• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mina

Mặt tiểu nha đầu vẫn đỏ bừng bừng.

Tuân Quan Lan cảm thấy nhiệt độ trên người nàng lây sang hắn làm cho bây giờ cả người hắn cũng khô nóng theo.

Cự căn dưới thân dần trướng đau, lan tràn xâm chiếm toàn bộ đầu óc.

Sự căng đau này không phẳng lặng như nước, nó cuộn trào dồn dập, chỉ có nhìn ngực của tiểu nha đầu thì mới tạm ngừng một lát.

Tuân Quan Lan nhắm mắt, không dạy nổi nữa, “Buổi chiều tới viết tiếp.”

Chắc chắn Nhị gia chê nàng ngốc, hơn nữa còn không tập trung nên mới hết kiên nhẫn dạy học.

Tất cả đều tại nàng, lúc học mà cũng ngẩn người nghĩ đến chuyện không đứng đắn.

Dư An nghiêm túc quở trách bản thân, ỉu xìu đáp: “Vâng, thưa Nhị gia.”

Dư An đặt bút lông sói ngay ngắn, đứng dậy, cảm giác Nhị gia đỡ eo nàng, xoay người nàng lại, bế nàng ngồi lên mặt bàn.

“Nhị gia?”

Không phải nói đi về sao, Dư An ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Nhị gia.

Tuân Quan Lan ‘ừ’, giọng khàn khàn: “Cởi xiêm y.”

Mỗi lần Nhị gia muốn đều sẽ sai nàng cởi xiêm y.

Dư An theo bản năng cúi đầu nhìn, phần dưới bụng Nhị gia phình phình.

Thì ra, thì ra Nhị gia cũng giống nàng, cũng nghĩ đến chuyện không đứng đắn.

Vậy có nghĩa Nhị gia bảo nàng buổi chiều tiếp tục là vì việc này.

Dư An vui vẻ, ngượng ngập nói: “Nhị gia, chúng ta không về phòng sao?”

“Không về,” gậy thịt kẹp giữa hai chân, Tuân Quan Lan nghĩ đi lại cũng khó khăn, “Ngươi không muốn?”

Hắn cố ý hỏi, chắc nịch rằng tiểu nha đầu không lý nào từ bỏ cơ hội thân mật với hắn.

Dư An do dự một chút, làm chuyện đó trong thư phòng trang nghiêm có vẻ bất kính với các vị thánh hiền, nhưng mà nàng, nàng cũng muốn Nhị gia cắm vào.

Hàng mi rung rung, Dư An cúi đầu cởi xiêm y.

Thư phòng rộng rãi sáng sủa, giữa ban ngày ban mặt, sáng hơn giường trong màn rất nhiều.

Từng tia sáng chiếu lên làn da hở trần của tiểu nha đầu, trắng đến mức chói lóa làm người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Nếu chỉ trắng đơn thuần thì chẳng đủ để hấp dẫn hắn.

Trên hai bầu ngực có nhũ hoa đỏ xinh, trước cửa huyệt có bộ lông đen mềm mại, bao trùm huyệt động khiến cho thân mình càng thêm duyên dáng yêu kiều, tạo cảm giác tương phản, bí ẩn mời gọi người ta thăm dò.

Tuân Quan Lan không hiểu tranh vẽ, nhưng lại được ông trời ban cho năng lực thưởng thức và giám định hội họa hơn người.

Dư An thấy hơi lạnh, nhưng rất nhanh sau đó không còn lạnh nữa.

Tuân Quan Lan tách hai chân tiểu nha đầu đặt lên trên thành ghế, chính mình ngồi ở giữa, khom lưng ngậm lấy nhũ hoa, môi lưỡi ngậm mút đùa giỡn, bàn tay vuốt ve đo đạc mỗi một tấc da thịt.

Thở dốc làm cho ánh sáng trở nên tối mờ, hòa quyện vào nhiệt độ tình dục. Không khí xung quanh ngấy ngọt, tiếng thở gấp quanh quẩn bên tai lúc gần lúc xa.

Không biết có phải ảo giác không, nãi nhi của tiểu nha đầu lúc giấu trong xiêm y không quá mềm, bị các ngón tay luân phiên xoa bóp vuốt ve thì mới mềm ra giống như cục bông.

Dư An bám lấy bả vai Nhị gia, đôi mắt mơ màng, cái miệng nhỏ ngâm nga.

Một vật tựa như lông chim xẹt qua cửa huyệt, Dư An run bắn, đó không phải ngón tay Nhị gia.



Cúi đầu nhìn, trong tay Nhị gia cầm một chiếc bút lông sói sạch quét giữa huyệt động.

Sao lại dùng bút lông sói trêu huyệt nhi của nàng được chứ?

Dư An hơi căng thẳng, chắc Nhị gia không cắm vào đâu, bị đứt thì sao.

Thư phòng cứ cách một tháng lại thay một đống bút lông sói.

Lúc Tuân Quan Lan quyến luyến hôn mút vùng cổ và xương quai xanh của tiểu nha đầu, đôi mắt nhìn xuyên qua bả vai nhỏ nhắn của nàng thấy một loạt bút lông sói mới trên giá, nghĩ đến chim anh vũ nuôi trong phòng lão thái thái.

Hồi bé có lần hắn lấy một que gỗ rất nhỏ đi nghịch chim anh vũ, dụ nó hé mỏ mổ đồ vật và nói chuyện.

Huyệt nhi của tiểu nha đầu không phải không có điểm giống miệng chim anh vũ, nhưng huyệt nhi của nàng ăn côn thịt của nam tử, ăn rất hăng say, nói cách khác là làm hắn cắm vào ngày càng mạnh mẽ.

Vì thế Tuân Quan Lan nảy ra ý xấu, rút một chiếc bút lông sói.

Quả nhiên cửa huyệt của tiểu nha đầu mở ra, lúc bút lông sói quẹt qua, nó cắn chút ít, dường như muốn đòi ăn. Tuân Quan Lan không đút bút lông sói vào, vừa chậm rãi trêu đùa cửa huyệt vừa nghiêm túc ngắm nhìn nó.

Miệng chim anh vũ không thú vị bằng tiểu nha đầu, bởi vì cửa huyệt của tiểu nha đầu đói bụng sẽ vội vàng chảy nước ào ạt, làm tiểu huyệt ướt át đỏ rực hơn.

Tuân Quan Lan nghĩ thầm, nếu hiện tại cái miệng này biết nói, nhất định sẽ nũng nịu cầu xin hắn cắm cự căn vào cho nàng ăn.

Dư An rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ đỏ bừng.

Giữa hai chân ngứa quá, Nhị gia còn liên tục dùng bút lông sói chọc ghẹo nơi đó.

Huyệt nhi cũng ngứa, nhưng hai loại ngứa này không giống nhau, là ngứa trống rỗng.

Dư An cảm thấy huyệt động muốn cọ xát con quái vật cứng rắn của Nhị gia, nhưng Nhị gia không tiến vào, thế nên chúng nó chơi xấu, đồng loạt cào bụng nhỏ của nàng làm nàng cũng ngứa giống chúng nó.

Dư An ôm bụng cầu xin Nhị gia: “Ta khó chịu lắm, Nhị gia đừng trêu ta nữa…”

“Khó chịu ở đâu?”

Dáng vẻ Tuân Quan Lan ung dung, hơi thở lại hỗn loạn, trên côn thịt nổi đầy gân xanh, dường như ngay sau đó sẽ nổ tung.

“Chỗ nào cũng khó chịu.” Đôi mắt Dư An mê man nhìn Nhị gia, lắc mông, vệt nước đọng trên bàn dao động.

Tiểu nha đầu không nói ra câu hắn muốn nghe.

Tuân Quan Lan giữ eo tiểu nha đầu, không cho nàng cử động, cầm bút lông sói dính đầy mật dịch viết ba chữ dưới nãi nhi bên trái của nàng.

“Ta viết chữ gì thì đọc lên, đọc đúng sẽ cho ngươi.”

Đầu óc Dư An nặng trĩu, vừa phải đối đầu với cơn ngứa dưới bụng, vừa phải chịu đựng ngứa ngáy bút lông sói vẽ trên người, nào còn tâm trí nhìn xem Nhị gia viết chữ.

“Ta, ta không biết, lần sau Nhị gia kiểm tra ta được không…”

Mới đầu trên bút lông sói dính mật dịch còn ấm ấm, cách miệng huyệt vài giây sau liền lạnh ngắt, dính trên ngực.

Dư An muốn giơ tay lau nhưng bị Nhị gia nắm lấy cổ tay. Không cản được, dường như đầu óc thông suốt, sà vào lòng Nhị gia, ưỡn nãi nhi cọ ngực Nhị gia.

Bên dưới nãi nhi cọ qua đầu ngực rắn chắc của Nhị gia, chia đều mật dịch, chữa khỏi cơn ngứa ngáy. Thân mình Dư An mềm nhũn.

Một câu không được của Tuân Quan Lan mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt tối sầm.

Tiểu nha đầu cũng từng ưỡn ngực cọ miệng cho hắn, bị hắn ôm trong ngực thao ra vào liên tục.

Lúc này đây không giống.

Nàng tự mình cọ hắn, sức lực yếu ớt, nhũ thịt cũng không đè lên, giống như một cái bánh cứ để mở như thế. Nhụy hoa đỏ đứng giữa nhũ thịt, cọ nhẹ ngực hắn, vừa cứng lại mềm, dẫn dụ dục vọng điên cuồng nhảy vọt.

Tiểu nha đầu lớn mật.

Tuân Quan Lan đặt bút lông sói xuống, hai đầu ngón tay đi vào tiểu huyệt, rút ra, “Không nghe lời.”

Huyệt nhi cho rằng vật đó ăn được, nhào tới, vồ hụt, bắt lấy khoảng không, dính vào nhau mấp máy không ngừng. Mật dịch tí tách đẩy ra, đáng thương dính bên ngoài miệng huyệt.



A, ngứa quá.

Dư An gấp gáp muốn khép chân cọ, quên mất Nhị gia ở trước người, kẹp lấy eo Nhị gia, đỏ mặt dùng sức cọ bả vai Nhị gia: “Nhị gia, Nhị gia, không phải ngươi nói cho ta sao?”

Da mặt mỏng làm Dư An ngại ngùng nói nàng muốn Nhị gia cắm vào, uyển chuyển thay đổi cách nói.

Tuân Quan Lan nghe xong không hài lòng, dường như tiểu nha đầu đứng ngoài cuộc còn hắn mới là người có nhu cầu. Rõ ràng nàng dụ dỗ hắn trước.

“Nếu ta không cho thì sao?”

Tại sao lại không cho nàng chứ?

Dư An nhìn con quái vật dồi dào sức sống của Nhị gia, Nhị gia cũng rất trướng rất cứng, vì sao không cắm vào?

Không đúng chỗ nào đó, Dư An nóng lòng như lửa đốt nghĩ ngợi.

Chẳng lẽ Nhị gia chê nàng nằm im như khúc gõ, không biết vuốt ve, hôn môi hắn, thế nên không vui?

Dư An nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ được nguyên nhân này. Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử, làm theo cách của ma ma nói, ôm eo Nhị gia, ngửa đầu ngậm lấy yết hầu của Nhị gia.

Khoảng cách giữa yết hầu và cửa trái tim gần như đầu với óc, Tuân Quan Lan thoáng chốc cảm giác tiểu nha đầu liếm láp yết hầu, động tác của nàng rất vụng về, cũng rất sợ sệt, nhưng hắn vẫn miệng đắng lưỡi khô, máu thịt trong cơ thể từ trên xuống dưới tê dại, ngứa ngáy và nóng ran.

Côn thịt cảm nhận được nỗi lòng lên xuống phập phồng của chủ nhân, xúc động dâng trào, nhắm thẳng vào mật ngọt ướt dính.

Mùi hương trên người Nhị gia dễ chịu quá.

Dư An hôn yết hầu của Nhị gia, bỗng nghĩ, về sau Nhị gia ra ngoài, người khác có khả năng nhìn ra nàng hôn ở đây không?

Nhị gia chưa thành thân, chỉ cho nàng hôn, các tiểu thư danh môn khác cũng không thể hôn.

Trong lòng Dư An toát lên một cảm xúc không nói lên lời, giữa hai chân càng ướt nóng.

Dư An thở gấp, đôi mắt chăm chú nhìn Nhị gia: “Nhị gia, ta hôn ngài rồi, Nhị gia có thể đi vào không?”

Tuy tiểu nha đầu không nói thẳng muốn hắn, hành động cử chỉ lại thay cho suy nghĩ của nàng.

Tuân Quan Lan cũng không kiềm chế được nữa, đỡ dương vật đi vào, dọc đường trơn trượt, ẩm ướt.

Đâu đó bên tai vang lên tiếng xì xì nhỏ giọt, là tiếng nước dập tắt đám cháy.

Thật ra huyệt nhi căng trướng, nhưng Dư An vô cùng thoải mái, ghé đầu trên vai Nhị gia rên khẽ: “Nhị gia…”

Tiểu nha đầu chưa bao giờ gọi hắn đầy lưu luyến như thế.

Tuân Quan Lan tạm dừng, thấp giọng ‘ừ’, thả chậm tốc độ, “Đau?”

“Không đau đâu.”

Nhưng Tuân Quan Lan không hề tăng thêm sức lực.

Cự căn láu lỉnh, chui vào huyệt động từng chút từng chút một, thịt mềm hút nó thật chặt nó cũng không vội rút ra.

Ý đồ của nó không chỉ muốn bản thân vui sướng mà còn muốn huyệt nhi bao bọc lấy nó cũng được sung sướng.

============

Dư An: Nhị gia, ta bị bệnh.

Nhị gia: Khà, hạnh phúc không còn xa.

Chuyến tàu lần này tiến về khu vườn cổ tích, xin chú ý lên xuống xe…

(một chuyến khởi hành không có điểm dừng.)

Ngày mai gửi sơ yếu lý lịch rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK