Mãi đến khi tỉnh lại, cậu mới nhận được điện thoại của Kế Hiểu. Kế Hiểu nhàn nhạt hỏi cậu có khỏe không, nói rằng phải mấy ngày nữa mới có thể trở về. Thiên Việt cũng không nói mình phát bệnh, thầm nghĩ, không phải rốt cuộc hắn cũng gọi điện cho mình sao? Cuộc gọi này, là cái cớ tốt nhất để Thiên Việt áp chế cảm giác bất an mơ hồ trong tiềm thức.
Thiên Việt kể đến đây, ngẩng đầu nhìn Dĩ Thành, nói: “Dĩ Thành, anh có thể, đừng để em đợi điện thoại có được không?”
Dĩ Thành ôm vai cậu nói: “Được. Em yên tâm.”
Những ngày tháng sau đó, Dĩ Thành thực sự chưa bao giờ để Thiên Việt phải đợi điện thoại của cậu. Anh còn mua thêm một chiếc di động mới, mỗi cái đều chuẩn bị hai cục pin. Anh lưu hai số di động của mình với số của công ty vào điện thoại nhà, lúc nào cũng thủ sẵn trong ví tiền hai tấm thẻ điện thoại, còn chuẩn bị rất nhiều tiền xu. Anh mua một cái túi, mỗi sáng sớm, Thiên Việt nhìn anh thả những đồng xu leng keng vào trong túi, rồi treo túi tiền xu trên người, chỉ mỉm cười từ tận đáy lòng.
Anh chưa bao giờ để Thiên Việt phải đợi điện thoại, ngoại trừ một lần.
Ba mươi tháng chín, là ngày sinh của Kế Hiểu, hàng năm vào sinh nhật, hắn đều đưa ra một quyết định trọng đại liên quan đến tiền đồ của mình. Chẳng hạn như bốn năm trước, sau khi hắn tốt nghiệp trường sư phạm, về làm thầy giáo Chính trị ở trường cấp ba một năm, hắn quyết định đi thi công chức, từ một thầy giáo ăn không no mà đói cũng không chết, nhanh chóng trở thành công chức nhà nước. Lại như năm ngoái, hắn quyết định bằng mọi giá phải ngồi vào cái ghế Phó xứ kia. Còn sinh nhật năm nay, hắn quyết định phải cưới Từ Thu Y.
Từ Thu Y là một cô gái mà hắn quen biết trong đợt học tập lần này, là Hoa kiều công tác ở thành phố N. Cô không đẹp, chỉ được mỗi nước da trắng trẻo, còn có phần đầy đặn. Không phải vô cùng thông minh, nói chuyện cũng không thú vị, hơi thiên về trầm lắng. Nhưng trên người toát ra cảm giác ưu việt ổn định, đây không phải là khí chất mà những cô gái gia thế bình thường có được. Kế Hiểu gần như phát hiện điều đó ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng hắn không ngờ cô lại là con gái của bí thư tỉnh ủy. Đó là hắn vô tình biết được. Hơn nữa, cô vẫn còn chưa có bạn trai. Sinh nhật hôm ấy, Kế Hiểu tự nhủ, mình phải trở thành chồng của Từ Thu Y.
Những người trẻ tuổi tham gia đợt học tập lần này cũng không nhiều, Kế Hiểu muốn tiếp cận cô rất dễ. Nhưng Kế Hiểu không nóng lòng cầu thành, Kế Hiểu cũng sẽ không bộc lộ hết tâm tư trong ngôn hành cử chỉ, đó không phải là phong cách của hắn. Từ Thu Y lớn hơn hắn một chút, Kế Hiểu không thích phụ nữ, nhưng hắn hiểu tâm lý phụ nữ, hắn rất rõ, những cô gái như Từ Thu Y thích loại đàn ông nào. Những lúc ở bên cạnh, hắn như gần như xa, nho nhã lịch sự, ga lăng đúng mực, đúng lúc đúng chỗ.
Từ Thu Y trong lòng thừa biết, xuất thân là ưu thế của mình, nhưng cũng là chướng ngại trên con đường tình cảm. Bên cạnh cô không phải không có đàn ông, nhưng cô hiểu, bọn họ nhiệt liệt theo đuổi mình là vì điều gì. Cô biết bản thân mình bình thường, không xinh đẹp, nhưng vẫn hi vọng có thể tìm được một người đàn ông chân chính yêu thương cô. Trong lòng vẫn tồn tại tâm lý mộng mơ điển hình của những cô gái trẻ. Cô với anh chị của mình không giống nhau. Vốn dĩ không khôn khéo như họ, mà họ cũng không trung hậu như cô. Ở trong nhà cô là dị loại, nhưng cha lại rất thương cô.
Đàn ông anh tuấn trẻ tuổi như Kế Hiểu, thật sự rất hấp dẫn. Hắn có phong độ của người trí thức, hữu lễ nhưng cũng biết tình thú, vóc người cao gầy không cường tráng, phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng cô. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kế Hiểu không phải như những người xung quanh cô, hắn không biết thân phận của cô.
Cô cho rằng hắn không biết thân phận mình.
Hai người từ từ càng tiến càng gần, càng ở chung càng phát hiện những điểm tương đồng của nhau, một người cố tình sắp đặt, một người tự nhiên biểu lộ. Sau hai tháng, những người xung quanh đã bắt đầu trêu chọc họ.
Ba tháng học tập kết thúc, bọn họ đã trở thành một đôi tình nhân.
Khi sắp về thành phố N, Từ Thu Y nói với Kế Hiểu về gia đình mình. Kế Hiểu bình tĩnh mở miệng: “Anh còn nghĩ em cũng như anh, là phần tử trong gia đình trí thức bình thường.”
Thu Y có hơi hoảng, nói: “Em không phải cố ý giấu diếm.”
Kế Hiểu không lên tiếng, lúc sắp về nhà, hắn đột nhiên gọi nàng: “Thu Y.”
Từ Thu Y hỏi: “Chuyện gì?”
Kế Hiểu đảo mắt nhìn nơi khác, mỉm cười nói: “Không có gì.”
Sau đó, hơn nửa tháng Kế Hiểu không hề liên lạc cô.
Từ Thu Y hẹn gặp Kế Hiểu trong một chiều mưa.
Cô không mang theo ô, tóc bị cơn mưa dày đặc thấm ướt, vài lọn bết trên trán, càng lộ rõ gương mặt tròn trịa. Lúng túng nói: “Chẳng lẽ em khiến anh chán ghét như vậy sao?”
Kế Hiểu kéo cô vào dưới mái hiên, vuốt tóc, quan tâm nói: “Sao không đón xe, mưa mùa thu, dầm rồi rất dễ sinh bệnh.”
Thu Y đột nhiên nhào vào lòng hắn bật khóc.
Kế Hiểu ôm cô, vỗ về lưng cô, trong lòng thầm nghĩ: “Còn lại, chính là cậu nhóc Thiên Việt kia.”
Hắn tạm thời không thể có bất cứ quan hệ gì với Thiên Việt, trước mắt hắn phải đứng vững ở Từ gia.
Thiên Việt à Thiên Việt, thiếu niên hoa dạng niên hoa, tâm can như nước kia.
Cậu có thân thể mềm dẻo xinh đẹp, được giáo dưỡng rất nghiêm, khi ăn lưng vẫn thẳng. Rất nhiều cô gái thậm chí cũng không được dạy dỗ tốt như cậu. Có điều, cho dù cậu là nữ, thật ra thì, Kế Hiểu nghĩ, mình cũng không thể sống cùng cậu, thật ra mọi chuyện không liên quan tới giới tính của cậu. Hoặc giả, đó không phải là vấn đề chính.
Kế Hiểu nghĩ, phải hẹn Thiên Việt ra gặp một lần.
Buổi tối ba hôm sau, Kế Hiểu dẫn Thiên Việt đến một khách sạn, hai người nằm trong bóng đêm, trong dư vị của tình sự, Kế Hiểu gọi tên cậu: “Thiên Việt.”
Thiên Việt đáp: “Ừm.”
Kế Hiểu lại gọi “Thiên Việt…” Hắn vuốt mái tóc mềm mại của Thiên Việt: “Thiên Việt, anh phải kết hôn.”
Hắn cảm nhận được thân thể thiếu niên cứng đờ trong nháy mắt. Sau đó, Thiên Việt đứng dậy, mò mẫm mặc lại quần jean, rồi khoác áo sơmi. Động tác của cậu đặc biệt chậm chạp, giống như trên người có một vết thương nghiêm trọng, khiến cậu hành động bất tiện.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng rọi vào trong, rơi trên bờ vai trần cùng cần cổ thon dài, thân thể cậu như vừa mới tắm xong, phảng phất mùi hương thanh đạm tươi mát, hấp dẫn như vậy, trong lòng Kế Hiểu bỗng nhiên có chút nhói đau.
Hắn đứng dậy, từ phía sau bắt lấy cánh tay Thiên Việt, môi dán lên đầu vai mịn màng của cậu, từng tấc một hôn xuống, nói: “Thiên Việt, em thấu tình đạt lý, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Em cũng biết, những người như chúng ta, sớm muộn gì cũng phải đi vào con đường này. Em hiểu mà, đúng không?”
Thiên Việt nhẹ nhàng né tránh, một bên nói: “Tôi hiểu. Anh không cần tôi, vậy tôi đi.”
Không, thực chất cậu không hề hiểu gì cả, cậu ngỡ rằng có thể như vậy cả đời. Cho dù là lén lút, che đậy, giấu giếm, cậu cũng muốn như vậy cả đời.
Thiên Việt vẫn đưa lưng về phía Kế Hiểu, mặc áo len xong, khoác áo khoác, mở cửa bước ra ngoài.