• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cả người Nguyễn Văn Văn nóng ran, cổ họng vừa khô vừa ngứa, không biết vì sao anh cứ khăng khăng hỏi mình câu này.

Cô quấn lấy anh như một chú mèo con và nói: “Chồng em.”Dường như Lộ Phong còn chưa hài lòng câu trả lời này, anh véo hông cô.Hàng mi cô run rẩy, cô đáp: “Lộ...!Phong.”Bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ, tiếng gió truyền đến, tấm rèm mỏng bị gió cuốn bay, sượt qua cánh tay Nguyễn Văn Văn, mơ hồ phản chiếu dấu vết màu đỏ trên tay cô.Nguyễn Văn Văn nói thầm: Vậy cũng… mạnh quá rồi.-Hôm sau thức dậy, Nguyễn Văn Văn thấy bộ đồ ngủ mới được để sẵn ở đầu giường.


Còn bộ ren đen đêm qua cô mặc thì đã hy sinh rồi.Bây giờ nó đang nằm trong thùng rác.Đó là kiểu áo ngủ đang thịnh hành nhất ở Paris, tốn tới bảy con số mới mua được, mà chỉ mặc được một lần như vậy.Cô nhìn đồ ngủ, lại nhớ tới chuyện đêm qua, mà níu góc chăn cười rất lâu.Người giúp việc tới gọi cô ăn cơm, cô rửa mặt chải đầu rồi xuống tầng.

Nồi canh hôm nay khác hôm qua, hương vị rất ngon.Cô khen thím Chu vài câu, thím Chu giật mình, bởi vì trong ba năm trở lại đây, kể từ ngày đầu mợ chủ kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên khen bà ấy.Người lớn tuổi nên nói cũng nhiều, bà không nhịn được nói mấy câu hay ho thay Lộ Phong."Mợ chủ à, trước giờ tôi chưa thấy cậu chủ đối đãi với ai cẩn thận vậy đâu, mợ là người đầu tiên đó.”Nguyễn Văn Văn híp mắt cười hỏi: “Canh hôm nay cũng là anh ấy dặn thím hầm sao?”Nghĩ đến khả năng này, trái tim nai con lại loạn nhịp.Chồng cô tuyệt quá!“Vâng.” Thím Chu nói: “Sáng sớm cậu đã thức dậy, dặn tôi đi mua cá trích để bồi bổ cho mợ.”Bồi bổ ư?Vài hình ảnh “xịn sò” hiện lên trong đầu Nguyễn Văn Văn, cô càng cười vui vẻ hơn nữa.Chồng đối xử với mình tốt như thế, mình phải đối xử với anh tốt gấp đôi mới được.Cơm nước xong xuôi, cô hẹn Trâu Mỹ đi dạo phố.

Trước đây Nguyễn Văn Văn chỉ mua đồ cho bản thân mình, còn mua cho Lộ Phong hả? Mơ đi.Hôm nay thì khác, cô đặc biệt dạo mấy shop quần áo nam, dạo hết một vòng, hai tay đầy những túi to.

Trâu Mỹ than nhẹ: “Cậu thích Lộ Phong đến vậy à?”Nguyễn Văn Văn híp mắt, cười rộ lên: “Chồng tớ, đương nhiên tớ phải thích thôi.”Trâu Mỹ trợn trắng mắt: “Tớ thấy cậu không phải mất trí đâu.”Nguyễn Văn Văn kinh ngạc: “Vậy là gì cơ?”Trâu Mỹ nói: “Điên mới đúng.”Tâm trạng của Nguyễn Văn Văn đang tốt nên không tính toán với cô bạn.


Hai người dạo tới gần giờ cơm tối, Trâu Mỹ hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”Nguyễn Văn Văn nói: "Không ăn ngoài đâu.”Trâu Mỹ: “Cậu bận hả?”Nguyễn Văn Văn: "Về nhà ăn với chồng.”Trâu Mỹ: “...”Lúc trước, Nguyễn Văn Văn hiếm khi một ngày ba bữa ở nhà.

Cô có nhiều bạn bè, không tụ với nhóm này thì cũng hẹn nhóm kia.Lộ Phong muốn gặp cô còn phải xếp hàng chờ lấy số.Lần nọ đến sinh nhật Lộ Phong, anh đã nói với cô từ sớm, cô mải chơi nên quên sạch vụ này.


Đêm đó, Lộ Phong chờ mãi mà không thấy vợ đâu nên gọi điện.Cô bắt máy và nói: “Đêm nay không rảnh, không về nhé.”Sau khi sự việc xảy ra, cô chưa từng nghĩ tới hôm đó là ngày sinh nhật của Lộ Phong.Tất nhiên Lộ Phong cũng chưa từng cố ý đề cập đến, dù sao cùng nhau đón sinh nhật không phải đề nghị của anh, chỉ để đối phó với bề trên trong nhà mà thôi.Trâu Mỹ giơ tay sờ trán của cô: “Cậu có chắc mình không có bệnh không?”Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Tất nhiên tớ không có bệnh.”Cô rất khỏe đấy.Nhìn thấy người mình thích nên ngày nào cũng cực kỳ vui vẻ.Trên đường về cô cố ý gọi điện cho Lộ Phong, nói với anh cô đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ.Lúc này Lộ Phong vừa ra khỏi công ty, năm phút trước bạn bè gọi điện hẹn anh ra ngoài tụ tập, anh đã đồng ý rồi.Tài xế đang đi theo địa chỉ anh đã nói.Năm phút sau, anh nhận được cuộc gọi của Nguyễn Văn Văn, cô muốn ăn cơm tối với anh, nói đã chuẩn bị một bất ngờ cho anh.Trước đây đã từng có vài lần, cô vội vàng gọi điện cho anh, nói muốn cùng ăn cơm với anh, sau khi anh tới, cô lại không tới, ngay cả một câu giải thích cũng không có.Số lần như thế càng nhiều hơn nên anh ngày càng lạnh nhạt với chuyện hai người cùng nhau ăn cơm, cô Lộ bận bịu, anh cũng không cưỡng ép.

Hơn nữa anh cũng bận, bận làm việc.Trong nhóm có người tag tên anh, hỏi anh bao giờ tới?Lộ Phong nghĩ một lúc mới trả lời: [Không đi nữa.]Triệu Lương hỏi anh: [Sao không tới, cậu có hẹn rồi à?]Lộ Phong: [Có hẹn.]Triệu Lương: [Hẹn ai?]Lộ Phong: [Vợ tôi.]Triệu Lương: [!!!]Triệu Lương không biết một người nghiện công việc như Lộ Phong, từ khi nào lại trở lên quan tâm gia đình như vậy, còn nữa, quan hệ giữa anh và Nguyễn Văn Văn không tốt mà..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK