• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Diệu nghe đến cái tên này thì hơi ngẩn ra, kèm theo ánh mắt có mấy phần thăm dò: “Bắc Địa Sở Gia?”

Lâm Nhu thì có chút ngốc nghếch ngây thơ đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Bắc Địa Sở Gia? Sở Vũ? Đó không phải là tên phế…”

“Lâm Nhu!” - Lâm Diệu nhíu mày, nhìn cô gái: “Em quá đáng rồi đó.”

Lâm Nhu cũng biết mình lỡ lời, có chút ngại ngùng le le cái lưỡi: “He he he he…”

Sở Vũ cười cười tỏ vẻ không hề gì, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Không sai, tôi chính là tên phế nhân đó.”

“Sở huynh đệ, thật xin lỗi, em gái tôi nó…” - Lâm Diệu nhìn em gái mình có chút quở trách, có thể nhìn ra hắn rất thương cô em gái, có chút không biết làm sao với cô ta.

Sở Vũ cười cười: “Thật sự không sao đâu, tôi cũng quen rồi.”

Trên mặt Lâm Diệu nở một nụ cười hiền lành, nhìn Sở Vũ rồi nói: “Tôi và anh Sở Lương đã gặp qua mấy lần.”

Sở Vũ hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ra, hai anh em Lâm Diệu và Lâm Nhu ở trước mặt mình đây chắc cũng giống như hắn, đều đến từ gia tộc ẩn thế.

Sở Vũ gật gật đầu: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp anh tôi.”

“Anh ấy rất giỏi!” Nhắc đến Sở Lương, trên mặt Lâm Diệu có mấy phần kính phục. Sau đó hỏi Sở Vũ: “Sở lão đệ sao lại đến Thái Sơn?”

Sở Vũ nói: “Tốt nghiệp rồi, sắp phải đi làm rồi nên muốn nhân cơ hội còn rảnh rỗi đi ra ngoài giải khuây một chút.”

Lâm Diệu gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần sáng tỏ, hiển nhiên là biết tình hình của Sở Vũ. Hắn đổi chủ đề: “Có thể gặp mặt ở đây cũng là một cái duyên, chi bằng lát nữa chúng ta cùng xuống núi đi uống một ly nhé?”

Sở Vũ vừa muốn nói thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Tả Tông và Tam Giác Nhãn đã bị hắn chôn rồi, tín hiệu trong đỉnh Ngọc Hoàng tự nhiên cũng khôi phục lại bình thường.

Sở Vũ nhìn cuộc gọi đến hiển thị…110, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, ra hiệu với Lâm Dược một cái rồi ấn phím nghe.

“Sở Vũ, cậu đang ở đâu vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng con gái trong trẻo êm tai như tiếng chuông bạc, chỉ là nói chuyện có chút không khách sáo: “Cậu có biết cậu như vậy rất nguy hiểm không? Nếu không phải vệ sĩ của cậu tìm đến chỗ chị, chị còn không biết cậu lén chạy ra ngoài đó! Cậu muốn làm gì? Muốn lên trời sánh vai cùng với mặt trời à?”

Sở Vũ nhìn qua Lâm Diệu và Lâm Nhu ở cạnh bên, hắn rất rõ đối với võ giả mà nói, nghe được nội dung trong điện thoại không khó. Nhưng cuộc điện thoại này cũng không có gì, hắn cũng không quá để ý.

Hai người đó đều ngẩng đầu ngắm trời, vẻ mặt kiểu gió nhẹ mây trôi, hình như đang xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm trước bình minh, thực tế là đang vểnh tai lên nghe lén.

Sở Vũ mặt không chút biểu cảm trả lời: “Chị cả, chuyện cười cũ rích mấy chục năm trước mà cứ đem ra nói có gì vui không?” Nói rồi nửa như có ý nửa không nhìn Lâm Nhu một cái.

Lâm Nhu liền có chút tức giận, cái tên này thật quá xấu xa, nhìn có vẻ như đang nói cô gái ở đầu dây bên kia, trên thực tế là đang châm chọc cô!

Cái gì mà chuyện cười cũ rích mấy chục năm trước, ta thích thì cậu quản được à?

Nhưng chưa đợi cô ấy nói gì, cô gái đầu dây bên kia đã nổi giận trước.

“Chị cả? Ai là chị cả của cậu hả? Chị là chị của cậu! Không phải chị cả! Dám nói như vậy với chị? Tiểu tử thối cậu có bản lĩnh rồi phải không? Nói, bên cạnh cậu có phải có cô gái khác không? Có cần chị giữ thể diện cho cậu không? Hi hi hi, cậu cầu xin chị đi!”

Sở Vũ có chút chột dạ nhìn Lâm Nhu bên đó một cái, khóe miệng giật giật. Bó tay, cái người chỉ lớn hơn hắn một ngày tuổi mà cứ tự xưng là chị hắn quả thực là quá hiểu hắn.

Lâm Nhu nghe lén bên cạnh thì vẻ mặt ngây ngốc, cô cảm thấy rất kinh ngạc về khả năng phán đoán của cô gái ở đầu dây bên kia cảm thấy rất kinh ngạc.

Giọng nói ở đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến: “Vừa đoán đã trúng! Ghê nha, biết ra ngoài trêu gái rồi, lúc nào dẫn đến cho chị xem thử, chị nói cho cậu biết nhé, nếu chị thấy không vừa mắt thì tuyệt đối không cho cậu dẫn về nhà! Cậu đừng quen thân phận của mình!”

Lâm Nhu liền có chút nổi giận, mở to mắt nhìn chằm chằm Sở Vũ.

Dựa vào cái gì chứ, cô là cái thá gì! Thân phận gì chứ! Xuất thân của tôi còn cao hơn cô nhé? Tôi cần cô nhìn vừa mắt sao?

Nhưng mà nghĩ lại, việc đó có quan hệ gì với bản thân đâu? Nằm cũng trúng đạn ư?

“Ha ha ha, chị không phải không biết, người em thích là chị. Đoán mò gì chứ, ngẫu nhiên gặp được hai người bạn của anh trai thôi.” Sở Vũ cười lên, nói rất tùy tiện.

Đầu dây bên kia liền không nói nữa.

Yến Kinh cách xa ngàn dặm, tầng trên cùng của một tòa nhà chọc trời, trong một văn phòng rất rộng, một mỹ nhân rất đẹp ngồi trên ghế giám đốc phía sau cái bàn lớn, có chút ngây ngốc nhìn bộ móng tay đỏ mình vừa sơn xong.

Bàn tay ngọc ngà cầm điện thoại có chút run run, trên mặt có mấy phần hơi hoảng loạn, trong ánh mắt còn có chút bất ngờ.

Trong lòng nhủ thầm: Tên tiểu tử thối này, không phải gặp nguy hiểm sao? Sao đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy? Gan cậu ta sao lớn vậy chứ? Lại dám tỏ tình với mình? Đúng là đáng đánh!

“Tiểu tử thối, cảnh cáo cậu nhé, mau cút về đây cho chị, bớt dùng bài đa sầu đa cảm của bọn con gái đi, không thể tu luyện thì đã sao? Mấy chục năm trước cả thế giới mọi người đều không thể tu luyện, cũng không phải đều sống tốt đó sao? Cậu còn dám chơi trò mất tích, chơi mất tích cũng không sao nhưng quan trọng là đến cả chị mà cậu cũng dấu! Cậu nghe rõ đây, cho cậu ngày… à không, thời gian một ngày, trước giờ này ngày mai lập tức xuất hiện trước mặt chị! Chị ở Yến Kinh chờ cậu, sau đó sẽ cùng cậu đi Long Thành! Được rồi, chị rất bận, cứ vậy nhé, cúp đây!”

Trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận.

Khóe miệng Sở Vũ giật giật, nhủ thầm: cảm thấy nha đầu này nhận ra cái gì rồi ấy?

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất ấm áp, hắn biết nha đầu này miệng cứng nhưng mềm lòng, sợ bản thân đi Long Thành bị ức hiếp nên muốn đi cùng hắn, dọa mấy người đó một chút.

