Văn án truyện:
Sở Mạt và Kỷ Tuân yêu nhau 4 năm, từ thời Đại học đến khi đi làm.
Trong 4 năm này, ngoại trừ những người bạn thân nhất bên cạnh Sở Mạt thì ngay cả ba mẹ cô cũng không biết đối tượng cô nói đến rốt cuộc là ai.
Những người không có ý tốt đều đoán Sở Mạt chắc chắn là đang yêu một gã nào đó không thể công khai, không nghèo thì xấu, hoặc vừa nghèo vừa xấu luôn.
Nhưng ai cũng không ngờ, ngay lúc vất vả lắm mới được lên làm nhân viên chính thức, đột nhiên cô lại muốn xin nghỉ một tuần để đăng ký kết hôn.
Một tuần sau khi trở lại, mọi người trong tòa soạn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Sở Mạt, không hiểu sao lại thấy quen quen.
Có người nhận ra: “Bàn tay đeo chiếc nhẫn này… Mẹ nó?! Đây không phải là hình trên Weibo của tổng giám đốc Kỷ thị sao?!”
Đến lúc này mọi người mới phát hiện, bọn họ vẫn không ngờ rằng người “bạn trai không thể công khai” của Sở Mạt lại chính là phú nhị đại cao cấp có giá trị nhan sắc thuộc loại hiếm được toàn dân bầu ra! Hơn nữa bây giờ tài sản của tổng giám đốc Kỷ thị đã hơn 10 tỷ rồi!
Có người kích động hỏi Sở Mạt sao lại không công bố danh tính của anh sớm hơn, Sở Mạt bình tĩnh trả lời: “Sợ ảnh hưởng tới học tập và công việc.”
Có lẽ ai cũng không tin, Sở Mạt và người con cưng của trời – Kỷ Tuân vậy lại quen biết nhau ở một nông thôn xinh đẹp.
Đó là giấc mơ tuổi trẻ đẹp nhất của cả hai trong cuộc đời này.
Sở Mạt chưa từng nghĩ bản thân cô một ngày nào đó có thể bay cao hơn cành cây, trở thành phượng hoàng, cho đến khi cô gặp Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân yêu thương cô, chiều chuộng, bảo vệ cô, coi cô như là trân bảo nâng trong lòng bàn tay mình.
Cô chưa bao giờ là công chúa, nhưng anh là hoàng tử của cô.
Nhẹ nhàng, ngắn nhỏ Mary Sue tiểu điềm văn, ngọt từ đầu tới cuối ~
*Quý công tử là một cụm, không phải là nhắc đến 1 người nào đó, nó có nghĩa là công tử đẹp trai này nọ…