Văn Mạt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay cô, câu nói này nhìn mặt chữ thì rất dễ hiểu, nhưng hung thủ viết như vậy là có ý gì đây? Việc lúc trước bởi vì Hình Mạnh Đức giết người, cho nên mới bị hung thủ giết chết, vậy nếu như suy đoán vừa rồi, thì nạn nhân lần này bị giết chết? Vì sao hung thủ lại giữ lại mạng của hắn?
Suy đoán đến ý tứ của Tử Thần, bệnh nặng đến hấp hối sẽ bị các cô ta giết, phẩm hạnh không đứng đắn cũng sẽ bị các cô ta giết, hiện tại đến những người xấu khác các cô ta cũng giết. Đến cùng là nguyên nhân gì dẫn đến việc hung thủ không ngừng giết chóc, nếu như không tìm được nguyên nhân, thì lực lượng cảnh sát muốn tìm được hung thủ chẳng khác gì như mò kim đáy biển.
Phương pháp y và các bác sĩ ở bệnh viện cẩn thận kiểm tra bệnh nhân đã vô tri vô giác nằm trên giường, họ không quen dưới loại tình huống không được dùng dao mổ để kiểm tra mà chỉ có thể nhìn bằng mắt, lắc lắc đầu, Phương pháp y kéo các bác sĩ hướng về phía cảnh sát giải thích tình hình của bệnh nhân, còn chính mình đi ra ngoài hướng về phía Văn Mạt và Ngô Lỵ chào hỏi một tiếng rồi quay về cục cảnh sát.
Đến khi các bác sĩ giải thích, nói một loạt các ngôn ngữ dùng trong ngành:
- Tất cả mọi người đều biết, đại não là trung tâm điều khiển các bộ phận trong cơ thể, phản ứng lại các sự việc do cuộc sống đặt ra, là bộ phận trung tâm cho sự sinh trưởng và phát triển của con người, trước đây, đối với tử vong đúng chuẩn mực, y học luôn luôn mang nhịp tim ngừng đập làm tiêu chuẩn cho sự tử vong, nhưng sau khi trải qua thời gian dài nghiên cứu, ngoài hô hấp cùng tim đập vẫn còn có thể dùng các đồ vật bên ngoài để duy trì sự sống, nhưng thời điểm bệnh nhân này mất đi tự chủ của bản thân, không giống với người sống đời sống thực vật (người mà não bị thương tổn hoặc bị xuất huyết làm cho não mất đi khả năng hoạt động, hoàn toàn không có tri giác), người bệnh như vậy muốn tỉnh lại là điều không thể, vì lẽ đó y học nhận định chết não làm tiêu chuẩn cho sự tử vong của con người. Tuy nhiên, để phán đoán được não chết là điều vô cùng nghiêm ngặt, phải đồng thời thỏa mãn bốn điều kiện: 1, Thân não đối với tất các loại kích thích đều không phản ứng, 2, Vận động tự phát của thân não cùng hô hấp đồng thời biến mất, 3, Các loại phản xạ (1) đều biến mất, 4, Điện não đồ bằng phẳng. Trong bốn điều kiện đó thiếu một cái cũng không được. Mà bệnh nhân lần này chúng ta phải đối mặt, hắn bị một người dùng vật nặng đánh liên tiếp vào đầu, xảy ra xuất huyết não, mà cùng lúc đó lại có người cho hắn dùng máy hô hấp, để duy trì hô hấp và nhịp tim cho bệnh nhân, chỉ tạo nên cục diện bị thương của bệnh nhân. Có thể nói, kỳ thực bệnh nhân đã chết.
(1)Gồm: Phản xạ ánh sáng đồng tử, phản xạ giác mạc, phản xạ đáp ứng với kích thích đau vùng thần kinh tam xoa, phản xạ tiền đình mắt, phản xạ ọe, phản xạ ho/khí quản. Dịch: tinhtinh/TruyenYY
Sát nhân đập liên tiếp vào đầu bệnh nhân, hiển nhiên hung thủ cố ý muốn cho nạn nhân biến thành bộ dáng này, nếu như không có người nhà nạn nhân đứng ra ký giấy tờ, như vậy nạn nhân mãi mãi là một hoạt tử nhân (đồ vứt đi), dựa vào máy hô hấp để duy trì sự sống, một ngày không tìm được người nhà của hắn, hắn phải sống một ngày, một năm không tìm được người nhà của hắn, hắn phải sống như vậy một năm, cứ như vậy sống không bằng chết, không đúng, so với chết còn khó chịu hơn.
Lực lượng cảnh sát tích cực tra tìm thân phận của nạn nhân, nhưng thủy chung không phát hiện được điều gì, lật tung cả thành phố không tìm được người nhà của nạn nhân, giám định DNA rồi vẫn không tìm ra kết quả người nhà nạn nhân, thành phố M hướng về phía cục công an quốc gia gửi thông báo.
Ngay cả khoa giám chứng muốn dùng tất cả các loại phương pháp để xác minh thân phận nạn nhân nhưng vẫn không có thu hoạch, ngay lúc đó Lư viện trưởng của bệnh viện đa khoa thành phố gọi điện đến. Thời điểm lần thứ hai Văn Mạt nhìn thấy Lư viện trưởng, ông ấy đã khôi phục vẻ thong dong và bình tĩnh của trước đây, mỉm cười với cảnh sát rồi ngồi xuống, chào hỏi hai câu rồi bắt đầu vào đề tài chính:
- Đồng chí cảnh sát, là như thế này mấy ngày trước bệnh nhân được đưa đến bệnh viện chúng tôi được chẩn đoán là chết não, đây là ghi chép của bệnh nhân được chúng tôi ghi lại, mời hai vị cảnh sát xem.
Ngô Lỵ tiếp nhận tư liệu mà Lư viện trưởng đưa tới, Trần Sĩ Dương, nam, 38 tuổi, người của thành phố K, từ ba năm trước đã ghi mình vào bộ phận hiến tạng quốc gia, sau khi được bệnh viện xác định khỏe mạnh, đã ký tên mình lên đó.
- Đồng chí sĩ quan cảnh sát, nếu hắn đã ghi tên mình vào đó, mà hiện tại cũng xác định được hắn cũng đã tử vong, như vậy dựa theo bộ luật hiến pháp quy định, bệnh viện chúng ta có thể lấy bộ phận cơ thể hắn cho người thích hợp, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ liên hệ với người nhà của bệnh nhân, các vị xem như vậy có được không?
Văn Mạt đang xem tài liệu ngẩng đầu lên nói:
- Lư viện trưởng, tại sao ông phải gấp như vậy? Người bị hại chỉ cần vẫn trong tình trạng hô hấp không đình chỉ như thế này, trong quãng thời gian hắn vẫn còn sống như này, từ từ tìm kiếm thân thể thích hợp là được. Hắn bị hại, hung thủ phía sau có thể cùng bệnh viện đa khoa thành phố quan hệ thiên ti vạn lũ (dây mơ rễ má), ông nghĩ lại xem, thành phố K cách thành phố M hơn 1000 km, nạn nhân sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, hơn nữa nơi phát hiện ra hắn lại rất gần bệnh viện đa khoa thành phố. Tôi cảm thấy đây không phải là trùng hợp mà là hung thủ cố ý làm như vậy.
Nghe thấy lời của Văn Mạt, sắc mặt của Lư viện trưởng trở nên trắng bệch, ông ta móc một chiếc khăn ra lau mồ hôi sau gáy, chần chờ một nát rồi mở miệng nói:
- Tôi đúng là hơi cuống lên, bởi vì tế bào máu của hắn rất thích hợp với một bệnh nhân đang bị ung thư máu ở bệnh viện chúng tôi, các vị cũng biết, để tìm một người có tế bào máu giống như mình xác suất là một trên một vạn, đứa trẻ kia mới 7 tuổi, nên có cơ hội sống tiếp. Hơn nữa... đứa trẻ này... là cháu gái của Hoàng Thu Nguyệt. Tôi không đành lòng nhìn cơ hội tốt như vậy lại bị uổng phí.
Nghe được tin tức như vậy, Văn Mạt và Ngô Lỵ có phần bất ngờ, người thân của Hoàng Thu Nguyệt? Nếu như hung thủ có mục đích mà sát hại Trần Sĩ Dương, như vậy có khả năng là vì cháu gái của Hoàng Thu Nguyệt? Nhưng mà việc cấy tế bào máu đối với cơ thể tạo thành tổn thương không đáng kể, mà nạn nhân là người đã ghi tên mình vào danh sách hiến tạng, hung thủ không cần phải giết hắn như vậy.
Hai người quyết định đi gặp Hoàng Thu Nguyệt. Tầng thứ chín là khu về các bệnh nhân liên quan đến máu, hai người ở phòng khử trùng bên ngoài nhìn thấy Hoàng Thu Nguyệt, bà ấy đang ở bên ngoài cách lớp kính thủy tinh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé bên trong. Văn Mạt kêu tên bà ấy mấy lần mới phản ứng lại. Nhìn thấy hai vị cảnh sát tìm bà, Hoàng Thu Nguyệt ánh mắt hơi hoảng loạn sau đó rất nhanh trấn tĩnh lại.
Ngô Lỵ lấy ra bức ảnh người bị hại đưa cho Hoàng Thu Nguyệt:
- Bà có biết người trong bức ảnh này không?
Hoàng Thu Nguyệt nhìn lướt qua bức ảnh, cũng không đưa tay ra tiếp mà tiếp tục nhìn vào bóng dáng nhỏ bé bên trong phòng:
- Xin lỗi, tôi không biết người này. Nếu đồng chí cảnh sát không còn chuyện gì khác, tôi ở chỗ này cũng không đi chỗ khác.
Hình tượng chị cả ngày hôm qua và biểu hiện ngày hôm nay quả thực như hai người khác nhau, liên tưởng đến ngày hôm qua cô ở phòng trực tầng mười nghe thấy cuộc đối thoại của Hoàng Thu Nguyệt với một người nào đó, Hoàng Thu Nguyệt rất đáng nghi. Ngô Lỵ lập tức gọi điện thoại về cục, dặn dò Chu Hàng đi điều tra về Hoàng Thu Nguyệt.
Rất nhanh, đã có thông tin truyền đến. Hoàng Thu Nguyệt, năm nay 57 tuổi, là công chức tại bệnh viện đa khoa thành phố, năm năm trước sau khi chồng bà ấy qua đời, bà ấy sống cùng người con trai duy nhất và con dâu, nửa năm trước cháu gái duy nhất của bà tên Hâm Hâm bị chẩn đoán bệnh ung thư bạch cầu, bình thường chúng ta hay gọi là ung thư máu, bố mẹ cùng con gái máu đều không phù hợp, mắt thấy tiểu Hâm Hâm sắp không qua khỏi, cả gia đình ai cũng lo lắng ăn ngủ không ngon...
Ed: Ngôn ngữ về y học và luật học quá nhiều...