Thiếu hiệp, biết nhổ lông gà không?
Đoan Mộc Giác, hai mươi ba tuổi, hắn từng là thiếu trang chủ của Yểm Nguyệt sơn trang, từng là một công tử được tiền hô hậu ủng (ủng hộ rầm rộ), nay lại biến thành cái đích cho mọi người đuổi giết, chỉ biết chật vật chạy trốn, lưu lạc khắp nơi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cứ tưởng như đã không còn chuyện gì có thể khiến hắn dao động.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, chính mình vẫn còn quá non, trải đời còn quá ít, không phải không còn mà do hắn không tưởng tượng đến thôi.
Chẳng hạn như, ân nhân cứu mạng, lại yêu cầu hắn...giết gà!
Đoan Mộc Giác hắn người đã giết qua, thậm chí giết không ít, nhưng chưa từng có giết qua gà nha.
Vì vậy, Đoan Mộc thiếu trang chủ lấy một biểu tình cực kì nghiêm túc nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm con gà mái đặt trước mặt mình.
Con gà mái phì đô đô rất không an phận mà muốn vỗ vỗ cánh, nhưng cánh nó đã sớm bị trói chặt chẽ, động cũng không thể động, vì thế chỉ có thể cố gắng dùng cái bụng mập mạp của mình ma sát dưới đất, ý đồ rời xa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của Đoan Mộc Giác.
"Vị thiếu hiệp này, nên tìm nhược điểm của nó trước." Đằng Đông sợ máu gà bắn lên mình, nên lùi về sau vài bước rồi thì thầm với những người trong phòng phát sóng về tình hình hiện tại. "Hiệp khách, không xuất chiêu thì thôi, vừa ra chiêu nhất định là một kích chí mạng."
[Hóa ra là như vậy]
[Wow, hiệp khách hảo soái]
[Vị thiếu hiệp kia bộ dạng không tồi nha]
[Chủ bá chủ bá mau mau kéo gần màn hình lại, tôi muốn quỳ li3m tiểu ca ca hiệp khách đẹp trai]
[Tôi dường như cảm thấy được sát khí từ trong ánh mắt của vị thiếu hiệp kia]
[Hãy nhìn người cổ đại đi, ngay cả giết gà cũng tập trung như vậy, nhìn nhìn lại phim truyền hình hiện nay, thật sự là một sự vả mặt nha, đều là cái ** thủ đoạn]
[+1]
......
Đoan Mộc Giác nhìn chòng chọc vào gà mái hồi lâu, rốt cuộc động, hắn chậm rãi nâng bão kiếm trong tay lên, Đằng Đông cùng khán giả trong phòng phát sóng đều nín thở cùng chờ đợi xuất hiện cảnh "Hiệp khách giết gà"
Gà mái vặn vẹo cái bụng một chút, nghiêng đầu, dùng đôi mắt nhỏ nhỏ trừng trừng Đoan Mộc Giác. "Cục tác cục tác."
Đoan Mộc Giác đem kiếm thu về.
"Xem ra thiếu hiệp cho rằng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để giết gà, quả nhiên là hiệp khách, rất có tinh thần hiệp nghĩa, làm việc đều nghiêm cẩn chăm chú." Đằng Đông giải thích.
[666666666]
[Vừa nãy thời điểm hiệp khách nâng kiếm, tôi thật sự khẩn trương, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, phải biết khi xem phim ma tôi cũng chưa khẩn trương như vậy đâu]
[Wow, thật k1ch thích!]
[Trực tiếp thật thú vị, thực tuyệt vời! Còn thú vị hơn cả phim truyền hình!]
[Trước đợi tôi bình tĩnh cái đã, sửa sang hảo hảo tâm trạng sau đó lại chuyên chú xem thiếu hiệp giết gà như thế nào]
......
"Mau nhìn! Thiếu hiệp lại động, xem ra hắn đã tìm ra được nhược điểm của gà mái ở chỗ nào rồi!" Đằng Đông lập tức phóng đại màn hình lên, nhỏ giọng kinh hô, "Lại nhìn, thiếu niên lại nâng bão kiếm lên, vật này chắc chắn có lai lịch không tầm thường, từ góc độ này chúng ta có thể thấy khi ánh sáng đánh lên trên thân bão kiếm này, nó phát ra hàn quang rực rỡ, tiếp theo thiếu hiệp có thể sẽ nói: Gia, ngươi gà mái này, cướp bóc phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, hôm nay ta sẽ lấy cái đầu gà của ngươi!"
Đoan Mộc Giác khóe miệng trừu rút, hắn buông kiếm xuống, quay đầu nhìn Đằng Đông cách đó không xa, không coi cậu như ân nhân, mà dùng ngón trỏ chọt chọt thái dương của mình: "Ngươi chỗ này có phải hay không, không được bình thường?"
Đoan Mộc Giác thuở nhỏ đã tập võ, Đằng Đông lại cách hắn khoảng cách không xa, trừ khi truyền âm nhập mật, còn không nói cái gì hắn đều sẽ nghe thấy, lúc đầu Đằng Đông nói hắn không thể hiểu, nhưng về sau thì vẫn có thể lý giải được chút ít, hắn cảm giác được thái dương ẩn ẩn đau, hận không thể đem mấy kẻ đuổi giết hắn đánh cho tỉnh lại, hảo bị bọn họ đuổi giết chạy rời đi khỏi cái người ân nhân cứu mạng đầu óc có vấn đề kia.
Đằng Đông nhìn Đoan Mộc Giác, không chần chờ lắc đầu, "Ta một chút vấn đề đều không có, ngươi cảm thấy một người như ta không bình thường, có lẽ vì ngươi có điểm không bình thường nha, không việc gì đừng ngại, Phật viết chúng sinh ngang hàng, ta vẫn sẽ xem ngươi giống ta là người bình thường mà đối đãi."
Đoan Mộc Giác: "..."
Hắn cảm giác ngực chính mình vốn bị thương nay càng đau, thực muốn hộc máu.
Đoan Mộc Giác vừa ngẩn đầu liền chống lại gương mặt cười tủm tỉm của Đằng Đông, trong tay cậu vẫn quơ quơ cái vũ khí kỳ quái kia, Đoan Mộc Giác đem toàn bộ lời định nói nuốt lại xuống bụng, sau đó giơ kiếm trong tay lên, đem toàn bộ tức giận phát ti3t lên con gà mái trước mặt.
Đằng Đông thở dài một tiếng: "Con gà mái này là lễ vật đầu tiên mình được nhận, nó đối với mình có ý nghĩa nhân sinh rất lớn, nhưng là...Chúng ta đôi khi không thể không cúi đầu trước cuộc sống, buông tha cho những bảo vật trân quý, dù sao trời đất bao la, lấp đầy bụng là quan trọng nhất. Đây là chân chính bi kịch của cuộc sống, ai......"
[Không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy hảo bi thương...]
[Vốn đang nghĩ muốn khen khen động tác thiếu hiệp chém gà có bao nhiêu tiêu soái, sờ sờ chủ bá]
[Ngoan ngoan, không khóc không khóc a, cho ngươi lễ vật nha, moah moah đa moah moah đa]
......
Đằng Đông hít sâu một hơi, trên mặt một lần nữa treo lên nụ cười: "Nhưng là vô luận ngày mai như thế nào, chúng ta đều phải hướng về phía trước đi, mưa đi qua cầu vồng chắc chắn sẽ xuất hiện, sau khi trải qua suy sụp đau khổ, nhất định sẽ gặp được một tương lai tươi đẹp!"
[Chủ bá nói đúng!]
[Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, không được tôi muốn bế quan, có chị gái nào có thể giúp tôi lưu lại buổi phát sóng không, đợi đến lúc tôi xuất quan sẽ hồi đáp hậu hĩnh]
[Lầu trên không cần lo lắng, màn hình của đại chủ bá đi kèm phần mềm phát sóng trực tiếp, sẽ được đăng lại trong thư mục video trực tiếp trong vài ngày kế]
[Nga nga, cảm ơn cảm ơn!]
[Chủ bá giỏi quá!]
......
Đằng Đông đè ép cảm giác dạ dày đói bụng đến sôi trào của mình, bước nhanh tới chỗ Đoan Mộc Giác giết gà.
Đồng hành cùng cậu vài giờ, đến từ giám sát 007 đại đại, lễ vật đầu tiên sau khi cậu phát sóng — Gà mái thân ái đã buông xuôi hai tay (cánh) đầu hàng. Đoan Mộc Giác một kiếm đem đầu gà cắt xuống, máu gà bắn lên giày cùng ống quần hắn.
Đằng Đông cảm thấy may mắn vì trước đó đã tránh xa, cậu đã dự cảm chắc chắn Đoan Mộc Giác sẽ dùng phương thức này giết gà, quả nhiên dự cảm của cậu luôn đúng.
Nhưng là, gà đã chết, như vậy cũng không thể ăn a, cũng không thể giống như động vật hoang dã trực tiếp ôm lấy thi thể gà mà ăn nha, tưởng tượng đến cảnh một miệng đầy lông cùng máu gà, cậu rung mình tưởng tượng thật đáng sợ.
"Thiếu hiệp động tác giết gà thật là làm người ta tâm sinh kính ngưỡng." Đằng Đông đứng dậy, đối Đoan Mộc Giác chắp tay.
Mặc dù đối với lời khen này Đoan Mộc Giác thật sự không hiểu nổi, nhưng dù gì hắn cũng đã nhiều năm làm thiếu trang chủ, sớm đã dưỡng thành nhiều phẩm chất tốt đẹp, dù cho mấy tháng này sinh hoạt trong hoàn cảnh đào vong cũng không thay đổi, tỷ như được người khác khích lệ phải biết khiêm tốn một chút. "Không dám không dám."
"Thiếu hiệp phong thái như thế, lại có lòng hiệp nghĩa, thật sự là một điều may mắn trong giang hồ." Đằng Đông tiếp tục khen.
"Không có không có."
"Nhìn thấy người gặp nạn, thiếu hiệp tất sẽ tương trợ đi."
"Đây là tinh thần hiệp nghĩa mọi người đều có, tại hạ chỉ là dốc toàn lực."
"Hiện tại có một người sắp đói chết trước mặt thiếu hiệp, vì cứu vớt tính mạng hắn..." Đằng Đông chỉ chỉ con gà mái đã chết trên mặt đất, "Có thể giúp ta nhổ lông gà không?"
Đoan Mộc Giác: "..."
Danh Sách Chương: