[ Thấy rồi ] – lập tức hai mắt hắn sáng lên, vươn tay kéo lại đang định bước tiếp Mạc Quân.
[ Đia ngục Tula ]: Nhất tiếu—!!!
[ Nhất tiếu hồng trần ]: Hm??? có gì à???
Mạc Quân nghe Tiêu Dật gọi lại liền đứng lại nhìn hắn, ko hề chú ý tới bàn tay của mình vẫn đang trong tay Tiêu Dật ko có dấu hiệu buông ra……điều này cũng ko thể trách Mạc Quân ko có phòng “sói” cảnh giác mà là ai bảo bạn Tiêu Dật đây hình tượng “người thành thật” xây dựng quá hoàn hảo. Xem ra, cho dù sau này Tiêu Dật có đi cướp của, giết người Mạc Quân cũng sẽ nghĩ đến hắn là bị người ép buộc mà ko phải do mình muốn đâu—-!!!
[ Địa ngục Tula ]: Dưới chân —!!!
Nghe vậy, Mạc Quân cũng chú ý tới những cái vòng tròn dưới chân, lúc đầu cậu còn tưởng chỉ là hoa văn trang trí thôi đâu, giờ nhìn kỹ lại mới thấy những hoa văn trong vòng tròn ánh lên những tia sáng le lói…….những người khác thấy vậy cũng sôi nổi nhìn dưới chân mình.
Tiêu Dật lé mắt liếc nhìn vẫn bám sát Mạc Quân, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang giao nắm của hai người Ngọc Linh Nhi, khóe môi khẽ kéo—-!!! Trong nguyên tác bởi vì cô nàng này vẫn luôn cách Mạc Quân rất gần nên mới được truyền tống đến một nơi với Mạc Quân thành một đội cùng làm nhiệm vụ đâu—!!!
Lần này thật đáng tiếc là gặp được hắn, Tiêu Dật ko tin giữa hai người, một là đứng cách Mạc Quân ko xa, một là nắm lấy tay Mạc Quân, trò chơi lại vẫn khăng khăng một mực lựa chọn Ngọc Linh Nhi với Mạc Quân cùng một đội đâu. Huống chi còn có một cái Thấm Lạc Mai vẫn luôn quan sát, điều khiển trò chơi từ trong tối, cô nàng sẽ để Ngọc Linh Nhi có cơ hội tiếp cận Mạc Quân sao??? Nằm mơ đi thôi —!!!
Lúc đám người đang tìm hiểu những vòng tròn dưới chân thì đột nhiên ánh sáng le lói từ những hoa văn rực rỡ hẳn lên, mạnh xuất hiện một cột sáng đem hai người đứng ở trung tâm của nó là Mạc Quân và Tiêu Dật truyền tống đi…….nhưng, Tiêu Dật nhíu mày nhìn hoảng sợ Ngọc Linh Nhi cũng đồng dạng nắm lấy cánh tay Mạc Quân ko chịu buông, cứng rắn đi theo…..!!! Cuối cùng tổ đội lâm thời đổi thành ba người một tổ…….cùng bị truyền tống đi cùng.
[ Shit—!!! Có cần dai dẳng như keo con chó vậy ko??? Hừ……mặt dày như tường thành vậy, đeo hằng ngày có thấy nặng ko nha??? ] – Tiêu Dật tính toán mọi thứ đều “Thiên thời, địa lợi” lại quên tính đến “nhân hòa” – chính là lòng người. Hắn ko ngờ Ngọc Linh Nhi lại cứng đầu, cố chấp, ko biết e lệ như vậy,…..quả nhiên, người là ko thể nhìn bề ngoài nha~!!!
[ Đinh—-!!! phát hiện sức mạnh của quy tắc Thế giới can thiệp. Mời người chơi cẩn trọng hơn–!!! ]
Ba người bị đồng thời truyền tống đến một hoang đảo giữa Đại dương, nhiệm vụ ẩn tràn đầy dấu chấm hỏi khi nãy cũng đã thay đổi trở thành nhiệm vụ liên hoàn:
” Nhiệm vụ liên hoàn: Mời người chơi hoàn thành những nhiệm vụ hằng ngày được giao bởi người dân trên đảo Rebon, hoàn thành người chơi sẽ nhận được một phần thưởng vô cùng hấp dẫn….
Thời hạn 30 ngày ”
[ Nhất tiếu hồng trần ]: Hai người nhìn thấy bảng nhiệm vụ thay đổi ko???
[ Hoa lạc trần ai ]: Có, em có thấy, vậy bây giờ chúng ta có nên tiếp tục làm nhiệm vụ này ko???
[ Hỏi nhảm…..ko làm vậy ngon tìm đường trở về đi—!!! ] – Tiêu Dật khinh thường nói thầm. Lạnh lùng khốc khốc gật đầu tỏ vẻ mình cũng có thấy.
Hắn còn đang khó chịu đâu…..Thế giới đầu tiên bởi vì chỉ là một cuốn ngôn tình tiểu thuyết bình thường, cũng ko nổi tiếng là bao nên quy tắc của Thế giới đó mới nhỏ yếu, dễ dàng bị phá vỡ như vậy……ko ngờ đến Thế giới này hắn còn chưa kịp làm gì đâu quy tắc liền đã lấp ló giáng cho hắn một đòn cảnh cáo rồi……
[ Hừ…..cảnh cáo phải ko??? lão tử quyết định phải đem Thế giới này tàn phá đến tanh bành tan hoang mới được—!!! ] – Tiêu Dật nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Linh Nhi càng thêm lạnh lùng. Nghĩ nghĩ, dùng Mật ngữ nói chuyện với Mạc Quân.
[ Mật ][ Địa ngục Tula ]: Phiền toái—!!!
[ Mật ][ Nhất tiếu hồng trần ]: Hm??? Ai??? [ Hoa lạc trần ai ]???
Mạc Quân lần đầu nghe giọng điệu của Tiêu Dật phiếm ra một tia chán ghét rõ ràng như vậy liền ko khỏi nghi hoặc hỏi lại:
[ Mật ][ Địa ngục Tula ]: Uh—-thích cậu—-quá yếu—-phiền toái—–!!!
Mạc Quân nhìn một đống từ đơn được liệt kê, bắt đầu tiếp tục sự nghiệp phiên dịch viên tương lai của mình:
[ Mật ][ Nhất tiếu hồng trần ]: Ý cậu là…….cô nàng đó thích tôi??? Con gái thích ai thường sẽ rất bám người nhưng khổ nỗi cô ấy cấp bậc lại quá yếu nên sẽ đem đến rất nhiều phiền toái???
Tiêu Dật ko nói gì gật đầu…….đứng một bên vẫn luôn chú ý nơi này Ngọc Linh Nhi thấy hai người đang mở miệng nói chuyện nhưng cô lại ko hề nghe chút thanh âm gì liền hiểu là bọn họ đang dùng Mật ngữ, ko khỏi ủy khuất đỏ hồng hốc mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dật….!!!
Bên này Mạc Quân nghe vậy cũng ko khỏi đồng ý gật gật đầu……mặc dù cậu cũng có thể xem ra cô nàng bạn học kia quả thật là có hảo cảm với mình nhưng ko nghĩ rằng đó lại đã đến mức thích nha???
Mặc dù được mĩ nữ theo ai mà ko thích, nhưng mà……..ra vẻ Đồng An cũng rất thích cô nàng đâu—!!! Lần đầu tên đầu gỗ đó dẫn một cô nàng đến gặp bọn họ đa…. Phòng bọn họ chẳng phải có quy định là muốn quen ai thì trước hết phải dẫn ra về ra mắt cả phòng sao…..!!! Cướp vợ bạn cái gì cậu là sẽ tuyệt đối ko làm……đặc biệt người bạn đó lại còn là Đồng An – người cậu đã quyết tâm sẽ báo đáp thật tốt….!!!
Nghĩ vậy Mạc Quân âm thầm nắm tay đã có quyết định, quay ra nhìn Ngọc Linh Nhi lại kinh ngạc phát hiện cô nàng khi nãy vẫn đang hàm tình mạch mạch nhìn cậu lại đang đỏ hốc mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dật như muốn nhảy đến nuốt hết con người ta vậy…….ko hiểu có chút khó chịu, hung hăng nhíu mày…!!!
[ Hừ…..một đứa con gái mà thôi—!!! Lão tử sau này muốn sẽ có—!!! Cái loại con gái “Đứng núi này trông núi nọ” ko xứng để lão tử gây xích mích tình anh em…!!! ] – Mạc Quân đôi mắt tối lại, âm thầm cắn răng……..thấy Ngọc Linh Nhi đã hồi phục tinh thần lại quay ra đỏ mặt nhìn mình liền bắt đầu treo lên nụ cười đậm chất Hồ ly – một nụ cười làm nên tên tuổi của cậu sau này…!!!
[ Đinh—-!!! Nhiệm vụ chính hoàn thành: 1/7. Hoàn thành: 40% ] – nghe Hệ thống thông báo, Tiêu Dật ko khỏi nhướn mày……dễ dàng như vậy??? Hừ……làm hắn còn tưởng là cô nàng này mặt dầy như vậy ít nhất cũng phải chịu được lâu hơn nữa cơ…..xem ra, là hắn đánh giá cao đối thủ rồi—!!!
[ Nhất tiếu hồng trần ]: Hoa lạc, tôi và Tiêu Dật đã bàn bạc xong rồi……chúng ta nên xuất phát vào thôn nhận nhiệm vụ thôi—-!!!
[ Hoa lạc trần ai ]: Uh…..em…em biết rồi, đi thôi ạ—!!! – Ngọc Linh Nhi thấy Mạc Quân cười với mình, gương mặt càng đỏ hơn, âm thầm cho Tiêu Dật một cái đắc ý ánh mắt…..!!!
[ Xem đi……xem đi……!!! Soái ca vẫn là thích ta hơn đi—!!! Hừ……ngươi cái đồ Gay chết tiệt làm sao có thể so với xinh đẹp, tươi mát bổn cô nương..!!! ]
Tiêu Dật liếc cũng ko thèm liếc nhìn Ngọc Linh Nhi một cái, quay mặt đi rồi……..hắn luôn luôn đối những thứ đã hết giá trị sử dụng ko có nhiều lắm hứng thú—!!! Huống chi còn là một cái ko hề có một chút giá trị, người gầy tong teo như học sinh trung học, muốn ngực ko ngực, muốn mông ko mông mĩ nữ—-!!! Hẳn là cô nàng ko biết là ngay cả mông của Mạc Quân còn tròn, có độ căng, co dãn đẹp mắt hơn mình đi—-??? Nếu biết chắc chắn sẽ tức chết, tìm khối đậu hũ đập đầu tự tử cho rồi….!!!
Mạc Quân hiện tai đang ở trong trạng thái ” Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, ghét nhân trong mắt ra Cương Thi”, nhìn thấy Ngọc Linh Nhi vẫn tiếp tục “liếc mắt đưa tình” nhìn Tiêu Dật liền ko khỏi thầm mắng tiếng “Đồ lẳng lơ”……nhưng vì ngại cô nàng dù sao vẫn là người Đồng An thích cho nên cũng ko nói gì quá đáng….chỉ là gương mặt đang cười như Hồ ly lại cười đến càng thêm âm trầm hơn một chút mà thôi—!!!