• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyễn Văn Văn cười, chồng yêu đáng yêu thật, cô muốn nghe gì anh nói cái đó, cô nâng mặt anh lên: “Thưởng cho anh một cái nè!”Cô vừa nói vừa hôn lên môi anh một cái.Tiếng hít thở truyền tới xuyên qua tai nghe bluetooth, trong phòng sách vô cùng yên tĩnh, Nguyễn Văn Văn lại đang ngồi trong lòng Lộ Phong, thế là cô nghe thấy tiếng động, hỏi anh: “Ai vừa phát ra tiếng đấy?”Lộ Phong đã trải qua sự cố một lần, lần này lại càng bình tĩnh hơn, hất cằm tỏ ý bảo cô nhìn máy tính.Nguyễn Văn Văn khó hiểu quay đầu, đợi tới khi thấy người trên máy tính thì đột nhiên nấc cụt một cái, run rẩy nói: “Anh, anh, các anh đang làm gì vậy?”Lộ Phong: “Họp trực tuyến.”Nguyễn Văn Văn vẫn ôm một sự ảo tưởng cuối cùng, cười gượng: “Bọn họ không nghe được em nói gì đâu nhỉ?”A a a, dù thế nào cũng đừng nghe thấy.Nếu không cô chết mất.Lộ Phong nhướng mày: “Em nói xem?”Anh vừa dứt lời, mấy người trên màn hình máy tính đồng loạt chào cô: “Chào buổi tối vợ tổng giám đốc.”Nguyễn Văn Văn: … Không, mình không ổn rồi, mình muốn chết.Cô vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Lộ Phong, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, sau khi nằm xuống, lập tức kéo chăn qua khỏi đầu.Không bao lâu sau Lộ Phong cũng quay lại, kéo chăn ra, từ trên cao nhìn cô.Gương mặt của Nguyễn Văn Văn đỏ bừng, nuốt nước bọt, nắm chặt chiếc chăn nói: “Tối nay em xin nghỉ.”Lộ Phong: “Hửm?”Nguyễn Văn Văn: “Em không ổn lắm.”Trong lòng Nguyễn Văn Văn có rất nhiều suy nghĩ.

Đã gặp chuyện mất mặt như vậy, liệu Lộ Phong có cười nhạo cô không, có thấy cô không đáng yêu không, có khi nào anh không còn thích cô nữa không.Nghĩ tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ của cô lại ỉu xìu như thể trời sắp sập đến nơi.


Cô ngoắc ngón tay gọi anh, dò hỏi: “À...”Lộ Phong nhìn cô: “Gì thế?”Nguyễn Văn Văn mím môi, hỏi với dáng vẻ chần chừ: “Anh có giận không?”Đàn ông thường thích con gái rụt rè, cô lại không như vậy, chẳng biết anh có ý kiến về cô không.Thật ra chuyện này cũng không thể trách cô, ai bảo cô thích anh lâu như vậy.

Người mình thầm thương trở thành chồng yêu, cô thật sự giống như nằm mơ.Cô chỉ muốn mình và anh ôm hôn hít hà âu yếm thân mật.Giận sao?Lộ Phong không hiểu cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ quái gì, chuyện này có gì đâu mà tức giận.

Khi thấy cô sốt ruột như vậy, anh đưa tay xoa đầu cô: “Không giận.”Anh xoa xong, cả hai đồng loạt sửng sốt.Nguyễn Văn Văn giật mình bởi niềm vui đến bất ngờ, Lộ Phong xoa đầu cô kìa.Hu hu, thích quá đi.Lộ Phong thì lại bị hành động của chính mình dọa sợ, anh đang làm gì thế này? Vài cảm xúc khác thường loé lên trong lòng anh, anh đang định nắm bắt lấy nó thì đã bị bóng dáng ai đó nhào tới.Nguyễn Văn Văn nhào vào lòng anh, ôm cổ anh làm nũng: “Chồng ơi, anh tốt quá.” Thích chết đi được.Giây trước, cô còn sầu não.

Giây sau, cô đã làm nũng với Lộ Phong, thái độ thay đổi chóng mặt khiến anh không phản ứng kịp.Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh đòi hôn, đầu tiên là hôn mặt, sau đó hôn lên vành tai, sau cùng chưa thỏa mãn, cô tiến tới hôn môi anh.Nhờ kinh nghiệm thực chiến lần trước nên lần này đỡ hơn nhiều, ít nhất không đụng trúng răng, môi lưỡi quấn quýt chẳng biết tốn bao nhiêu thời gian.Sau khi xong việc, mặt mũi cô đỏ bừng, hàng mi run rẩy chạm vào ngực anh, cô thẹn thùng nói: “Nếu anh không muốn em xin phép nghỉ, em sẽ không xin.”Cô dứt lời, đôi chân càng quấn anh chặt hơn, còn chớp đôi hàng mi.Yết hầu của Lộ Phong nhộn nhạo, ánh mắt anh lóe lên.


cô Lộ tự dâng mình tận miệng, anh không có lý do từ chối.Thế là anh ôm cô bước nhanh đến trước cửa sổ.Trong mắt Nguyễn Văn Văn chỉ có duy nhất bóng hình anh, đến khi dây áo ngủ tụt xuống thì mới nhận ra chuyện gì đó, cô ôm cổ anh, thẹn thùng đón chào.Nguyễn Văn Văn sợ nhột, lúc anh sà tới hôn, còn quay đầu đi.Dường như Lộ Phong hơi cố chấp với chuyện này, lát sau, anh buộc cô phải quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh.Ánh đèn đong đưa trên đỉnh đầu, trán anh thấm mồ hôi: “Tôi là ai?”Cô Lộ nghĩ sao nói thế, thậm chí lúc làm sướng quá còn gọi lung tung.

Lần trước, bọn họ “quan hệ” như giao kèo đã chốt, cô nâng mặt anh và gọi: “Cục cưng.”Anh không để ý cô ham chơi, nhưng không thể đùa quá trớn.


Lộ Phong xụ mặt hỏi cô: “Cục cưng là ai?”Cô cười nói: “Không nói cho anh biết đâu.”Lần “trải nghiệm” đó là tệ nhất.

Sau này mỗi lần quan hệ, anh đều có thói quen hỏi cô: Anh là ai?Ít nhất cô phải biết người đang lên giường với cô chính là anh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK