“Sở Tiếu Tiếu, còn dám nói bậy! Cô hiện giờ nên lập tức quỳ xuống tạ ơn, cô biết Ngô thiếu gia có thân phận gì không?”
Lãnh Tuấn lớn tiếng quát tháo, sau đó nói chua ngoa: “Được Ngô thiếu gia để mắt đó là may mắn mà cô đã tích đức tám đời, tu luyện mấy kiếp…”
Thanh niên xua xua tay không cho Lãnh Tuấn nói tiếp rồi nhìn Sở Tiếu Tiếu, nói với ngữ khí hòa nhã: “Cô là một đứa trẻ nên ta không hơn thua với cô, nhưng ta là người mà toàn bộ Sở gia của cô đều không thể đụng vào. Vậy nên hãy đi theo ta, ta sẽ tặng cho cô một vận may! Sau này cô sẽ hiểu rằng Sở gia các người… đều phải cảm kích ta.”
Sở Tiếu Tiếu bĩu môi: “Xí, khoác lác thì ai mà chẳng biết?”
“Ha ha, khoác lác?” Thanh niên phá lên cười, sau đó đột nhiên nhìn Sở Vũ bên cạnh: “Anh chính là Sở Vũ? Tên phế nhân đó?”
Sở Tiếu Tiếu lập tức nổi giận: “Anh nói ai là phế nhân hả?”
Một cái tát đánh vào mặt của thanh niên đó.
“Láo xược!” Lãnh Tuấn quát lên một tiếng, đang định ra tay.
Trên người thanh niên bỗng bùng phát một luồng khí tức hùng hồn, trực tiếp áp chế Sở Tiếu Tiếu đến nỗi không thể nhúc nhích.
Mọi người xung quanh đều mặt mày run sợ, đang ở đó suy đoán xem thanh niên đạt đến cảnh giới gì.
Lúc này, Sở Vũ đứng dậy chắn trước mặt Sở Tiếu Tiếu, trong lòng đã rất phẫn nộ.
Hai bên không thù không oán, thậm chí cũng chưa từng gặp mặt mà trực tiếp qua đây xỉ nhục người khác, người này đáng chết!
Chính vào lúc này, ở một nơi không xa truyền đến một tiếng quát nhẹ: “Dừng tay!”
Là Sở Thiên Hùng ở bên đó cuối cùng đã phát hiện tình hình bên này không ổn nên kịp thời chạy về.
Sắc mặt Sở Thiên Hùng u ám, lạnh lùng nhìn thanh niên: “Cậu là ai? Muốn làm gì?”
Tính cách Sở Thiên Hùng thận trọng, khiêm tốn cẩn thận điều này không sai, nhưng không có nghĩa ông ấy là một kẻ hèn nhát.
Con cháu Sở gia thật sự chưa có ai như thế.
Cho dù trên người thanh niên này phát ra sóng sức mạnh rõ rệt nhưng sắc mặt Sở Thiên Hùng vẫn không đổi.
“Tôi là ai thì ông tốt nhất hãy hỏi thăm rõ rồi nói, đừng gây họa cho Sở gia.” Thanh niên vẫn phát ra khí thế lớn mạnh nhìn Sở Thiên Hùng với vẻ như bề trên, ánh mắt mang theo một chút chế nhạo.
Lãnh Tuấn ở bên cạnh cười lạnh lùng có hơi đắc ý: “Thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, công tử Ngô Đông mà cũng không biết, lại còn không biết ngượng nói mình là người của ẩn thế gia tộc?”
Dù Ngô Đông đã cảnh cáo hắn đừng đụng vào người của gia tộc ẩn thế nhưng lúc này Lãnh Tuấn có cảm giác chiếm thế thượng phong, quả thực không khống chế nỗi sự khoái trá và sảng khoái trong lòng.
Các người không phải lợi hại à?
Các người không phải gia tộc ẩn thế ư?
Các người không phải trước giờ đều coi thường người trong thế tục sao?
Ha ha, không ngờ rằng trong mắt một số người thì đám gia tộc ẩn thế nhập thế như các ngươi… cũng không được xem là gì cả!
“Ngô Đông? Gia tộc Ngô Thị ở Thanh Hải?” Sở Thiên Hùng nhíu mày, sắc mặt trở nên có hơi cứng đờ.
Nếu thanh niên này thật sự đến từ gia tộc Ngô Thị ở Thanh Hải thì chuyện này quả là có chút không dễ xử lý.
Ngô gia Thanh Hải… nghe tên giống như là một gia tộc nhưng nó lại là một cổ phái!
Chẳng qua phép tắc khá lạ lùng, người gia nhập phái buộc phải đổi họ Ngô mới được.
Ngô Đông nhìn Sở Thiên Hùng với vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Hiện giờ biết tôi là ai rồi phải không?”
Đuôi lông mày Sở Thiên Hùng hất lên, nói chậm rãi: “Cho dù cậu là đệ tử Ngô gia Thanh Hải nhưng Sở gia và các người vốn không có ân oán, tại sao phải bị làm nhục như vậy?”
“Làm nhục? Sở tổng, câu đùa của ông cũng hơi quá rồi đó? Đây là phúc phận to lớn của con gái ông, cũng là phúc phận to lớn của Sở gia các người. Ba đời may mắn mới có thể được lọt mắt xanh Ngô công tử, sau này đổi tên Ngô Tiếu Tiếu vậy thì có thân phận địa vị gì?”
Lãnh Tuấn ở bên cạnh nói với ngữ khí rất chua ngoa: “Nếu Ngô công tử chịu cho tôi cơ hội đó thì tôi lập tức quỳ lạy tạ ân! Tiếc là bọn tôi tư chất có hạn nên khó lọt vào pháp nhãn của công tử…”
Lúc này, rất nhiều con cháu gia tộc ẩn thế đứng xem kịch trước đó trong câu lạc bộ giờ phút này đều có hơi trợn tròn mắt.
Những kẻ không rõ gia tộc Ngô Thị ở Thanh Hải đều hỏi nhỏ, sau khi có được đáp án thì từng người lập tức trợn mắt.
Vẻ mặt không dám tin!
Đó là môn phái cổ xưa ngự trị ở trên rất nhiều gia tộc ẩn thế!
Có thể được đệ tử môn phái này nhìn trúng, nhận làm thị nữ thì thật sự là phúc phận to lớn!
Bởi vì dù là một thị nữ thì thân phận địa vị cũng cực cao!
Cho dù đối diện với một số trưởng lão của gia tộc ẩn thế thì cũng là ngang vai ngang vế!
Ngô Đông nhìn cha con Sở Thiên Hùng một cách bình tĩnh, đối với Sở Vũ thì hắn lại không thèm để ý. Với thân phận địa vị của hắn, xỉ nhục trước mặt một câu cũng xem là rất nể mặt Sở Vũ rồi.
Đám người Đổng trưởng lão và Lục trưởng lão bên đó sau khi nghe thấy mấy chữ gia tộc Ngô Thị Thanh Hải thì đều lặng im.
Nếu nói Sở gia là lang tộc phương bắc, vậy thì Ngô Thị ở Thanh Hải chính là hổ báo tây bắc!
Sở Tiếu Tiếu tuy có chút tinh nghịch nhưng lại không phải không có não, trong lòng cô vô cùng phẫn nộ nhưng cố gắng kiềm chế. Bởi vì cô không muốn gây họa cho gia tộc.
Sở Thiên Hùng lúc này đột nhiên cười phá lên: “Gia tộc Ngô Thị Thanh Hải, phái lớn cổ xưa đích thực rất mạnh. Nhưng môn phái có mạnh thêm nữa thì ta cũng chỉ thấy nhận đồ đệ tùy duyên chứ chưa nghe thấy cưỡng chế cướp người.”
“Thật là…”
Lãnh Tuấn không nhịn nỗi muốn chế nhạo nhưng bỗng cảm thấy trong đám đông có một ánh mắt lạnh lẽo chiếu tới.
Đó là cha của Lãnh Tuấn, gia chủ của Lãnh gia Long Thành Lãnh Thanh Sơn!
Lãnh Thanh Sơn đang dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn, Lãnh Tuấn lập tức ngậm miệng lại.
Sở Thiên Hùng không để ý đến Lãnh Tuấn mà nhìn thanh niên Ngô Đông tiếp tục nói: “Cho dù là Thái Thanh thì năm xưa đến Sở gia ta thu nhận đồ đệ cũng có lời lẽ khách sáo, thái độ khẩn thiết.”
“Thái Thanh là cái gì?”
“Chưa nghe qua môn phái này…”
“Ha ha ha, là môn phái của Thái Thượng Lão Quân phải không? Thật tức cười…”
Trong đám đông truyền đến một loạt lời bàn luận nhỏ.
Nhưng Ngô Đông sau khi nghe thấy hai chữ Thái Thanh thì lại run rẩy toàn thân, trong đôi mắt hiện ra vẻ không dám tin, nhìn chằm chằm Sở Thiên Hùng giống như muốn phân biệt thật giả từ trên mặt Sở Thiên Hùng.
Sở Thiên Hùng vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu không cần nghi ngờ gì cả, việc này nếu ta nói dối mới là thật sự gây họa cho gia tộc. Vì vậy chàng thanh niên, Sở gia chúng ta rất tôn trọng Ngô gia Thanh Hải các người, hi vọng đừng gây ra hiểu lầm gì khiến mọi người đều khó xử.”
Lời này của Sở Thiên Hùng trông có vẻ có chút yếu thế nhưng thực tế rất cương quyết, đang cảnh cáo Ngô Đông.
Ngô Đông thu lại khí tức toàn thân, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mang lại cho người ta cảm giác thoải mái.
“Sở thế thúc, vừa nãy tại hạ và lệnh ái cùng Sở Vũ huynh đệ đùa vui, vẫn mong đừng để bụng.” Nói rồi Ngô Đông chắp tay về phía Sở Thiên Hùng, sau đó mỉm cười.
Sở Vũ tu luyện tâm pháp nghịch thiên nên cảm giác cực kỳ nhạy bén, rõ ràng cảm nhận được ở giây phút Ngô Đông chắp tay cúi đầu, trong mắt hắn phát ra một sự tức giận nhẹ.
Thẹn quá hóa giận rồi!
Thân là đệ tử cổ phái, vốn cho rằng ở nơi như Long Thành này có thể rung trời chuyển đất liếc nhìn thiên hạ nhưng không ngờ lại bị Sở Thiên Hùng mà hắn coi thường chỉ dùng một cái tên Thái Thanh đã có thể áp chế mạnh mẽ!
Thái Thanh, hai chữ này người đã nghe qua thì đều biết phân lượng của nó.
Nó đại diện cho cổ giáo đỉnh cao nhất Hoa Hạ!
Vì vậy nên bất kể việc Sở Thiên Hùng nói là thật hay giả thì hắn cũng đều không có dũng khí tiếp tục.
Lỡ như là thật thì sao?
Ngô Đông không lưu lại đó quá lâu, rất nhanh thì đã tự mình rời đi.
Mặt mũi đã mất hết rồi còn ở lại đó không phải là tự chuốc lấy nhục sao?
Ngô Đông đi rồi, Lãnh Tuấn lập tức ỉu xìu. Vốn tưởng rằng tìm được một chỗ dựa vững chắc mà không ngờ lại chỉ được cái mã ngoài…thật quá vô dụng!
Sau khi Ngô Đông đi thì mấy người của Sở gia lập tức trở thành trung tâm. Ngay cả Đổng trưởng lão và Lục trưởng lão cũng chủ động đi đến gần, vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với Sở Tiếu Tiếu và Sở Vũ.
Người khác không biết Thái Thanh là gì, họ làm sao có thể không biết?
Hai lão già bề ngoài mang theo nụ cười rạng rỡ nhưng thực tế trong lòng lại như có một vạn con nê mã gào thét chạy qua.
Họ nói thầm may mà không oán giận trực diện với Sở gia, nếu không một đệ tử Thái Thanh thì đủ để trấn áp vô số gia tộc ẩn thế!
Thật quá lợi hại!
Cái gì mà lang tộc phương bắc, đây rõ ràng chính là hồ ly phương bắc!
Cái đồ cáo già chết tiệt!
Rõ ràng có bối cảnh đáng sợ đó mà lại luôn im lặng không nói, hôm nay nếu không phải Sở Vũ chịu nhục thì e rằng Sở Thiên Hùng vẫn sẽ không tiết lộ việc này.
Chả trách họ dám trục xuất Tạ gia trắng trợn ở thành Yến Kinh…
Trong lòng Đổng trưởng lão và Lục trưởng lão đã có hơi bắt đầu đồng cảm với Tạ gia rồi.
Chọc ai không chọc lại đi chọc một kẻ thù như vậy.
Đồng thời trong lòng hai người cũng đều hạ quyết tâm, lát nữa nhất định phải thông báo cho gia tộc rằng nói gì thì cũng không thể đối địch với Sở gia!
Vốn dĩ một buổi tiệc rượu mà Lãnh gia là nhân vật chính lại trở thành sân khấu của Sở gia.
Nhưng dù là Lãnh Thanh Sơn hay là nhân vật cấp cao khác của Lãnh gia thì trên mặt đều không lộ ra chút xíu khó chịu nào.
Lãnh gia có thể trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi đã có địa vị hôm nay thì không phải vô cớ mà có được. Các nhân vật cấp cao của Lãnh gia không có ai là cho không.
Cũng chỉ có loại người trẻ tuổi như Lãnh Tuấn mới cảm thấy vô cùng bực bội nên đã tìm một lý do rồi cũng sớm rút lui.
Nếu không hắn nhìn Sở Tiếu Tiếu và tên phế nhân Sở Vũ trở thành nhân vật trung tâm thì hắn sẽ tức đến mức muốn hộc máu.
Trên đường quay về, Sở Vũ ở trên xe nói với Sở Thiên Hùng: “Chú Hùng, việc Hồ Tiên Động đó Sở gia chúng ta phải tham gia. Hơn nữa người tham gia…”
Sở Thiên Hùng có chút hoài nghi nhìn Sở Vũ.
Sở Vũ rất bình tĩnh: “Yên tâm, cháu nắm chắc.”
----
Trong một căn biệt thự xa hoa: “Tốt lắm, tốt lắm, tôi rất hi vọng lần này các anh có thể tham gia tìm kiếm Hồ Tiên Động! Tôi nhất định… nhất định sẽ cố gắng tiếp đãi các anh!”