Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người thanh niên dáng dấp tuấn tú hơn 20 tuổi mang theo dụng cụ quét dọn đi đến. Thấy hai vị thân mặc cảnh phục quay đầu nhìn hắn, thì hắn cứng đờ người, nặn ra một nụ cười hơi xấu hổ:
- Xin lỗi, tôi không biết trong phòng có người, tôi chỉ định vào đây quét dọn vệ sinh một chút, đã làm phiền các vị, ngại quá.
Viên Tân mang theo ánh mắt dò xét đánh giá nam sinh thoạt nhìn sạch sẽ chỉnh tề này. Nam sinh cảm nhận được ánh mắt của họ thì biểu tình càng không được tự nhiên:
- Các vị cứ tiếp tục, tí nữa tôi sẽ quay lại.
Vừa định xoay người đi ra ngoài thì Viên Tân lên tiếng ngăn cản hắn:
- Tiểu tử, đừng đi vội. Chúng ta đến thăm ông lão này, cậu là nhân viên công tác ở đây, chắc có hiểu biết nhất định về ông ấy? Có thể cho chúng ta hỏi một chút được không?
Nam sinh nở một nụ cười xấu hổ:
- Tôi chỉ tạm thời làm việc ở viện dưỡng lão, phụ trách quét dọn nhà vệ sinh, thay đổi giường chiếu và gấp quần áo, cũng làm được hơn hai năm rồi, ông lão này tôi biết, tên là Trương Triều Dương, tới đây ở khoảng năm năm trước. Bình thường thời điểm tôi quét dọn sẽ cùng nói chuyện với những cụ già ở đây. Các cụ già này đều đã có tuổi, bình thường người thân cũng không thường tới đây thăm và trò chuyện cùng họ nên họ đều rất cô đơn, vì vậy thường lôi kéo tôi kể chuyện. Nhưng ông Trương mắc bệnh đãng trí, không biết ai với ai. Ngày thường tôi nói chuyện với ông cũng không thấy ông trả lời.
- Bình thường có ai tới thăm ông lão không?
Trương Triều Dương vào viện dưỡng lão cũng năm năm rồi, theo như trạng thái cơ thể hiện tại của ông ta, trong vòng năm năm hẳn không phải là ông ta sát hại, Tề Linh Vận là do người khác giết, rất có thể là người gần gũi với Trương Triều Dương. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những người chết từ trước đến giờ đều là kiệt tác của Trương Triều Dương.
- Không có, các cụ già khác còn có con trai con gái đến thăm. Mà cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ai đến thăm ông Trương. Nghe nói ông ấy hình như là ông lão cô độc, không có người thân.
- Ah, vậy sao, tiểu tử, cậu tên là gì?
Nam sinh gãi đầu một phát:
- Tên của tôi vô cùng dễ nghe, gọi là Chu Dật Quần.
Chu Dật Quần, Trư Nhất Quần? (Đồng âm) Viên Tân nghe thấy câu trả lời của nam sinh thì không nhịn được bật cười. Quả nhiên là một cái tên rất "êm tai". Văn Mạt cũng không khỏi mỉm cười:
- Cha mẹ của cậu thật chân thành, sao lại đặt cho cậu cái tên như thế?
Nghe được câu hỏi của Văn Mạt, nụ cười của Chu Dật Quần nhạt dần:
- Tôi... Tôi là cô nhi, tên là do tôi tự đặt.
Người thanh niên thú vị, có ai lại đặt cho mình cái tên đáng yêu như vậy chứ. Xem ra không hỏi Trương Triều Dương được điều gì, cho nên hai người rời khỏi viện dưỡng lão, lái xe đến nơi ở trước đây của Trương Triều Dương.
Đây là một căn nhà cách nội thành thành phố Z không xa, là một thôn nhỏ lưng dựa vào núi, ở cạnh sông. Nhân khẩu trong thôn không nhiều lắm, dòng sông nhỏ ở cửa thôn chia thôn nhỏ thành hai phần, cuộc sống bắt đầu hàng ngày của người trong thôn không thể tách rời khỏi con sông này. Lúc này đang là giờ cơm trưa, khói bếp lượn lờ từ khắp nhà tỏa ra. Bờ ruộng dọc ngang thông nhau, gà chó bay nhảy, mùi vị của chốn yên vui. Hỏi trưởng thôn, hai người đi về phía nam của làng, là một phòng ốc độc lập cách biệt nhà dân. Bên ngoài có vẻ rất hoang vu, khắp nơi đều là mạng nhện, xung quanh cỏ dại mọc rậm rạp. Rất hiển nhiên, nơi đây đã thật lâu không có người ở, Viên Tân cẩn thận mở khóa cửa, hai người đẩy cửa đi vào.
Gian nhà cũng không lớn, bởi vì nguyên nhân treo rèm cửa thật dày, tạo cảm giác u ám. Vật dụng trang trí ở bốn gian phòng đều phủ một tầng bụi dày bằng đốt ngón tay, rất lâu không có người đi vào. Hai người cẩn thận lục soát gian phòng này, không phát hiện mật thất hay tầng hầm nào.
Người trong thôn ăn cơm xong, lục tục ra khỏi cửa đi đến bờ sông nhỏ hóng mát nói chuyện phiếm. Văn Mạt và Viên Tân nhân cơ hội tìm người trong thôn hỏi thăm tình hình của Trương Triều Dương. Có mấy người hồi tưởng lại từng chút chuyện cũ khiến cho bọn họ chú ý.
Hồi ức của một cụ già về Trương Triều Dương: Thời điểm Trương Triều Dương mới tới làng, thời điểm buổi tỗi ông đi vệ sinh nhiều lần nhìn thấy Trương Triều Dương đi về phía ngọn núi, mỗi lần đều đi một mình lén lén nút nút. Đây là chuyện rất bất thường, bởi vì vào thập niên sáu mươi bảy mươi của thế kỉ trước, rừng quốc gia còn chưa bị khai phá, trong rừng có không ít thú dữ, thông thường ban ngày đi vào cũng phải kết bè kết đội, rất sợ sơ ý một chút đụng phải hổ báo sói. Như vậy năm đó Trương Triều Dương chưa đến hai mươi tuổi vào trong núi làm gì?
Một vị khác đồng niên với Trương Triều Dương có ấn tượng sâu sắc nhất là việc ông ta nấu cơm. Cha mẹ Trương Triều Dương chết rất nhiều năm, ông ấy dọn sạch phía sau rồi làm thành nhà bếp. Có thể là Trương Triều Dương rất có thiên phú nấu ăn, nhất là hương thơm của món hầm cách thủy. Mùi vị vừa đặc biệt lại thơm ngon, mẹ cũng không làm được. Vì vậy ngay từ đầu, thời điểm nhà ông ấy chưng thịt đều có những đứa bé ngồi trên cửa sổ nhà ông ta nhìn vào bên trong. Song, Trương Triều Dương rất là kẹt, không cho mấy đứa bé miếng nào. Phải biết rằng khi đó tất cả mọi nhà đều rất nghèo, bình thường không phải nhà ai cũng có thịt để ăn, càng không nói đến trẻ con không thèm mới là lạ. Cứ như vậy qua mấy lần, hương thơm dễ ngửi này cũng không còn truyền tới nữa.
Cuối cùng vị cụ bà hơn tám mươi tuổi bổ sung:
- Từ trước tới nay tôi còn chưa từng thấy Trương Triều Dương mua thịt, hèn nào sau đó không thấy mùi thơm như vậy.
Người trong thôn có thấy lạ hay không, sau khi Trương Triều Dương trưởng thành thay thế vị trí cha ông ấy trong nhà xưởng, vài chục năm sau nhà xưởng phá sản, từ đó về sau ông ấy đổi sang làm việc vặt, vào núi săn thú, duy trì sinh kế, nhịn ăn thịt là điều bình thường.
Hai người nghe mấy tình huống này, gần khớp với mấy suy đoán của Văn Mạt. Giải thích rõ phương hướng điều tra hiện tại của cảnh sát, khẳng định Trương Triều Dương có vấn đề. Vì vậy Viên Tân mới gọi điện thoại về cục, nói rõ tình huống nơi này. Sau một tiếng, hơn năm mươi cảnh sát đi xe ô tô chạy tới, chuẩn bị vào núi tìm chứng cứ.
Từ cửa sau nhà Trương Triều Dương đi ra, đi được mấy bước là vào tới trong núi, nơi đây vẫn còn là rừng nguyên sinh chưa bị khai thác, bởi vì người trong thôn còn vào trong núi kiếm củi, đường dưới chân núi cũng không tính là khó đi. Đi vào trong rừng đại khái khoảng 1 km, đường dưới chân cơ bản cũng không còn, hiện tại chính phủ bảo vệ rừng nguyên sinh và động vật rất nghiêm ngặt, đại đa số lâm tặc và thợ săn không dám ngang ngược gây án. Ba giờ chiều, đã không thể nhìn rõ mọi thứ bên trong rừng rậm, bật đèn pin đi tiếp thêm 2 km, vẫn không thu hoạch được gì. Đoàn người chỉ có thể đi theo đường cũ trở về.
Mọi người đều mang theo trạng thái uể oải trở lại bót cảnh sát. Từ lúc Tề Linh Vận bị bắt đến lúc tìm thấy thi thể, hai tuần đã trôi qua, nói không nóng lòng đều là gạt người.
Đổ thêm dầu vào lửa, buổi chiều cục cảnh sát lại nhận được báo nguy: Một học sinh trung học 15 tuổi sau khi tan học vẫn chưa thấy về nhà!
Dịch: Tĩnh Tĩnh