• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Hinh

Sở Mạt không ngờ có thể gặp Tống Vũ Tình ở đây.

Khai giảng đã một tháng rồi, cô ta cũng chưa về ký túc xá lần nào, số lần gặp trên lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay, dường như cô ta khá bận.

Lâu lắm không gặp, gương mặt của Tống Vũ Tình trong ký ức cô đã hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ thói quen hất cằm của cô ta.

Sở Mạt quay đầu lại, bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt tinh xảo của cô ta, cô thấy hơi xa lạ. Nhưng lúc Tống Vũ Tình đi đến chỗ bọn họ, cằm hơi hơi nâng lên, để lộ xương quai xanh duyên dáng, Sở Mạt mới thấy quen.

Cô ta đi đến cạnh cô, giọng ngọt đến phát ngán: ”Sở Mạt, thật trùng hợp, ăn một bữa cơm cũng gặp nhau.”

Quả thật, số lần Sở Mạt và Tống Vũ Tình gặp nhau còn chưa đến mười lần, cũng không thân quen đến nỗi cô ta phải cố ý lại đây chào hỏi, nhưng người ta cũng đã đến rồi, Sở Mạt cũng phải lễ phép đáp lại.

Cô đứng dậy định chạm vào cánh tay Tống Vũ Tình, mỉm cười: ”Ừ, chúng ta…”

”Vị này là?” Tống Vũ Tình không để ý đến cô, cô ta không dấu vết tránh bàn tay Sở Mạt, cả người hơi hơi nghiêng về phía Kỷ Tuân, ra vẻ ngây thơ tò mò hỏi: ”Xin chào, anh quen mắt thật, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Hôm nay Tống Vũ Tình mặc áo cổ thấp, vừa nghiêng người, phong cảnh trong ngực đã lộ ra không ít.

Kỷ Tuân không chớp mắt.

Anh tự nhiên đứng dậy, nói với cô ta: ”Lần đầu gặp, tôi là Kỷ Tuân.” Sau đó đứng bên cạnh Sở Mạt, ôm eo cô hỏi: ”Cô ấy là?”

”À, cô ấy…”

”Tôi là bạn cùng phòng của Sở Mạt, Tống Vũ Tình.” Lúc này cô ta mới đứng thẳng người lên, vươn tay ra với Kỷ Tuân, bộ dáng như được giáo dục rất tốt, ”Kỷ Tuân.”

Kỷ Tuân nhìn tay cô ta một giây, chợt cười nhạt: ”Xin lỗi, lúc này giúp Mạt Mạt lột tôm, sẽ làm dơ tay Tống tiểu thư mất.”

Anh nói xong, cả Sở Mạt và Tống Vũ Tình đều ngẩn ra.

Kỷ Tuân nói tiếp: ”Tôi với Mạt Mạt đã ăn xong rồi, không quấy rầy Tống tiểu thư dùng cơm.”

Anh nói xong thì dịu dàng kéo Sở Mạt đi ra ngoài.

Cô dường như còn nghe được tiếng dậm chân của Tống Vũ Tình phía sau.


Sở Mạt ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuân, thấy anh đang cúi xuống mỉm cười với cô, bỗng hiểu tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy hứng thú như vậy.

Trên xe, Sở Mạt nói chuyện với Kỷ Tuân, ánh mắt trong suốt, hình như có hơi hưng phấn.

Anh lấy tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng chăm chú lắng nghe cô nói.

”Thật ra Tống Vũ Tình đúng là bạn cùng phòng của em, nhưng hình như cô ấy bận rất nhiều việc, đến ký túc chưa quá hai lần. Không ngờ lại gặp cô ấy bên ngoài, càng bất ngờ hơn lại chủ động nói chuyện với em.” Sở Mạt chọt chọt lên mặt anh hai ba cái, ”Mà nè, lúc này anh không lễ phép xíu nào nha.”

Kỷ Tuân vô tội, ”Anh lại nghĩ em sẽ thích anh làm vậy.”

”Hả?” Sở Mạt tự hỏi tự trả lời, ”Ừm, hình như cũng có hơi thích, hehe.”

Lúc cô cười rộ lên thật sự rất ngây thơ, lòng anh ngứa ngáy, nghiêng người hôn lên mặt cô mấy cái.

Ý đồ của Tống Vũ Tình, người sáng suốt đều nhận ra. Sở Mạt trong mắt cô ta vốn không thân quen như lời cô ta nói, thậm chí còn có chút bài xích, nhưng đối với Kỷ Tuân thì lại rất nhiệt tình.

Thật ra Sở Mạt cũng có hơi bực bội, nhưng cô đâu thể ngăn Tống Vũ Tình chào hỏi với Kỷ Tuân. Cũng may anh biểu hiện rất tốt, nếu Kỷ Tuân thật sự bị Tống Vũ Tình dụ dỗ, có lẽ cô sẽ tức chết mất.

Đã cuối thu rồi, buổi tối rất lạnh. Nhưng để có thể ở bên cạnh Kỷ Tuân nhiều hơn, cô vẫn kêu anh đậu xe ở bờ sông, hai người nắm tay đi bộ cho tiêu cơm.

Sợ cô cảm lạnh, Kỷ Tuân cởi áo khoác, trùm lên người Sở Mạt.

Mười ngón tay nắm chặt nhau, dắt nhau đi.

Tuy yên lặng mà ấm áp.

”Sở Mạt.”

”Vâng?”

Kỷ Tuân đột nhiên lên tiếng, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt rất sâu xa, không khỏi hỏi: ”Có chuyện gì xảy ra à?”

”Không có gì. Chỉ muốn nói với em một tiếng, sau này có lẽ anh sẽ hơi bận.” Kỷ Tuân ôm cô đi về phía ghế đá, ”Ngồi nghỉ một chút đi.”

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Sở Mạt bận bịu chuyện học hành ra, thì Kỷ Tuân ở công ty cũng bận tối mày tối mặt.

Phương Hoài Thu biết Kỷ Thịnh Bang muốn đuổi bà ta ra khỏi tập đoàn Kỷ thị, cũng không tiếp tục vờ yên tĩnh nữa, đã bắt đầu có vài động thái lớn. Nhưng đến gần đây Kỷ gia mới phát hiện, có điều hơn hai mươi năm nay, bàn tay của Phương Hoài Thu đã gần như chạm đến gốc rễ của Kỷ thị, cũng không biết bà ta đã hứa hẹn gì với mấy cổ đông, mà bây giờ một nửa thành viên hội đồng quản trị đều nghiêng về phía Phương Hoài Thu. Ngược lại, người thừa kế chính thức – Kỷ Tuân lại bị động tay động chân, hãm hại.

Theo lời Kỷ Tuân nói, cây đại thụ Kỷ thị này đã sớm mục nát, không cần bão táp mưa sa gì, Kỷ thị sẽ tự mình sụp đổ, bây giờ Phương Hoài Thu muốn thêm củi dưới đáy nồi, không khác gì làm Kỷ thị sụp đổ nhanh hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù Kỷ Tuân có muốn duy trì cũng không đủ quyền hạn, làm mọi việc đều rất khó thực hiện.

Sở Mạt không hiểu mấy chuyện trên thương trường, cô chỉ cảm thấy lúc Kỷ Tuân nói đến chuyện này thì rất mệt mỏi, Sở Mạt nhớ đến bức tranh anh vẽ ở hồ Ngân Hồ, nó tự do thoải mái biết bao, không giống như bây giờ.

Cô rướn người đến gần Kỷ Tuân, ôm lấy cánh tay anh, nhỏ nhẹ hỏi: ”Anh mệt lắm rồi đúng không?”

Kỷ Tuân từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu cọ cọ mặt cô.

”Nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.”

Sở Mạt nghẹn lời.

Đúng vậy, bây giờ chỉ mới bắt đầu, nhưng đã làm anh mệt đến vậy rồi.

”Xin lỗi, em không giúp anh được.”

”Ngốc.” Kỷ Tuân cười khẽ, cầm tay cô lên hôn, rồi lại hôn hai bên má của cô, ánh mắt dịu dàng như nước vây hãm Sở Mạt, ”Em không cần xin lỗi. Chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh, thì đã là sự cổ vũ lớn nhất rồi.”

Hạnh phúc trong lòng Sở Mạt sắp tràn ra rồi. Cô biết mình không thể khuyên anh ngừng lại, cũng không giúp anh được, nhưng cô có thể nghe theo anh, cổ vũ và an ủi anh, chỉ cần anh muốn, lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh anh.

”Kỷ Tuân.” Sở Mạt vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ vào bộ quần áo cao cấp, thầm nghĩ nếu mình có thể cho anh ngủ một lát thì hay rồi.

Kỷ Tuân ôm cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người Sở Mạt, sự phức tạp bao vây trái tim bỗng hóa thành hư không.

Thật sự rất thần kỳ, chỉ cần ở bên cạnh Sở Mạt, anh lập tức có thể bình tĩnh lại, mùi hương nhã nhặn trên người cô làm anh nhớ đến hồ Ngân Hồ yên tĩnh. Nếu được lựa chọn, anh nguyện bỏ đi dòng máu Kỷ gia trên người mình, cùng Sở Mạt trở lại hồ Ngân Hồ, anh vẽ tranh, cô vui cười, cuộc sống tự do như vậy mới là cuộc sống anh mong muốn.

Kỷ Tuân nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy dịu dàng, anh rất muốn đắm chìm vào trong mơ.

Nhưng nếu muốn biến giấc mơ thành sự thật, Kỷ Tuân nhất định phải đối mặt với sự thật trước mắt.

Sở Mạt hỏi: ”Bây giờ giải quyết thế nào đây, anh có biện pháp gì không?”

Kỷ Tuân cười với cô: ”Anh chuẩn bị đi đón chú Ngạn.”

”Chú Ngạn?”


Từ lúc Ngạn Thành đưa Kỷ Tuân ra nước ngoài, tính đến giờ đã gần hai mươi năm không về nước.

Nhìn sân bay Hồng Kiều phồn hoa trước mắt, làm ông nhất thời có một cảm giác ngẩn ngơ.

”Chú Ngạn.”

Cách đó không xa, Kỷ Tuân thấy Ngạn Thành đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ đã lâu không xuất hiện.

Sở Mạt rất ít khi thấy anh cười như vậy, không hỏi tập trung nhìn vào người đàn ông trung niên đang xách vali đi về phía bọn họ.

Ngạn Thành là một quý ông nho nhã, bộ vest đen sọc kết hợp với giày bốt Martin làm ông thêm vài phần phóng khoáng. Ngũ quan của ông không có gì đặc biệt, so ra thì kém hơn vẻ đẹp trai ngời ngời của Kỷ Tuân, thậm chí còn không cường tráng to lớn bằng Kỷ Thịnh Bang, nhưng không hiểu sao ông lại cho người ta một loại cảm giác rất bình yên thoải mái.

Ông ấy ôm Kỷ Tuân, rồi mỉm cười nói chuyện với Sở Mạt, vừa mở miệng, cô liền biết được khí chất dịu dàng quý tộc của Kỷ Tuân xuất phát từ đâu.

”Chắc con là Sở Mạt.” Ngạn Thành không đứng gần Sở Mạt, ông chăm chú nhìn cô, chắc là đang đánh giá, nhưng Sở Mạt không cảm thấy không thoải mái tí nào, ngược lại còn thấy có hơi thân thiết.

”Chào chú Ngạn ạ.” Sở Mạt ngẩng mặt lên, tươi cười ngọt ngào.

Ngạn Thành gật gật đầu, mặt đầy tán thưởng: ”Đứa bé ngoan. Không trách được Kỷ Tuân luôn nhắc đến con.”

”… Thật không ạ?” Mặt cô nóng lên, liếc mắt nhìn sang Kỷ Tuân, thấy ánh mắt dịu dàng tình cảm làm tim cô run lên.

Ngạn Thành thấy hai đứa trẻ nhìn nhau, mỉm cười như bậc trưởng bối trong nhà.

Ngạn Thành đối với Kỷ Tuân mà nói, vừa là bạn vừa là ba.

Trong mấy năm mẹ Kỷ Tuân giao Kỷ Tuân cho Ngạn Thành, ông luôn một mực sắm vai ba anh. Tuy Kỷ Tuân gọi ông là chú Ngạn, nhưng trong lòng anh, Ngạn Thành còn giống ba anh hơn Kỷ Thịnh Bang, ông coi anh như con ruột mà chăm sóc nuôi dưỡng. Một phần nguyên nhân, có lẽ là do quan hệ với mẹ Kỷ Tuân.

Ngạn Thành là nhà phân tích chính của Ngân hàng đầu tư Quốc tế Hồng Kông trước khi ra nước ngoài, và cũng là người Trung Quốc đầu tiên có lương khoảng 100 vạn một năm.

Lúc đó Kỷ thi đã bắt đầu suy yếu rồi, vì để cứu công ty, Kỷ thị quyết định sẽ mở rộng phạm vi và quy mô một lần nữa, nhưng bọn họ sợ tài chính không đủ, không dám mù quáng mở rộng, đành đưa ra giá cao để mời Ngạn Thành đến công ty giúp họ phân tích xem nên đầu tư vào đâu. Ngạn Thành đến Thượng Hải, cứ như vậy, ông biết đến mẹ Kỷ Tuân.

Chuyện cũ cứ gần như ở trước mắt, nhưng người đã bay theo gió.

Ngạn Thành nhìn thành phố Thượng Hải phồn hoa ngoài cửa sổ, sự đau buồn hiện lên trong mắt.

Kỷ Tuân đã chuẩn bị căn hộ cho ông, vừa đi khỏi sân bây anh liền chở ông ấy về đó để nghỉ ngơi. Buổi chiều sẽ đi ăn để đón gió tẩy trần.

Ngạn Thành lại nói để đồ đạc ở nhà rồi chở ông đến Kỷ thị đi.

Ông ở nước ngoài vài năm, có rất nhiều chiến tích. Những suy nghĩ độc đáo và tư duy tuyệt vời của ông đối với nền kinh tế Âu Mĩ đã làm Ngạn Thành trở thành chuyên gia tài chính được săn tìm ở phố Wall.

Năm đó ông tham gia cứu giúp tập đoàn Kỷ thị, đối với vấn đề mấu chốt của nó dĩ nhiên rõ như lòng bàn tay, những hành động của Phương Hoài Thu những năm gần đây làm sao qua được mắt ông.

Nghe Kỷ Tuân nói ông không cần gấp, nghỉ ngơi trước đã, Ngạn Thành lạnh nhạt nói: “Cứu Kỷ thị đâu phải chuyện một sớm một chiều, chúng ta cần phải tranh thủ càng sớm càng tốt..”

Vừa nói xong, bầu không khí trong xe trầm xuống.

Ngoài miệng Kỷ Tuân nói muốn để Kỷ Thịnh Bang trả giá cho chuyện năm đó, nhưng hiện tại tính mạng của ông ta còn chưa được đảm bảo nữa, dù cho anh muốn làm gì với ông ta, thì cũng phải đợi Kỷ Thịnh Bang còn sống rồi hẳn tính tiếp.

Mà Kỷ thị, bây giờ chính là máu ruột của ông ta.

Sở Mạt không hiểu Ngạn Thành nói Kỷ Tuân muốn cứu Kỷ thị là ý gì, nhưng cô thấy Kỷ Tuân mím môi. Có lẽ cô còn chưa đủ hiểu biết về anh, nhưng Ngạn Thành thì không như thế.

Ông hiểu rõ anh như lòng bàn tay.

Mặt anh hơi cứng lại, sau đó thả lỏng ra, ”Dạ.”

Sở Mạt cũng thả lỏng theo, cô lặng lẽ nắm tay anh, cười ấm áp.

Kỷ Tuân cũng mỉm cười với cô, nói cô biết anh không sao.

Ngạn Thành ngồi phía sau thấy tất cả, ông lộ ra nụ cười nhạt.

Đây là lần đầu tiên Sở Mạt đến Kỷ thị.

Tòa nhà xa hoa đứng sừng sững ở trung tâm Thượng Hải, cả cao ốc đều là sản nghiệp của Kỷ thị. Bên trong trang hoàng xa hoa đến độ Sở Mạt chỉ từng thấy trên TV. Nghe nói những người làm trong công ty đều có tài lực hùng hậu.

Nơi này đi vào đi ra đều là thành phần tri thức, tinh anh. Một đám người mặc tây trang giày da, váy vóc cao gót xứng với tòa cao ốc. Bất kể nam hay nữ, Sở Mạt nhìn đều thấy trên gương mặt hoặc chín chắn chững trạc, hoặc gương mặt tinh xảo đều viết hai chữ ‘Thành công’.

So với bọn họ, váy liền phối với giày vải, cách ăn mặc như học sinh của Sở Mạt hình như có chút không hợp.

Nhưng không quan trọng, cô có Kỷ Tuân.


Kỷ Tuân đưa cô và Ngạn Thành đi lên bằng thang máy của lãnh đạo.

Trong thang máy, Ngạn Thành biết Sở Mạt còn rất cẩn trọng, ông cười nói: ”Là người không thể chỉ để ý đến tướng mạo. Đừng chỉ chăm chăm đánh giá vào một cô gái ăn mặc đơn giản, biết đâu cô ấy lại có một người bạn trai có gia tài trăm triệu thì sao?”

Câu đùa của Ngạn Thành làm Kỷ Tuân và Sở Mạt sửng sốt, cô kịp phản ứng lại, nhìn Ngạn Thành đứng đối diện cười hòa nhã, bỗng hiểu được ông ấy đang an ủi cô.

Kỷ Tuân cũng phản ứng, anh cười cười xoa xoa đầu Sở Mạt, nói: ”Đúng vậy. Đừng nhìn chú đây mặc một bộ tây trang thế này mà lầm, thật ra chỉ là một người học tài chính không cảm xúc thôi.”

Anh vừa dứt lời, Ngạn Thành trừng mắt, mắng: ”Tiểu tử thối, ai không có cảm xúc hả?!”

Sở Mạt hoảng, cô nhìn Kỷ Tuân, thấy trong mắt anh tràn đầy ý cười và đắc ý, cũng cười theo.

Cô lại phát hiện thêm một mặt khác của Kỷ Tuân.

Ngày xưa anh luôn dịu dàng trầm ổn, bóng lưng một người đàn ông chín chắn trưởng thành thoạt nhìn rất đáng tin cậy. Làm Sở Mạt thường quên rằng, anh cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi. Trong trường nam sinh trạc tuổi anh cũng không ít, nhưng phần lớn bọn họ đều ở trên sân bóng rổ hoặc thư viện, trên mặt là mồ hôi của thiếu niên.

Trước mặt Ngạn Thành, Kỷ Tuân cũng từ một người đàn ông thành thiếu niên. Anh sẽ cười sung sướng, cũng sẽ lộ ra nỗi lo âu, thậm chí còn có thể đùa giỡn.

Loại cảm giác đặc biệt này, chỉ có ở cha con mà thôi.

Sở Mạt nghĩ, nhất định là Ngạn Thành đối xử rất tốt với Kỷ Tuân, nên ông ở trong lòng anh mới có một địa vị vững chắc như thế.

Cô nghiêng đầu mỉm cười chân thành với ông, ”Cảm ơn, chú Ngạn.” Cảm ơn chú đã đối xử với anh ấy như con ruột, đã nuôi dưỡng ra một Kỷ Tuân vĩ đại như bây giờ.

Ngạn Thành chăm chú nhìn vào mắt cô, dường như hiểu được hàm ý trong câu nói ấy. Nụ cười trên mặt ông càng trầm hơn, ánh mắt sâu xa.

Ra khỏi thang máy, vì sợ họ muốn nói chuyện công việc, Sở Mạt nghe không hiểu, nên cô chủ động đề nghị để mình ở trong phòng thư ký của Kỷ Tuân là được.

Hôm nay Kỷ Tuân định không đến công ty, nên cũng cho Tiểu Trịnh nghỉ, đúng lúc thật.

”Em đợi trong này một lát nhé, chút nữa chúng ta đi ăn.” Kỷ Tuân hôn lên trán cô, sau đó đi vào văn phòng với Ngạn Thành.

Bọn họ đóng cửa trao đổi chuyện đại sự, Sở Mạt bên ngoài không biết làm gì, vừa cầm điện thoại chơi chơi một lát đã có thông báo pin yếu. Cô không ngờ hôm nay lại đi lâu đến vậy nên cũng không mang theo sạc dự phòng, chỉ còn một chút pin nên phải chống đỡ cho đến khi về ký túc xá.

Cô muốn dùng máy tính của Tiểu Trịnh lên mạng, nhưng lại có mật mã nên không vào được.

Văn phòng Kỷ Tuân được kéo mành xuống , cô không thấy được bên trong, muốn nghiêng người nghe thử, nhưng ở đây cách âm quá tốt, cô không nghe thấy tiếng bọn họ nói gì cả.

Ngồi khoảng mười phút, Sở Mạt đã rất chán rồi, lại không thể tùy tiện đi vào quấy rầy Kỷ Tuân, đành phải cầm mấy thứ có chữ viết lên đọc.

Nhưng Tiểu Trịnh lại là thư ký nên sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp. Vì hôm nay nghỉ làm nên trên mặt bàn ngoài máy tính và một tờ hướng dẫn sử dụng màu đỏ đỏ ra thì không còn gì nữa.

Sở Mạt nhàm chán muốn lấy lên đọc, chắc không phải là văn kiện cơ mật gì đâu.

Cô dời tầm mắt từ dòng chữ ”Hướng dẫn sử dụng” qua văn bản chính, cửa phòng thư ký đột nhiên bị đẩy ra.

Không ngờ lúc này lại có khách.

Sở Mạt ngẩng đầu, thấy người đến là một cô gái ăn mặc đẹp đẽ, có vẻ còn rất trẻ, nghĩ có lẽ là nhân viên của công ty, cô theo bản năng nói: ”Xin lỗi, Kỷ tổng…”

”Cô là ai? Sao lại ở trong văn phòng của anh Kỷ?”

”…”

Ba chữ anh Kỷ* làm Sở Mạt giật mình.

[*] Trong tiếng Trung là ba chữ nhá.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK