• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mina

Dạo gần đây Tuân Cẩn Thanh bận túi bụi cả ngày trời.

Đầu tiên là tượng Phật không giống Đan Thanh, phải thành kính tĩnh tâm mới phác hoạ ra được Phật Tổ có tấm lòng từ bi, tình yêu thương bao la trải khắp nhân gian. Thứ hai là Phật đường ở Tuân gia rất rộng, tượng Phật phải cao to mới cân xứng.

Tuân Cẩn Thanh không tin tưởng hạ nhân, hắn tự tay chọn loại giấy Tuyên Thành tốt nhất, cất công đến một khu phố khác mua thuốc nhuộm, lúc trở về hai chân mềm oặt.

Giam mình trong thư phòng vẽ đến khi trời tối mịt, về đến phòng thấy Tuân Đại nãi nãi nhàn rỗi thảnh thơi, nằm thoải mái thong dong trên ghế quý phi, tay phải cầm một quyển tiểu thuyết, tay trái có một đĩa hạt dưa, tảng đá uất nghẹn từ trên cao 3000 thước rơi bụp xuống đầu hắn.

Trên đời này làm gì có thái thái phu nhân nào giống nàng ta chứ! Không biết săn sóc, hỏi han tướng công mình mà chỉ biết cắm mặt cắm mũi vào tiểu thuyết.

Sao ngày trước nàng ta không cho đống tiểu thuyết đó rước kiệu hoa tới cưới nàng ta luôn đi, hà cớ gì phải gây họa cho một nam nhi tốt như hắn!

Lần này bù đầu bù cổ vẽ tượng Phật cũng do nàng ta ban tặng, nàng ta còn tỏ vẻ là người dưng, không thấy hổ thẹn trong lòng chút nào.

Tuân Cẩn Thanh càng nghĩ càng tức, lên tiếng nói về phía ghế quý phi: “Bả vai ta mỏi, ngươi qua đây đấm bóp cho ta!”

Hôm qua Lâm Tĩnh Xu tìm được một quyển tiểu thuyết mới mẻ trong thư phòng, viết về mối tình yêu hận của nữ tử chốn giang hồ, đang đọc đến đoạn gay cấn hấp dẫn, không dời mắt được, phân phó tỳ nữ bên người: “Bích Loan, mau đi xoa bóp bả vai cho Đại gia đi.”

Tỳ nữ vừa định nhấc chân, Đại gia hung dữ trừng mắt nhìn lại, sợ tới mức tỳ nữ không dám động đậy.

“Đại nãi nãi,” tỳ nữ nhỏ giọng nhắc nhở, “Đại gia nổi giận, không cho ta qua đó.”

Tuân Cẩn Thanh lại giở trò gì vậy?

Lâm Tĩnh Xu bất đắc dĩ ngẩng đầu, dịu dàng hỏi: “Không phải Tướng công muốn được xoa bóp bả vai sao?”

“Ta muốn ngươi xoa!” Cơn tức trong lòng Tuân Cẩn Thanh kêu vang đùng đùng.

Hắn bận thì nàng cũng không được phép nhàn rỗi.

Lâm Tĩnh Xu nói giọng nhỏ nhẹ: “Lực tay của ta không mạnh bằng Bích Loan, xoa bóp không thoải mái, tướng công vẫn nên để Bích Loan hầu hạ có được không?”

Tuân Cẩn Thanh hiển nhiên không muốn: “Ngươi không bóp, ngày mai ta sẽ đi nói rõ nguyên nhân với nương, không vẽ nữa.”

Ngoài mặt hung dữ đe dọa, bên trong trái tim treo lơ lửng.

Lỡ nàng ta không bị uy hiếp thì làm sao đây.

Lâm Tĩnh Xu hốt hoảng.

Thật ra cũng không sợ Thẩm di nương biết nàng nói dối, nàng luôn có biện pháp lo liệu chu toàn. Phiền toái nhất chính là, Tuân Cẩn Thanh có thời gian rảnh tay lại nổi lên ý định tìm nha đầu thông phòng của Nhị thúc chơi trò mập mờ, làm nhiễu loạn cuộc sống yên bình của nàng.

Lâm Tĩnh Xu quen thói lười biếng từ nhỏ, chỉ thích đọc tiểu thuyết, nằm hái hoa ngắt cỏ ngắm phong cảnh, không muốn cuốn vào vòng xoáy suốt ngày đấu đá tranh giành lục đục.

Cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, Lâm Tĩnh Xu đặt quyển sách xuống, mỉm cười đi tới: “Tướng công không chê ta sức yếu thì cứ việc nói thẳng, cần gì nói điều không may.”

Thì ra nàng ta sợ nương biết!

Tuân Cẩn Thanh yên lòng, hừ một tiếng, dương dương tự đắc có cách răn đe thê tử dạy dỗ nàng nghe lời.

Tuân Đại nãi nãi cho rằng lần này nhận thua để trấn an Tuân Cẩn Thanh, ngày mai hắn lại đến thư phòng chuyên tâm vẽ tranh, mặc kệ thế sự bên ngoài. Nào biết đây mới chỉ là bắt đầu.

Tuân đại gia như không thầy dạy mà hiểu, trong một đêm thông suốt tính ngang bướng và hai mạch nhâm đốc (*), biến thành tiểu thiếu gia ba tuổi.

(*) Hai mạch nhâm đốc: mạch đốc: điều tiết dương mạch toàn thân, còn mạch nhâm có khả năng tổng hợp âm mạch. [Tham khảo tại: http://vnsharing.site/%5D

Đi thư phòng bắt nàng cũng phải đi theo, không đi thì dọa mách Thẩm di nương. Mài nghiên cũng sai nàng làm, không làm lại dọa mách Thẩm di nương. Chia thuốc màu cũng sai nàng làm, không muốn?

Tuân Cẩn Thanh thản nhiên đặt bút lông sói xuống: “Đã mấy ngày không đi gặp nương, ta đi trò chuyện với nương đây.”

Lâm Tĩnh Xu nở nụ cười, kiềm chế, cố gắng kiểm soát bàn tay mình, cố gắng không cho nó đánh thẳng vào gáy Tuân Cẩn Thanh.

Mới nhường ngươi một phần mà đã mở phường nhuộm phá nóc nhà, ra vẻ oai phong lẫm liệt, đồ Tuân ba tuổi!

Đợi khi nào vẽ xong tượng Phật, chúng ta cùng nhau tính toán chỗ nợ nần này.

Buổi tối ngủ muộn, hôm sau dậy sớm đi thỉnh an lão thái thái, mấy ngày liên tiếp, Lâm Tĩnh Xu một người luôn ngủ đủ giấc nay quầng thâm mắt thấy rõ.



Hôm nay tới thỉnh an không ngờ trùng hợp bắt gặp Tuân Nhị thúc và Dư An, Lâm Tĩnh Xu như rơi vào vòng vây quân địch, sợ Tuân Cẩn Thanh ra cửa quên mang não, gây chuyện thị phi, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần chặn họng hắn.

Tuân lão thái thái nhìn trái, lại nhìn phải, có hai người cháu trai, một đứa nét mặt sáng ngời, một đứa tinh thần ủ rũ, đường đường một Đại thiếu gia, không biết ban đêm làm cái gì.

Nhận thỉnh an của chúng tiểu bối, phân ngồi hai bên, Tuân lão thái thái mở miệng: “Dư An, ngươi lại đây.”

Dư An lo lắng liếc Nhị gia, ngồi xuống trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái chậm rãi nói: “Quan Lan bốn tuổi biết đọc sách viết chữ, mười tuổi đọc thuộc làu tứ thư ngũ kinh, mười sáu tuổi tiếp quản hiệu thuốc Bác Tế, kinh doanh phát triển không ngừng, đầu óc buôn bán không thua kém tổ phụ hắn, hắn muốn nâng ngươi làm di nương, ta làm tổ mẫu muốn hỏi ngươi, ngươi có thể gánh vác nổi trọng trách này hay không?”

Trong thính đường tức khắc lặng ngắt như tờ.

Dư An ngơ ngác nhìn Nhị gia, rồi lại nhìn lão thái thái.

Tuân Cẩn Thanh trợn mắt há mồm, chén trà trên tay ngừng giữa không trung.

Tuân Quan Lan muốn nâng An An làm di nương, bây giờ bảo hắn phải làm sao? Sau này lấy cái gì lay động tâm tư của An An đây? Do dự liếc nhìn Tuân Đại nãi nãi.

Không biết An An có muốn làm chính phòng của hắn không…

Lâm Tĩnh Xu bình chân như vại, không bất ngờ Dư An trở thành di nương của Nhị thúc.

Nói thật ra thì chuyện này trăm lợi không hại, nhân lúc còn sớm dập tắt ý đồ xấu của Tuân Cẩn Thanh.

Bùm một tiếng, cắt ngang nỗi buồn niềm vui của mọi người.

Dư An quỳ gối, hãi hùng lắp bắp: “Lão, lão thái thái, ta không muốn, muốn làm di, di nương của Nhị gia, làm nha hoàn thông phòng của Nhị gia đã đủ mãn nguyện… Không dám có suy nghĩ không yên phận…”

Dư An nóng lòng như lửa đốt, giải thích không rõ ràng lắm.

Nàng nghĩ cũng không dám mơ tưởng được làm di nương của Nhị gia.

Nhưng lão thái thái không biết, lão thái thái nghi ngờ nàng tâm địa xấu xa mong muốn danh phận, trèo lên cành cao, thèm khát tiền tài của Nhị gia, nhỡ bán nàng cho mẹ mìn thì sao.

Dư An vội bổ sung một câu, chắc như đinh đóng cột: “Lão thái thái, tất cả những gì ta nói đều là sự thật!”

Nha đầu này lòng dạ trong sạch, khó tránh khỏi không dũng cảm lắm.

Lão thái thái thừa dịp, hỏi: “Ngươi nghĩ vậy thật sao? Hay không dám thừa nhận?”

Dư An định gật đầu ngay, bỗng nghe thấy Nhị gia ngồi một bên gọi nàng: “Dư An.”

Dư An quay đầu ngây ngốc nhìn Nhị gia.

Nàng tới phòng của Nhị gia đã lâu nhưng hình như đây là lần đầu tiên Nhị gia gọi tên nàng.

Nàng nghe thấy Nhị gia điềm tĩnh nói với nàng: “Ta cho ngươi, ngươi cứ việc nhận. Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì.”

Những lời này tiến vào đáy lòng, dường như Dư An không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh, mang tai cũng nóng đỏ bừng bừng.

Làm di nương của Nhị gia, không chỉ ở trên giường mà xuống giường Nhị gia cũng là nam nhân của nàng, còn có thể ngồi cùng bàn ăn dùng bữa với Nhị gia, cùng ra cùng vào.

Bây giờ Dư An ngẫm lại làm di nương của Nhị gia là một chuyện rất tốt, không đáng sợ.

Hơn nữa Nhị gia nói nàng nhận được thì có nghĩa nàng nhận nổi.

“Lão thái thái, ta đổi ý chút được không?”

Dư An dè dặt nhìn sắc mặt lão thái thái: “Hiện tại ta thấy đảm đương nổi chức danh di nương của Nhị gia.”

“Ta sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ Nhị gia chu đáo, châm trà bưng nước, thay quần áo vấn tóc. Ta còn có thể đọc sách cho Nhị gia, nếu Nhị gia mệt mỏi, ta cũng có thể chép sách cho Nhị gia. Lời Nhị gia nói ta luôn tin tưởng nghe theo.”

Tuân Cẩn Thanh nghe từng câu từng chữ, nước chua lòm sùng sục bốc lên như nước nóng đun sôi. Hắn cũng muốn có một di nương như An An.

Nếu không phải Tuân Quan Lan chắn đường, An An đã là của hắn.



Tuân Quan Lan là đồ heo không có tình cảm!

Cũng là đồ cẩu độc ác!

Tuân lão thái thái không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một nha đầu lại biết đọc sách viết chữ. Chi nữ các nhà giàu có ngoài kia cũng chưa chắc đã làm được.

Nếu đúng như lời nàng nói, trái lại có thể đảm đương nổi danh phận này.

“Ta đã nhớ kỹ giúp ngươi những gì ngươi nói ngày hôm nay, nếu ngươi lừa dối nửa câu, Quan Lan có thể cho ngươi thì ta cũng có thể thu về. Ngươi đứng lên đi.”

Lão thái thái gọi Nghênh Hoan: “Mang đồ ra đây.”

Nghênh Hoan dẫn mấy nha hoàn tiến vào phòng trong, lúc đi ra, trên tay mỗi người bưng một khay lụa đỏ.

Theo thứ tự từ trái qua phải trên khay đựng: Một viên ngọc Như Ý, một đôi vòng ngọc Dương Chi, ba bộ trang sức vàng trắng, sáu cuộn gấm Tô Châu, chín nén vàng.

Lão thái thái nói: “Đây là sính lễ ta và nương của Quan Lan chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhận lấy thì coi như đã bước vào cửa Tuân gia ta.”

Nhiều bạc quá, trời ơi…

Dư An choáng váng đầu óc, quay đầu nhìn Nhị gia.

Tuân Quan Lan gật đầu.

Thấy thế Dư An vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn lão thái thái: “Cảm ơn lão thái thái.”

Tuân Cẩn Thanh đau lòng không thôi.

Thất hồn lạc phách đi theo sau Tuân Quan Lan và An An rời khỏi viện của lão thái thái, Tuân Cẩn Thanh không nhịn được, khẽ gọi: “An An…”

“Tướng công…” hắn vừa mở miệng, Lâm Tĩnh Xu liền cất tiếng gọi đi tới, một tay ôm bụng, “Tướng công, bụng ta đột nhiên khó chịu, tướng công đỡ ta về phòng nghỉ ngơi được không?”

Tuân Cẩn Thanh đang muốn quở trách nàng, nghe hết câu, đôi mắt nghi hoặc, sáng nay không ăn gì, đang êm đẹp sao lại đau bụng?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ có thai?

Thế này không được!

Tuân Cẩn Thanh nhất thời quên mất An An, vội vàng đỡ Lâm Tĩnh Xu, gọi Bích Loan mau đi mời đại phu.

Lâm Tĩnh Xu không biết Tuân Đại gia nghĩ gì, cũng không quan tâm hắn làm gì, chỉ cần không nói chuyện với Dư An ở trước mặt Nhị thúc là được.

Tuân Quan Lan nhìn Tuân Cẩn Thanh hấp tấp vụt ngang qua, nhíu mày hỏi: “Đại ca vừa gọi ngươi cái gì đấy?”

Dư An cười ngây ngô: “Ta không biết.”

Chẳng lẽ nghe nhầm?

Tuân Quan Lan cũng không hỏi nhiều.

Trong sảnh Tuân lão thái thái híp mắt, vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, bỗng nói: “Nghênh Hoan, sao ta thấy, bản thân Dư An không muốn làm di nương nhưng Quan Lan kiên quyết muốn cho người ta nhỉ?”

Nghênh Hoan cũng cảm thấy vậy…

Nhưng nàng không dám nói.

Nghênh Hoan cười lấy khăn tay che miệng, tránh đi câu hỏi này.

===============

Dư An: Phát tài phát tài!

Nhị gia: Hôm nay là một ngày vẻ đẹp trai tăng vọt bùng nổ.

Đại gia: Hiện tại ta vừa vui lại vừa không vui.

Tuân Đại nãi nãi: Hoảng hốt chứ không sợ.

Đại gia muốn được ăn kẹo vậy sao? Ta có vài ý tưởng xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK