• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tìm đường chết

Đằng Đông nhìn mèo chuyển phát nhanh rời đi, quay người lại thì đối diện cậu là họng súng tối om.

Bên cạnh Phác Nhất Minh nhiều thêm hai người, hai người này cũng mặc áo blouse trắng tay cầm súng, một cái chỉa vào ót Đằng Đông, một cái chỉa vào lồ ng ngực cậu.

Phác Nhất Minh đứng dậy, phủi bụi trên người, cười lạnh nói: "Trước khi đến đây tôi đã báo cho người trong phòng thí nghiệm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đem người này đi!"

Đằng Đông chưa luyện tới trình độ có thể trực tiếp đối kháng được với vũ khí nóng, cậu giơ hai tay lên, ngoan ngoãn theo sát Phác Nhất Minh rời đi từ một con đường nhỏ, bước lên một chiếc xe cửa sổ bị dán giấy decal đen.

Vừa lên xe, Đằng Đông liền bị một người còng hai tay sau lưng, mắt cũng bị mảnh vải đen che lại. Một người thì ngồi ở chỗ tài xế, lái xe mang Đằng Đông rời đi.

[Trời ơi Đông Đông!]

[Ai biết làm cách nào để báo tin cho Cố nam thần không?]

[Ngọa tào dám đối đãi với chủ bá như vậy, các ngươi chán sống rồi hả!]

[Tui đã để lại tin nhắn cho giám sát 007 ở hậu trường, hi vọng Cố nam thần sẽ nhìn thấy]

[Đáng sợ quá]

Phác Nhất Minh lấy điện từ đại thế giới của Đằng Đông ngắm nghía một hồi, gã hoàn toàn xem không hiểu những chữ viết trên chiếc điện thoại này, nhưng việc đó vẫn không ngăn được sự hứng thú của gã đối với nó.

"Xem ra cậu có rất nhiều bí mật." Khóe miệng Phác Nhất Minh gợi lên độ cong quỷ dị, "Nhưng không sao cả, sớm muộn gì cậu cũng phải nói hết tất cả cho chúng tôi biết."

Nếu nói Đằng Đông không khẩn trương chắc chắn là giả, nhưng nói khẩn trương cũng giả luôn, vì cậu hoàn toàn không thấy sợ hãi, dù sao cậu cũng không chết được, với lại cậu cũng đã đưa thứ kia cho nhân viên giao hàng, chỉ cần Cố Khế nhận được y sẽ biết cậu đang bị gì.

Cậu rất có lòng tin với Cố Khế.

Có điều việc bị bắt cóc quả là một thể nghiệm mới lạ, nếu hiện tại Đằng Đông vẫn sống cuộc sống bình thường ở địa cầu, có lẽ đến già cậu cũng không bao giờ bị bắt cóc.

Xe chạy không lâu lắm, Đằng Đông ước chừng khoảng bốn mươi phút, xe rốt cuộc dừng lại, cửa xe bị kéo cái rầm.

Đầu Đằng Đông bị vật gì đó lạnh lẽo chỉa vào, đồng thời nghe được một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đứng dậy, xuống xe."

Người nọ nói xong đại khái cũng đoán được Đằng Đông bị còng hai tay ở sau lưng, khó đứng lên được, liền túm vai Đằng Đông kéo lên, sau đó tha cậu xuống xe.

Đằng Đông lung lay một chút mới đứng vững, mắt cậu vẫn bị che lại.


"Đi." Cái ót lại bị chọc một cái.

Đằng Đông quyết định đợi đến khi bản thân được tự do, nhất định phải tìm một cây súng chọc chọc lại vô đầu người này, để hắn cảm nhận cảm giác này một chút.

Tuy mắt bị che lại, không thấy xung quanh, nhưng Đằng Đông vẫn có thể cảm giác được mình bị dẫn đi từ một nơi tối om đến một nơi tràn ngập ánh sáng.

Tấm vải che mắt cậu cũng được tháo xuống.

Phác Nhất Minh cầm điện thoại Đằng Đông, hứng thú bừng bừng nghiên cứu, phất phất tay: "Nhốt cậu ta lại."

Hai người mặc áo blouse trắng dẫn Đằng Đông đi vào một lối nhỏ, hai bên lối đi đều là những cánh cửa, không gian bên trong mỗi cánh cửa đều vô cùng nhỏ.

Áo blouse trắng mở còng ra cho Đằng Đông, tiếp theo đẩy mạnh cậu vào trong một căn phòng.

Đằng Đông lảo đảo xém té, quay đầu lại nhìn cánh cửa, không mở được.

Đợi áo blouse trắng đi khuất, Đằng Đông thả tay nắm cửa xuống, khi nãy cậu quên khống chế sức lực của mình, lỡ đem tay nắm cửa bẻ xuống luôn rồi. . Truyện Xuyên Nhanh

Nếu trực tiếp đá cái cửa, cậu chắc chắn cánh cửa sẽ bị cậu đá văng ra, nhưng nghĩ tới việc ra ngoài sẽ phải đối phó với vũ khí nóng, cậu vẫn là từ bỏ, coi như là bản thân đang tham gia một chuyến du lịch đặc biệt vậy.

"Chào mừng mọi người đến với phòng phát sóng của Đằng Đông." Đằng Đông chớp chớp mắt nhìn màn hình, "Hôm nay mình sẽ đưa mọi người đi tham quan phòng thí nghiệm."

"Đằng sau phòng thí nghiệm này, ẩn chứa những bí mật gì?"

"Tại sao nghiên cứu viên lại bắt cóc một người qua đường, chủ bá bị bắt cóc phải làm gì đây?"

"Tại sao gã nghiên cứu viên điên điên kia lại cướp điện thoại của chủ bá?"

"Tại sao chủ bá bị nhốt trong tù?"

"Kinh hoàng! Hộ ngoại chủ bá Đằng Đông của đại thế giới bị người tiểu thế giới bắt cóc lại còn bị cướp điện thoại! Người đó là ai? Là người có tâm lí vặn vẹo, hay là đạo đức bị chôn vùi!"

"Chủ bá Đằng Đông sẽ vén mở từng bức màn bí mật cho mọi người!"

[66666]

[Chủ bá tâm tình thật tốt]

[Đông Đông có Cố nam thần, đương nhiên không sợ]


[Bản thân Đông Đông cũng rất lợi hại]

[Chủ bá đặt tiêu đề cực kì có sức hấp dẫn, tui cho cậu 82 điểm sợ cậu kiêu ngạo, còn lại tặng cho cậu 666]

Đằng Đông quan sát phòng giam, thực ra cũng không có cái gì để quan sát cả, liếc một cái đã có thể thu hết mọi thứ trong này rồi.

Đây là một căn phòng nhỏ khoảng 4m vuông, có một cái giường đặt sát tường, khăn trải giường đã ố vàng, chăn gối một cái cũng không có.

Dù Đằng Đông không có tính khiết phích, nhưng cậu cũng chả muốn ngồi lên cái nơi chẳng biết đã bao lâu rồi chưa giặt kia đâu, cậu cởi áo khoác ra đặt xuống đất, đặt mông ngồi lên.

Cũng không còn sớm, Đằng Đông muốn lấy vài thứ trong hầu bao ra, không ít người xem kích động.

[Đông Đông, có camera!]

[Dưới chân giường có cái camera]

[Chân giường]

[Camera]

[Chủ bá cẩn thận có camera]

[Trần nhà cũng có một cái]

[Đông Đông cẩn thận camera]

Đằng Đông khựng lại một chút, cậu không muốn hầu bao của mình cũng bị cướp mất, việc cậu nói chuyện mọi người còn có thể nghĩ là cậu không chịu nổi tự lầm bầm lầu bầu, nếu cậu mà lấy thứ gì đó ra từ trong cái hầu bao nhỏ xíu này, chắc bị đem ra ngoài giải phẫu luôn.

Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ, Đằng Đông cảm thấy cực kì nhàm chán, rất muốn đi ngủ, tâm tình khán giả thì không được tốt như cậu, bảo cậu cứ phát sóng tiếp không được tắt, họ phải theo dõi xem cậu có an toàn không.

Đằng Đông bình thường không sao cả, khoanh tay lại, dựa vào tường, một lát liền ngủ.

Thức dậy cảm giác cực kì không thoải mái, cổ đau, xương sống đau, thắt lưng và chân đều tê rần.

Đằng Đông xoa mắt nhìn thời gian phát sóng, cậu đã ngủ hơn 6 tiếng.


[Chủ bá tỉnh rồi]

[Đông Đông tỉnh]

[Tâm trạng chủ bá thật tốt, trong tình huống này vẫn có thể ngủ được]

[Trường hợp này của Đông Đông gọi là gặp nguy không loạn, bình tĩnh tự nhiên]

[Tui lại thấy đây gọi là thần kinh thô]

[Không không không, rõ ràng là, có Cố nam thần trong tay, có cả thiên hạ]

[Ha ha ha đúng]

[+1]

[Ha ha ha ha ha ha ha có Cố nam thần, không sợ bất kì kẻ nào trong thiên hạ]

Đằng Đông đứng dậy, cầm áo khoác lên phủi phủi, trên đó toàn là bụi, cầm trong tay, ừm cái áo này vẫn còn tốt, đem về giặt là mặc được.

Khi Đằng Đông đang nói chuyện phiếm với khán giả, cửa phòng bị đẩy ra.

Hai áo blouse trắng mặt lạ hoắc đứng ở cửa, một người trong đó vô cùng không kiên nhẫn nhìn Đằng Đông một cách khinh thường, giống như nói chuyện với Đằng Đông sẽ làm hạ thấp thân phận của hắn vậy: "Đi theo chúng ta."

"Đi đâu?" Đằng Đông thuận miệng hỏi.

"Con kiến như ngươi không có tư cách biết." Áo blouse trắng cười lạnh một tiếng, túm tay Đằng Đông kéo ra khỏi phòng, đẩy cậu đi về một lối.

Đằng Đông bị bọn họ xô đẩy về một hướng, trên đường đi cậu còn thấy có 2 người khác trông xanh xao vàng vọt bị mấy người áo blouse trắng áp giải ra, ánh mắt bọn họ đục ngầu, nhìn thấy Đằng Đông cũng không có chút dao động nào, như cái xác không hồn.

Đằng Đông không lên tiếng đi theo hai người kia, blouse trắng cũng không sửa lại phương hướng của cậu, xem ra cậu giống hai người kia.

Xung quanh toàn là màu trắng, trên mặt đất là gạch men sứ trắng, vách tường cũng là màu trắng, dọc đường Đằng Đông ngang qua không ít máy móc, cậu không biết mấy cái máy đó dùng để làm gì, nhưng chúng nó tạo ra cảm giác rất bức bách.

Thỉnh thoảng có vài áo blouse trắng đi ngang qua, trên ngực có tấm thẻ, cầm trong tay một sấp văn kiện, có lẽ là một loại tư liệu gì đó.

Đằng Đông có chút tò mò nơi này được xây dựng ở đâu, nhìn quy mô cũng không nhỏ nha.

"Đem thuốc quý cho đống rác rưởi như các ngươi sử dụng thật là lãng phí." Khi blouse trắng đẩy mạnh Đằng Đông vô một phòng có kính trong suốt thì nói thầm như vậy.

Trong phòng có một cái giường bệnh, xung quanh giường có đủ loại máy móc, hai người khác bị trói trên giường bệnh, blouse trắng dẫn bọn họ tới đây đem đống máy móc đó kết nối với họ, trong tay cầm thứ gì đó không biết có phải là dao phẫu thuật không, mặt không đổi sắc vươn tay tới hai người kia.

Tiếng kêu thảm thiết và âm thanh da thịt bị xé rách phát ra liên tiếp, tiếng kêu ngào chói tai, dụng cụ kim loại phản xạ lại với ánh đèn bên ngoài hiện lên ánh sáng lạnh ngắt không hề có nhân tính, làm cho người khác phát lạnh từ tận sâu trong đáy lòng.

[Ngọa tào những kẻ này còn là người không vậy?????]


[Mấy kẻ nghiên cứu viên này nên chết hết đi!]

[Vẫn còn tồn tại những kẻ lấy người sống làm vật thí nghiệm hả trời?]

[Đông Đông làm sao đây a, Đông Đông cũng sẽ bị như vậy sao? Cố nam thần đang ở đâu a!!]

[Đông Đông, không muốn Đông Đông bị như vậy a!]

[Trời ơi cứu mạng a!!!]

[Những kẻ này quá tàn nhẫn]

[Tôi đi đăng kí đến tiểu thế giới này du lịch, tôi muốn tới đó đánh chết những kẻ này!]

[Cố nam thần đang ở đâu, Cố nam thần tới nhanh lên a, bạn trai của anh gặp nguy hiểm kìa!]

Đằng Đông nhìn màn trước mắt, dạ dày quặn một trận, nhăn mày lại.

"A.....Mặc dù tôi rất hứng thú với cậu, cũng rất hứng thú với cái điện thoại kỳ lạ kia của cậu, nhưng....." Phác Nhất Minh đi ra từ trong góc phòng, gã đứng trước mặt Đằng Đông, quái gỡ nói, "Kết cục của cậu cũng sẽ giống như những kẻ này."

"Cậu coi như cũng cống hiến một phần trong kế hoạch xây dựng một tương lai vĩ đại của tôi." Mắt Phác Nhất Minh lóe ra sự khinh thường, "Có thể dâng ra một phần năng lực vì tương lai vĩ đại này, có thể hưởng thụ một phần vinh quang này, con kiến như các ngươi nên cảm thấy may mắn đi."

"Trói cậu ta lên!" Phác Nhất Minh lạnh lùng nói, "Nếu thuốc L mới nhất không thể tiến hành thí nghiệm trong thành phố được, vậy thì thí nghiệm trên người cậu ta đi!" (nạn nhân của thí nghiệm thuốc L nếu tui nhớ không lầm thì là người đàn ông bạn Đông cứu lúc đầu)

Đằng Đông xiết chặt nắm tay, lúc blouse trắng trói cậu lên giường bệnh cũng không phản kháng.

Phác Nhất Minh phất phất tay, để blouse trắng đi qua một bên, gã cầm ống tiêm lên, trong ống tiêm chứa chất lỏng sềnh sệch màu sắc đậm hơn nhiều so với cái cậu thấy.

Phác Nhất Minh giơ tay lên, cầm kim tiêm nhắn ngay cổ Đằng Đông, đâm xuống.

——————————————

Lời tác giả:

Cố nam thần vị kia nhà anh đang gặp nguy hiểm kìa.

Cố Khế (mỉm cười): Tốt.

Đằng Đông:?

Cố Khế: Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp.

Gặp được nguy hiểm = Cần Cố Khế cứu = Đằng Đông phải lấy thân báo đáp.

Cố Khế (mỉm cười)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK