

Quế vương cũng có chút buồn bực – Thư sinh này là ai vậy? Ngoại hình lại xinh đẹp như thế… dù sao thì cũng đã có tuổi, cũng có mắt nhìn, nhìn thêm mấy lần cũng đã nhận ra đó là một cô nương đang giả nam.

Tình huống này, Quế vương cũng không rõ ràng lắm.

Với sự hiểu biết của hắn về Sách La Định, khi hành quân người này tuyệt đối sẽ không mang theo nữ nhân bên cạnh, hơn nữa cô nương này cho dù có mặc nam trang thì cũng không giấu đi được vẻ xinh đẹp của mình, lại còn mang theo chút khí chất trầm tĩnh của thư hương nữa.

Quế vương sờ cằm, tròng mắt chuyển một cái, lúc trước hắn cũng đã nghe nói Hoàng thượng có ý tác hợp con trai của hắn với Thất công chúa Đường Nguyệt Yên… chẳng lẽ là Đường Nguyệt Yên muốn giả nam đến nhìn xem con trai hắn trông như thế nào trước à?

Càng nghĩ, Quế vương càng thấy có khả năng này, nhìn cái cách Sách La Định đón nàng ban nãy có vẻ rất cẩn thận, nhất định là công chúa thân phận tôn quý rồi.

“Này, Miễn nhi.”. Quế vương quay đầu lại hỏi Sầm Miễn: “Con nhìn thư sinh kia xem.”.

Sầm Miễn liếc mắt nhìn, không biết cha hắn bảo hắn nhìn cái gì: “Làm sao ạ?”.

“Có phải là biểu muội Nguyệt Yên của con không?”. Quế vương hỏi.

Sầm Miễn bật cười: “Đó là một thư sinh mà.”.

“Chậc.”. Quế vương trợn mắt trừng hắn một cái: “Nhìn cẩn thận chút coi, đó là nữ giả nam trang đấy!”.

“Vậy sao?”. Sầm Miễn nhìn lại, cau mày: “Không giống lắm, không nhớ rõ nữa, lúc con gặp biểu muội Nguyệt Yên, muội ấy mới có mấy tuổi thôi mà, con gái mười tám thay đổi rất nhiều.”.

“Nhưng mà, rất đẹp đúng không?”. Quế vương trêu chọc hắn.

Sầm Miễn cười cười, hình như cũng không hứng thú lắm: “Phải không.”.

“Con, cái đứa nhỏ này…”. Quế vương còn chưa dứt lời, Trình Tử Khiêm và Sách La Định đã đến trước mặt rồi.

Hai cái tai hóng hớt của Trình Tử Khiêm vẫn còn đang nghe hóng tám phương, đã sớm nghe được đoạn đối thoại của hai cha con nhà này rồi, trong bụng cũng hớn hở - Qủa nhiên, Quế vương cũng có ý định tác hợp cho hôn sự này.

“Sách tướng quân.”.

Quế vương mở lời trước, hắn đã từng gặp qua Sách La Định, mặc dù không thân quen lắm nhưng lúc gặp mặt đương nhiên cũng phải nhiệt tình.

Sách La Định cười, chắp tay với hắn: “Quế vương, đã lâu không gặp.”.

“Nhờ phúc, nhờ phúc, ha ha.”. Quế vương rất khách sáo, cùng Sách La Định song song đi về phía trước: “Làm phiền tướng quân đến đón.”.

“Nên làm.”. Dù sao thì Sách La Định cũng đã làm quan lâu vậy rồi, trò chuyện mấy câu cũng không khó gì, cuối cùng làm tư thế “mời”.

Quế vương cũng không ngồi trên xe ngựa nữa, cưỡi ngựa cùng đi với Sách La Định, vừa đi vừa trò chuyện, Sầm Miễn cũng cùng đi.

Sách La Định vừa đi vừa thỉnh thoảng đánh mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt phía sau, thấy nàng ngồi rất ổn định, hơn nữa còn có Trình Tử Khiêm bên cạnh chăm sóc cho nàng mới yên tâm chút. Cô nương này thật hồ đồ, đi dạo cũng phải cải trang tới cải trang lui, chẳng biết thế nào nữa. Lúc trước mới gặp còn tưởng nàng khôn ngoan chút, ở gần lâu một chút mới thấy càng lúc càng ngây ngô, đừng có để ngã xuống phía sau bị ngựa đạp chết đó.

“Sách tướng quân.”. Quế vương chú đến tầm mắt Sách La Định, càng khẳng định được lai lịch cô nương này chắc chắn không nhỏ, liền hỏi: “Nghe nói tướng quân cùng đến thư quán đọc sách với hoàng tử và công chúa phải không?”.

Sách La Định gật đầu, dở khóc dở cười: “Khiến chê cười rồi.”.

“Ha ha, sao có thể chê cười được, người ta đã nói việc học tập là không ngừng mà.”. Quế vương vừa nói vừa vỗ Sầm Miễn vẫn cúi đầu không nói đi theo bên cạnh: “Miễn nhi, không phải con đã ngưỡng mộ Bạch phu tử từ lâu sao, hay là mấy ngày này con cũng đến Thư quán cùng nghe giảng đi, gia tăng kiến thúc chút.”.

“A…”. Sầm Miễn há to miệng, thầm nghĩ ai thèm ngưỡng mộ Bạch Hiểu Phong chứ?

Trình Tử Khiêm lập tức xáp vô: “Ta nghe nói Tiểu vương gia văn võ song toàn, nếu như ở Hoàng thành lâu dài, chi bằng vào thư quán Hiểu Phong đọc sách một năm hoặc lâu hơn chút đi, sẽ có thu hoạch lớn đó!”.

“Tốt lắm!”. Trong lòng Quế vương thầm nghĩ, như vậy rất hợp ý ta! Nghe nói Thất công chúa Đường Nguyệt Yên cũng đi học trong Thư quán, tốt nhất là cứ để lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đi, tác hợp cho hai người. Hơn nữa có thể tạo mối quan hệ với Nhị hoàng tử, đây chính là Hoàng đế tương lai đó. Có thể xưng huynh gọi đệ với Sách La Định nữa là tốt nhất, như vậy tiền đồ của con trai hắn sẽ rộng mở quá rồi!

Quế vương tính toán xong rồi, Sầm Miễn lại có vẻ không hứng thú lắm: “Bọn Tinh Trị đều học trong Thư quán cả à?”.

“Ở cả.”. Trình Tử Khiêm híp mắt cười: “Thất công chúa cũng ở đó, biểu muội của ngươi ấy.”.

“Đúng vậy!”. Quế vương cười gật đầu, còn làm bộ tò mò: “Còn có ai nữa vậy?”.

“À, còn có Tiểu vương gia Hồ Khai, đại tài tử Thạch Minh Lượng và những người khác nữa, còn cả Tam công chúa…”.

“Biểu tỷ Nguyệt Như cũng ở đó sao?”. Sầm Miễn đột nhiên hỏi.

Trình Tử Khiêm hơi ngẩn người, giờ mới nhớ tới, tuổi của Tam công chúa quả thực lớn hơn Sầm Miễn, đúng là biểu tỷ của hắn rồi.

“Ở cả.”.

“À.”. Sầm Miễn gật đầu: “Đã lâu ta không gặp Tinh Trị rồi, đại danh của phu tử Hiểu Phong ta cũng nghe qua, nhưng mà nghe nói muốn vào thư quán rất khó.”.

“Không khó.”. Trình Tử Khiêm chỉ Sách La Định, ý bảo – Ngươi xem hắn cũng vào được mà.

Mọi người xung quanh đều cười, Sách La Định chỉ biết cười khan – Ngươi là tên nam nhân thích hóng hớt chết tiệt.

Mặc dù bên ngoài Trình Tử Khiêm nói nói cười cười, nhưng cặp mắt lại chú ý đến Sầm Miễn.

Không biết có phải là ảo giác không mà sau khi nói chuyện Tam công chúa Nguyệt Như cũng ở thư quán thì rõ ràng là Sầm Miễn hăng hái hơn nhiều.

Trình Tử Khiêm sờ cằm – Chẳng lẽ, người mà vị Tiểu vương gia này thích không phải là biểu muội Nguyệt Yên của hắn, mà lại là biểu tỷ Nguyệt Như sao? Vậy thì càng hay rồi!

Sách La Định đi cách mấy người mà vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Trình Tử Khiêm – Tiểu tử này lại phát hiện ra tin tức gì rồi à?

Đoàn nhân mã hùng tráng vào thành, điểm dừng chân đầu tiên đương nhiên là Hoàng cung.

Lúc đi ngang qua thư quán Hiểu Phong, ngựa của Bạch Hiểu Nguyệt đã bị Bạch Hiểu Phong lén dắt đi rồi.

Xuống ngựa, Bạch Hiểu Phong nhìn Bạch Hiểu Nguyệt khoác áo choàng ăn mặc kiểu thư sinh thì có chút bốc hỏa: “Muội ăn mặc kiểu gì vậy?”.

Hiểu Nguyệt mím môi.

“Còn không mau đi thay đồ, đều tại Sách La Định hết! Muội là thục nữ danh môn, sao lại giống hệt một nha đầu hoang dại vậy?”. Bạch Hiểu Phong khá giận dữ.

Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái, lửa giận của Bạch Hiểu Phong lập tức giảm mất một nửa, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Con gái cần e lệ.”.

Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục liếc hắn.

Cuối cùng Bạch Hiểu Phong cũng chẳng còn chút khí thế nào nữa: “Đi thay y phục đi, tối nay phải tẩy trần cho Quế vương, hoàng cung thiết yến, Sách La Định cũng đi.”.

Hiểu Nguyệt chạy lon ton về phòng thay y phục.

Bạch Hiểu Phong khoanh tay lắc đầu, tiểu muội của hắn sao lại thích Sách La Định chứ, biết ăn nói với cha thế nào đây.

“Nàng có thể thích một người như vậy là phúc của nàng, sao phải lo lắng?”.

Bạch Hiểu Phong quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Như đứng sau lưng hắn, mỉm cười hỏi hắn.

“Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đây mà là phúc gì?”. Bạch Hiểu Phong có vẻ không có cùng quan điểm: “Sách La Định là một tảng đá cứng đầu, không biết phong tình là gì, muội muội của ta phải được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.”.

“Có thích hợp hay không, phải để Hiểu Nguyệt quyết định.”. Đường Nguyệt Như lại không cho là vậy: “Đương nhiên là nàng có phúc rồi, một người biết rõ mình thích cái gì, có thể đi thích người khác, dù sao thì cũng hạnh phúc hơn cái người được quá nhiều người thích mà lại không biết mình phải thích ai nhiều.”.

Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Nguyệt Như, có chút xấu hổ.

Nguyệt Như cười mà lắc đầu một cái, đi ra ngoài.

“Này…”. Hình như Bạch Hiểu Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, muốn nói lại thôi.

Đường Nguyệt Như quay đầu lại: “Sao?”.

“Ta muốn biết Sách La Định có ý với Hiểu Nguyệt không.”. Bạch Hiểu Phong tiến lên mấy bước, đứng ngoài cửa với Đường Nguyệt Như.

“Vậy chàng tự mình đi hỏi hắn đi.”.

“Chẳng may biến khéo thành vụng thì phải làm sao?”. Bạch Hiểu Phong lắc đầu: “Hiểu Nguyệt sẽ không thèm để ý đến ta nữa.”.

Đường Nguyệt Như buồn cười: “Vậy chàng muốn ta giúp thế nào?”.

“Nhắc nhở Sách La Định một cái.”. Bạch Hiểu Phong nói: “Chỉ cần Hiểu Nguyệt không bị thiệt là được.”.

“Ừm, cũng không khó.”. Đường Nguyệt Như gật đầu một cái: “Nhưng mà ta lắm mưu nhiều kế như vậy, nhỡ đâu lại gây bất lợi cho chàng nữa… hại chàng bị mắng bị đánh thì không ổn.”.

Bạch Hiểu Phong dở khóc dở cười, Đường Nguyệt Như vẫn còn oán trách chuyện lần trước đây mà.

Thấy Bạch Hiểu Phong có chút bất lực, lại có chút không biết làm sao, cặp mắt nhìn mình rõ ràng đang cầu xin tha thứ, Đường Nguyệt Như cũng không giận nổi nữa, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Cứ giao cho ta là được, nhưng mà chàng nhớ chàng còn thiếu ta một món nợ nhân tình, phải trả đấy.”.

Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái, Đường Nguyệt Như đi ra ngoài cửa, lên xe ngựa, phu xe đánh xe về Hoàng cung.

Ngay lập tức, những người thấy cảnh này ngoài cửa lập tức tung tin đồn… Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Như đứng ngoài cửa liếc mắt đưa tình cùng nhau nói chuyện thầm kín! Vẻ mặt mờ ám cử chỉ thân mật, xem ra có ẩn tình!

Bạch Hiểu Phong xoay người vào thư quán đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt thay y phục xong rồi, bộ váy trắng rõ ràng còn mới, cánh hoa hồng nhạt trên váy được thêu rất tỉ mỉ.

Nàng ăn mặc thì đẹp thế nhưng mà trên tay lại cầm một cái bánh bao hấp, ăn đến mỡ dính đầy miệng.

“Yểu điệu, yểu điểu chút cô nương!”. Bạch Hiểu Phong nhịn không được mà nhắc nhở.

Hiểu Nguyệt vẫn nhồm nhoàm nhai bánh bao, vẻ mặt rất chi là chẳng có vấn đề gì ráo: “Con gái vì muốn người mình thích mới phải yểu điệu, người cô nương ta thích không ở đây, cô nương không muốn yểu điệu!”. Nói xong chạy vào trù phòng tiếp tục tìm đồ ăn.

***

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nghênh đón, Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm rời khỏi hoàng cung, sau lưng còn có cả Sầm Miễn.

Sầm Miễn nói ở trong Hoàng cung không thú vị nên muốn theo hai người về thư quán.

Quế vương cùng Hoàng thượng giao Sầm Miễn cho Sách La Định chăm sóc, bảo hắn mang người đến thư quán, an bài ở đó, trong thư quán cũng nhiều thanh niên sẽ vui vẻ hơn, ở hoàng cung lắm quy củ.

Rời khỏi hoàng cung, tinh thần Sầm Miễn hưng phấn hẳn, sau khi nói chuyện mấy câu với Trình Tử Khiêm thì thân thiết, Sách La Định không thích nói nhiều, tính cách buồn chán, không nhiệt tình nổi.

Trình Tử Khiêm là một tên quỷ tinh ranh, Sầm Miễn thì không phải người mưu mẹo, chỉ qua vài ba câu đã bị dụ nói ra sạch… Sầm Miễn luôn hỏi thăm tình hình dạo này của Tam công chúa. Lúc nói về biểu tỉ Nguyệt Như của hắn thì vẻ mặt mơ màng. Ngay cả tên tính tình buốn chán như Sách La Định cũng đã nhìn ra, tiểu tử này thích Hoàng tỷ Đường Nguyệt Như của mình, lại còn thầm thương trộm nhớ đến mười mấy năm nữa, nhưng mà có vẻ Đường Nguyệt Như lớn hơn hắn không ít tuổi đâu.

Mọi người vừa vào đến thư quán, lại nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang cầm một vỉ bánh bao hấp, vừa ăn vừa chơi đùa cùng con chó cảnh Tuấn Tuấn.

Sách La Định nhanh chân chạy vào, nhìn thấy bèn hỏi: “Bánh bao nhân gì đấy?”.

Bạch Hiểu Nguyệt miệng ngậm đầy bánh bao vừa nhìn thấy hắn liền xoay người chạy vào trong, chỉ để lại Tuấn Tuấn đang vẫy đuôi với Sách La Định.

Sách La Định yên lặng gãi đầu – Nha đầu này càng lúc càng khó hiểu.

“Sao vậy?”. Trình Tử Khiêm khó hiểu.

Sách La Định xua tay một cái: “Chắc là sợ ta cướp mất bánh bao hấp đi.”.

“Ha.”. Sầm Miễn đứng bên cạnh phì cười, thật ra thì ban nãy hắn vừa nhìn đã phát hiện ra rồi. Bạch Hiểu Nguyệt giả nam đi theo đoàn nhân mã của Sách La Định thỉnh thoảng có ngẩng đầu nhìn bóng lưng rộng rãi vững chắc của Sách La Định, vẻ mặt yêu mến vô cùng. Mà ánh mắt này hắn lại rất quen thuộc nên đã biết cô nương này thích vị tướng quân này rồi, nhưng mà Sách La Định cũng ngây ngốc thật, xem ra tường thành vẫn còn dày lắm.

Lúc này, Bạch Hiểu Phong đi từ bên trong ra.

Trình Tử Khiêm giới thiệu: “Bạch phu tử, đây là Tiểu vương gia Sầm Miễn, sẽ đến thư trai học một thời gian.”.

Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái, bảo quản gia chuẩn bị phòng cho Sầm Miễn.

Sầm Miễn nhìn Bạch Hiểu Phong – Đây chính là Bạch Hiểu Phong à, quả nhiên là nhân vật phong lưu, khó trách… Biểu tỷ Nguyệt Như của hắn lại thích.

Bạch Hiểu Phong quay đầu lại, có chút khó hiểu, ánh mắt Sầm Miễn nhìn hắn hình như có chút địch ý.

Sách La Định thấy chẳng có chuyện gì liên quan đến mình nên định đi về phòng, lại thấy ở bên cạnh giả sơn, Trình Tử Khiêm ngồi xổm viết gì đó, vẻ mặt hăng hái.

“Ngươi điên à.”. Sách La Định khoanh tay bất lực nhìn hắn: “Lại có chuyện gì hay để viết nữa sao, sao mà cái bản mặt cười của ngươi nó lại đê tiện thế.”.

“Ngươi thì biết cái gì.”. Tử Khiêm hưng phấn đến hai mắt phát sáng: “Cái loại chuyện ngươi thích ta lại không thích, ta thích ngươi ngươi lại không thích, ngươi thích hắn hắn lại chỉ thích ta, ta không thích hắn ta chỉ thích ngươi vậy mà ngươi lại không thích ta mà hắn lại chỉ thích ta… quá đặc sắc! Loại chuyện đặc sắc thế này loại người ngu đần như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu!”.

Khóe miệng Sách La Định co giật, lắc đầu bỏ đi – Không nên đọc quá nhiều sách đâu, người đọc nhiều đều sẽ bệnh đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK