Đầu Thiên Việt bị bàn tay to lớn của Dĩ Thành ấn lên vai, Thiên Việt có phần mơ mơ hồ hồ. Lại để anh tìm được rồi, người này, đúng là ngoan cố. Hơi thở trên người anh ấm áp như vậy, thanh âm anh bên tai, phiền muộn, mang theo chút nghẹn ngào không thể nghe thấy.
Dĩ Thành lại nói: “Thật đấy Việt Việt, em đừng chạy nữa. Anh tìm em đến sắp phát điên luôn. Ngày nào cũng ngồi tán gẫu với các cụ ông cụ bà, cả mẹ nuôi cũng nhận hai người rồi.”
Thiên Việt nói, “Gì cơ?”
Dĩ Thành bỗng nhiên ngượng ngùng: “Là… là thế này, chỗ bọn họ, vẫn chưa có ban quản lý, anh đành phải nói chuyện với bọn họ, hỏi họ có từng gặp em không. Kết quả, nói chuyện một hồi lại có duyên, liền nhận làm mẹ nuôi.”
Thiên Việt chống tay xuống giường kinh ngạc nhìn Dĩ Thành, hồi lâu mới hoàn hồn lại, sau đó nói: “Oh –––” Cậu cố tình kéo dài giọng, vẻ mặt lại có phần trêu chọc: “Lạ nhỉ, sao các mẹ nuôi không dẫn anh về nhà làm con rể?”
Dĩ Thành ấp úng ngượng ngập đáp: “Khụ… đó là… đó là… bởi vì… anh… anh nói với họ… anh… có vợ rồi.”
Thiên Việt quay đầu, cười nói: “Tức là đã có rồi.” Dĩ Thành ôm mặt cậu quay lại, nghiêm túc nói: “Việt Việt, chúng ta về nhà đi.”
Thiên Việt im lặng.
Dĩ Thành nói: “Có một chuyện, anh vẫn luôn muốn nói với em. Thật ra, đêm đó, đêm hôm quốc khánh đó, người uống say… là em. Anh… không có say, Việt Việt.”
Dĩ Thành sao có thể say được, hồi nhỏ ở Đông Bắc, sống với bà nội, mùa đông kéo dài, lạnh đến nước đóng thành băng. Có hai mùa đông, bọn họ không đóng nổi phí sưởi ấm, bà nội đem rượu nếp do mình ủ ra, cùng với cháu trai, cháu một hớp bà một hớp, cầm cự qua mùa đông khắc nghiệt. Dĩ Thành làm sao say được, có thể làm anh say, chỉ có Việt Việt thôi. Là Việt Việt này. Dĩ Thành thầm nghĩ. Nhưng anh xấu hổ không nói ra miệng.
Thiên Việt ôm đầu gối ngồi trên giường, cằm gác lên gối, hàm hồ nói: “Hôm sau… anh nói xin lỗi, em còn tưởng…”
Dĩ Thành nói: “Đó là vì em nói với anh… nói với anh… lý luận đi đôi với thực tiễn, anh sợ, anh sợ… anh đã làm em bị thương, cho nên nói xin lỗi.”
Thiên Việt ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vào đôi mắt nâu sẫm ngời sáng của Dĩ Thành: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Dĩ Thành gật đầu: “Ừm!”
Thiên Việt nói: “Anh… không để tâm….?”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh chỉ để tâm một chuyện.”
Thiên Việt hỏi: “Chuyện gì?”
Dĩ Thành nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Việt Việt của anh chịu tủi thân như vậy?”
Thiên Việt trầm mặc thật lâu, hoàng hôn đã dần dần buông xuống. Đã vào cuối thu, trời cũng đặc biệt mau tối. Dĩ Thành bật đèn ở đầu giường.
Thiên Việt bỗng nhiên gọi: “Anh.”
Sau tám năm thời gian, lần đầu tiên cậu gọi Dĩ Thành như vậy.
“Anh.” Cậu nói: “Anh tắt đèn đi, em kể cho anh nghe.”
Hôm ấy, Kế Hiểu đưa Thiên Việt đi làm thêm về trường, Thiên Việt nói: “Đến nơi rồi.”
Kế Hiểu dùng sức kéo cậu lại, một nụ hôn nóng bỏng rơi trên môi.
Thiên Việt hoàn toàn không có phản ứng, trong đầu hết sức kỳ quái xuất hiện rất nhiều ý nghĩ rời rạc chẳng liên quan gì với nhau, tựa như, lực tay hắn thật lớn. Thì ra hôm nay là rằm, thảo nào trăng lại tròn như vậy. Còn nữa, mùi nước hoa trên người hắn hơi giống của cha. Ngày mai có hai tiết đọc hiểu, ngữ điệu của bà cô già đó, chậm rì rì, hại người nghe muốn sôi cả ruột gan.
Vô số suy nghĩ, hoảng loạn như chim non, xoành xạch bay vòng quanh đầu Thiên Việt, khiến cậu không thể suy nghĩ.
Cuối cùng, Kế Hiểu buông Thiên Việt, nhìn thiếu niên bồi hồi đến đờ ra như khúc gỗ, hắn mỉm cười, đôi mắt đào hoa phát sáng. Hắn hiểu rõ thiếu niên này vô cùng đơn thuần, là con nhà gia giáo, sẽ cho hắn rất nhiều bất ngờ, nhưng cũng sẽ đem đến không ít phiền phức. Như hạ bút vẽ một bức tranh lên tờ giấy trắng, nếu muốn xóa hết mọi dấu vết, liệu có phiền phức không? Đương nhiên sẽ có. Kế Hiểu nghĩ, thế nhưng viết lên tờ giấy trắng tinh, bất luận thế nào, cũng đều là một chuyện đầy hấp dẫn.
Kế Hiểu lại mỉm cười, vuốt ve vành tai Thiên Việt, nói: “Vào đi. Anh đứng đây nhìn em vào trong rồi đi.”
Hắn đứng ở góc khuất, nhìn thiếu niên gần như hoảng hốt bỏ chạy vào cổng trường, hắn lại lặng lẽ mỉm cười.
Hôm sau, Thiên Việt đến nhà anh của Kế Hiểu, lắp bắp nói, sau này sẽ không đến nữa, bài tập quá nhiều, xoay xở không kịp. Chị dâu Kế Hiểu rất không vui, nói: “Tiểu Thẩm, cậu nghỉ giữa chừng như vậy, tôi lại phải tìm người mới. Đương nhiên không phải không tìm được người tốt hơn, chỉ là làm lỡ việc học của con bé.”
Thiên Việt ba lần bốn lượt xin lỗi, nếu không, cậu nói, học phí tháng này, cậu không lấy cũng được.
Sau đó, Thiên Việt chạy ra ngoài.
Thế nhưng, ký ức kia vẫn trốn không nổi. Gương mặt anh tuấn kinh người dưới ánh trăng của Kế Hiểu, giọng nói trầm thấp của hắn, cảm giác ướt át khi nụ hôn ấm áp đó rơi xuống môi mình, như một chiếc đĩa sứ bị vỡ, văng đầy những mảnh vụn, kèm theo tiếng vang lớn trong lòng, dịu dàng lại cố chấp không ngừng xuất hiện. Cho nên, khi nhận được điện thoại của Kế Hiểu, Thiên Việt như bị ma xui quỷ khiến, vẫn đi đến nơi hẹn.
Đó là một phòng trà nhỏ, vốn dĩ là một tầng hầm, ánh đèn không sáng lắm, bên cạnh mỗi bàn, đều có một chậu cây xanh tốt, ánh đèn xuyên qua tán lá, rải rác in trên mặt bàn, phản chiếu lên gương mặt Kế Hiểu, làm nổi bật nụ cười nhu hòa ấm áp của hắn.
Kế Hiểu nói: “Thiên Việt, em không làm ở nhà anh anh nữa sao? Cũng được. Chị dâu của anh rất khó tính. Chỉ là…” Hắn nắm lấy ngón tay của Thiên Việt, mơn trớn phần móng tay nhẵn nhụi kia, “Chỉ là… Thiên Việt… đừng trốn tránh nữa, có được không?”
Hắn nói, Thiên Việt, em đừng trốn tránh, Thiên Việt, em đừng trốn tránh nữa có được không? Thiên Việt khẽ cười, nói với Dĩ Thành: “Anh à, anh coi em có ngốc không, hắn bảo em đừng trốn, thì em không trốn nữa.”
Sau ngày đó, Kế Hiểu thường xuyên hẹn Thiên Việt, hắn không hề nóng vội, loại chuyện vừa gặp mặt đã lên giường, hắn không phải chưa từng thử, thế nhưng, cậu nhóc Thiên Việt này, lại không được, như vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Hắn sẵn lòng cùng Thiên Việt nước chảy thành sông. Hắn thường hẹn Thiên Việt đến những phòng trà nhỏ, những công viên vắng vẻ yên tĩnh, ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt trên khuôn mặt Thiên Việt, chậm rãi hôn cậu, cách lớp áo vuốt ve tấm lưng thon gầy của đối phương, sau đó lại luồn vào trong làn da mịn màng mát lạnh, làn da kia, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì lần đầu tiên yêu đương đồng tính toát một tầng mồ hôi. Hắn từng điểm từng điểm, từng phân từng phân, để lại vết tích trong ký ức, trong thân thể, trong sinh mệnh của Thiên Việt.
Hắn cũng làm rất nhiều chuyện vì Thiên Việt. Dẫn cậu đi ăn, nói với cậu, Thiên Việt, ăn nhiều cá vào, cá hấp này, em đang tuổi phát triển mà. Hắn đem phần thịt ngon nhất trên lưng con cá gạt hết xương gắp bỏ vào chén của Thiên Việt, Thiên Việt nhìn miếng cá trắng mềm mại kia, bỗng nhiên vành mắt ươn ướt.
Kế Hiểu rất khôn khéo, thoáng chốc đã có thể nhìn thấu mặt yếu đuối của Thiên Việt. Trước mắt mình, là một đứa trẻ khao khát được yêu thương. Gia đình phần tử trí thức, thanh cao tao nhã, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bạc bẽo, cha của Kế Hiểu là hiệu trưởng một trường trung học, mẹ là giáo viên, cũng xem như là gia đình trí thức, hắn rất hiểu. Hắn biết làm sao dẫn dụ đứa trẻ này động lòng, để mình chạm vào trái tim cậu. Tại sao không nhỉ? Còn như sau khi chạm được rồi sẽ làm gì, vấn đề này, Kế Hiểu xưa nay luôn có đối sách rất tốt.
Lại có một ngày, Kế Hiểu hẹn Thiên Việt ra, đẩy theo một chiếc xe đạp cũ. Hắn nói với Thiên Việt: “Đây là xe đạp trước kia anh sử dụng, tuy hơi cũ một chút, nhưng vẫn còn rất tốt, em xem xem, khuôn viên trường rộng như vậy, em đi tới đi lui cũng mệt lắm.”
Hắn còn mang đến quần áo, không phải mua, hắn biết Thiên Việt sẽ không cần. Hắn nói: “Đây là đồ trước đây của anh, cũng còn khá mới, chỉ là nhỏ rồi, lại ngắn. Vừa vặn với em. Vóc người em cũng không khác là bao với thời anh còn đi học.”
Thiên Việt mặc quần áo của hắn, quả nhiên rất hợp, màu trắng, màu xám nhạt, màu đen, đặc biệt thanh tú.
Từng hành động, từng câu nói của Kế Hiểu, đều nhắm vào góc yếu đuối nhất không thể chịu đựng nhất trong nội tâm Thiên Việt, lặng lẽ yên ả, gieo một hạt giống. Thiên Việt ngỡ rằng đó là hạt giống tình yêu, nhưng không ngờ nó lại trổ thành một bụi mận gai sắc bén.