Hai người không đi khách sạn mà ở tại chỗ làm một lần. Chu Chính nhịn không được lại chơi thêm hiệp nữa. Lúc hai người từ bãi đậu xe tầng hầm ra ngoài thì trời cũng đã tối đen.
Bụng Tống Phi Vũ réo ầm ĩ, anh chở cô đến một nhà hàng nhỏ dùng cơm, thật đúng lúc quá! Lại gặp phải Thẩm Tuấn, còn dẫn theo một cô gái khác đi cùng.
Thẩm Tuấn có chút xấu hổ, thật lòng muốn tự tát cho mình một cái, thật tình anh không muốn đi cùng Lý Xu, không biết Tống Phi Vũ có hiểu lầm anh hay không nữa.
"Đây là đàn em khóa dưới của anh." Thẩm Tuấn nhanh chóng giải thích.
Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, dù sao cô và cậu ấy cũng không phải loại quan hệ nam nữ đó nên không cần giải thích.
Chu Chính đứng một bên không có vẻ gì là mất kiên nhẫn nhưng ánh mắt anh nhìn cậu nhóc này có chút không vừa ý.
"Em với anh rể đi trước nhé, hẹn gặp lại ở trường." Tống Phi Vũ liếc mắt nhìn người trước mặt, cô cảm thấy như mình vừa làm chuyện xấu nên muốn nhanh chóng chạy trốn.
Lúc vào trong phòng ăn riêng, ánh mắt của Chu Chính vẫn nhìn cô chằm chằm, tuy rằng không để lộ quá nhiều cảm xúc nhưng Tống Phi Vũ vẫn nhận thấy có sự khác thường.
"Anh muốn làm gì? Muốn ăn em à?" Cô lấy tay che mắt anh lại.
"Hai người có quan hệ gì vậy?" Chu Chính hỏi.
"Không có quan hệ gì cả!" Tống Phi Vũ lập tức trả lời.
Dường như Chu Chính không tin lời cô nói: "Nói dối."
"Em có nói dối đâu, thật sự là không có quan hệ gì mà!" Tống Phi Vũ không hiểu được tính cách của anh.
"Báo cho em biết, tôi là người thích sạch sẽ nên em đừng có mà làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài." Chu Chính ghen rồi, ngay cả bản thân anh cũng không biết được lời nói này của mình cay nghiệt như thế nào.
Tống Phi Vũ nghe xong thì hiểu được ý của anh, cô hờn dỗi nói: "Còn bản thân anh thì không bẩn hay sao, qua đường biết bao nhiêu người rồi mà còn nói, tự anh lo thân anh đi."
Chu Chính nhíu mày, anh cố kìm nén cơn giận dữ không biểu lộ ra ngoài: "Anh thấy cần...."
Tống Phi Vũ cho rằng anh sắp sửa nói những lời mà cô không thích nghe nên chen ngang lời anh: "Anh còn có vợ mà không cho phép em có bạn trai, đàn ông các anh đúng là không biết xấu hổ."
Sắc mặt Chu Chính trở nên khó coi, cuối cùng im lặng không nói tiếp nữa.
Bầu không khí giữa hai người hoàn toàn rơi xuống hầm băng, chờ khi cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ nói muốn dọn món lên thì không khí mới hòa hoãn đôi chút.
Chu Chính nhìn cô, mà cô cũng đang nhìn anh, chờ khi người ngoài đi hết, thức ăn đã dọn xong thì anh mới cầm đũa nói: "Ăn nhiều chút, lúc nãy tôi thấy em đói lả rồi."
Tống Phi Vũ không muốn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa, cô cầm đũa gắp một miếng sườn.
Bình thường Chu Chính cũng không nói nhiều, lúc tức giận lại không biểu hiện ra mặt, anh chỉ im lặng ăn cơm nhưng bàn tay siết chặt đôi đũa đến mức khớp xương phát ra tiếng kêu.
Tống Phi Vũ biết cô đã chọc giận anh nhưng lời cô nói chính là sự thật, là quan hệ bạn tình nên không cần phải làm cho giống với người yêu, vậy là làm hơi lố rồi.
Thanh toán xong xuôi, Tống Phi Vũ đi theo phía sau lưng anh ra khỏi nhà hàng, không ngờ được Thẩm Tuấn lại chờ cô ở cửa.
“Tiểu Vũ, anh có thể nói mấy câu với em được không?”
Thẩm Tuấn nhìn thấy bên cạnh cô còn có người khác nên cũng không có hành động quá khích.
“Không muốn.” Tâm trạng của Tống Phi Vũ không tốt, không thèm liếc mắt nhìn đã bỏ đi.
Thẩm Tuấn còn muốn đuổi theo nhưng bị người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm, trong thâm tâm anh ấy cảm thấy sợ hãi nên cũng không dám đuổi theo cô.
Lúc lên xe, Tống Phi Vũ ngồi ở ghế sau, dù sau cũng đang giận dỗi với anh nên cô cũng không thèm quan tâm cảm xúc của anh.
Chu Chính khởi động xe, dọc đường đi anh không nói gì. Về đến nhà, cô xuống xe trước, cách vài giây sau anh mới đá văng cửa xe, trực tiếp nhảy xuống cản cô lại, nổi giận đùng đùng kéo cô qua một bên, bóp cằm cô, cắn răng nói: “Là anh nghĩ nhiều, vậy chúng ta cứ làm bạn tình cho tốt đi.”