Đúng vậy, một trong mười Thiên Kiêu trẻ tuổi trên bảng Thiên Kiêu Hoa Hạ, cô ấy nếu thật sự cùng hắn đi Long Thành thì người bên đó nhất định sẽ rất ngạc nhiên, thậm chí sẽ có chút kiêng dè nhỉ?

Nhưng mà… nha đầu em chắc chắn không biết, anh đã không phải là phế nhân nữa rồi!

Anh hiện giờ là Thiên Kiêu thật sự!

Trong lòng Sở Vũ nghĩ vậy rồi cất điện thoại lại, cười với Lâm Diệu một cái: “Xin lỗi anh Lâm, chỗ tôi có chút chuyện, lúc nào anh Lâm đi Long Thành thì chúng ta lại gặp nhau!”

Lâm Nhu ở bên cạnh không nhịn nỗi mà hứ một tiếng, trong lòng nghĩ tên này thật không biết cân nhắc, có biết anh trai tôi là ai không? Vậy mà mà không nể mặt, cũng không để lại số điện thoại, chỉ một câu “sau này gặp lại”? Rõ là miễn cưỡng!

Điều khiến Lâm Nhu không ngờ là anh trai cô lại chủ động trao đổi cách thức liên lạc với Sở Vũ, hình như rất có hứng thú với Sở Vũ nên muốn kết giao.

Tiếp theo Sở Vũ cáo từ Lâm Diệu. Sau đó nhìn Lâm Nhu một cái, cười nói: “Trên mạng có rất nhiều từ mới, còn nữa nhớ về xem nhiều sách vào nhé, em gái nhỏ.”

“Ai là em gái của cậu? Còn nữa… cậu dám nói tôi không có văn hóa? Cậu… cậu đứng lại cho tôi!” Lâm Nhu tức đến nghẹn cổ, hướng về phía bóng lưng của Sở Vũ không thèm quay đầu mà nhe răng, huơ huơ nắm đấm nhỏ.

Mắt nhìn theo Sở Vũ đang men theo bậc cấp dốc đứng, từng bước đi xuống. Lâm Diệu cứ luôn trầm tư gì đó, một lúc lâu vẫn không thu ánh mắt lại.

“Anh, anh sẽ không thật sự coi hắn như một nhân vật chứ?” Lâm Nhu vẫn có chút bất bình, tên đó nói chuyện thật đáng ghét.

Lâm Nhu chớp chớp đôi mắt to linh động nhìn anh của cô, giữa trán có nét khó hiểu.

Người khác không hiểu nhưng cô quá rõ anh trai của mình là một ngươi rất kiêu ngạo.

Tuy anh trai chưa lọt vào top 10 bảng Thiên Kiêu, nhưng trong lòng Lâm Nhu thì những Thiên Kiêu trong top 10 đó không thể sánh bằng anh trai cô.

Sở Vũ tuy cùng là con cháu của gia tộc ẩn thế, nhưng lại là một phế nhân. Cho dù là đám con cháu ưu tú của các gia tộc ẩn thế khác, thậm chí là những người trong top 10 bảng Thiên Kiêu cũng không có mấy ai có thể khiến anh trai cô chủ động đi kết giao. Vì vậy cô rất hiếu kỳ.

“Em thấy sao?” Lâm Diệu cuối cùng cũng thu mắt lại, mỉm cười nhìn em gái mình.

“Em cảm thấy… hắn đích thực có chút, ừm, có chút không giống lắm với lời đồn.” Lâm Nhu hơi cau mày, nói nhỏ: “Sở Vũ theo như lời đồn thì lúc nhỏ là một thiên tài tuyệt thế, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bị phế, trở thành một người bình thường. Nhưng vừa nãy khi hắn nhìn thấy chúng ta, đâu có giống như là một người phế chứ? Thậm chí em còn có cảm giác bị hắn nhìn thấu. Hơn nữa cử chỉ và phản ứng của hắn thực sự là quá bình thản rồi, đó không phải là giả vờ, mà là một kiểu… tự tin, đúng, đó là tự tin!”

Lâm Diệu gật gật đầu, nói: “Em nói không sai. Thứ nhất, đám người chặn núi ở dưới chân núi Thái Sơn tuyệt đối không phải là người của Sở gia. Những người đó đều nói đặc giọng địa phương, là một đám anh chị, thế lực của Sở gia không vươn được đến đây; Thứ hai, người vừa gọi điện cho Sở Vũ nếu anh đoán không lầm thì chắc là Lâm Thi Mộng!”

“Lâm Thi Mộng? Anh là nói… Lâm Thi Mộng của Bắc Địa Lâm Gia? Lâm Thi Mộng của top 10 xếp hạng bảng Thiên Kiêu Hoa Hạ?” - Lâm Nhu có chút không dám tin nhìn anh trai của mình: “Họ… sao có thể? Cô ta sao có thể có quan hệ tốt với Sở Vũ như vậy?”

“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hai người tuy đều xuất thân phương bắc, nhưng một người ở trên trời, một người ở dưới đất, thân phận địa vị chênh nhau rất lớn. Nếu không phải anh từng gặp mặt người con gái Thiên Kiêu cùng họ đó một lần, nhớ giọng của cô ta thì anh cũng không dám tin đó là thật.” Lâm Diệu cảm thán.

“Anh không phải cũng là fan của Lâm Thi Mộng? Yêu thầm người ta đó chứ?” Lâm Nhu vẻ mặt trêu chọc nhìn anh trai mình.

“Yêu thầm gì chứ, đừng nói bậy.” Lâm Diệu có chút ngại ngùng.

Một cô gái như Lâm Thi Mộng, thuộc loại nữ thần chân chính, không có mấy nam nhân dám nói bản thân không rung động với nữ nhân này.

Nhưng đối với Lâm Diệu mà nói, Lâm Thi Mộng tuy đủ xinh đẹp nhưng lại không phải kiểu mà hắn thật sự ngưỡng mộ.

“Việc này có chút thú vị. Có thể người bên ngoài đều không nghĩ đến, một viên minh châu rực rỡ nhất của Bắc Địa Lâm Gia lại có quan hệ tốt như thế với thiếu gia phế nhân Sở Vũ của Sở gia.” Trên mặt Lâm Diệu lộ ra vẻ suy nghĩ tìm tòi.

Hồi lâu sau, hắn nhìn em gái với vẻ cưng chiều: “Tiểu Nhu, lẽ nào em không cảm thấy nơi này có chút khác khác?”

Lâm Nhu ngẩng đầu lên, có chút ngây ngốc nhìn anh trai mình: “Có gì khác? Đỉnh Thái Sơn linh khí dồi dào hơn? Không đủ linh khí bằng nhà chúng ta mà?”

“Em cảm nhận lại một chút nữa? Nha đầu em thiên phú tốt như vậy, ở lĩnh vực phong thủy càng là người ưu tú nhất trong gia tộc. Nhưng lại không chịu dụng tâm, thực ra nếu em nỗ lực thêm một chút thì anh cũng không đến nỗi phải gánh áp lực lớn như vậy…”

“Được rồi được rồi, anh là con trai mà! Cũng không thể chuyện gì cũng bảo một cô gái nhỏ như em phải gánh đúng không?” Lâm Nhu nói với vẻ bướng bỉnh.

Nhưng ngay lập tức khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lâm Nhu lộ ra vẻ nghiêm túc, bắt đầu cảm nhận hẳn hoi.

Rất nhanh chóng mắt của cô sáng lên: “Ở đây đã từng xảy ra chiến đấu! Hơn nữa…thời gian rất ngắn thì đã kết thúc rồi!”

Lâm Diệu gật gật đầu: “Nhưng khi anh và em đi lên thì chỉ có một mình hắn ở đây. Nhớ đến đám người chặn núi phía dưới, rồi nhớ đến cuộc điện thoại mà Lâm Thi Mộng gọi cho Sở Vũ? Thực ra còn có… phía trên này, có mùi hỏa khí, có người đã nổ súng ở đây!”

“Anh đã dùng Thiên Cơ Thuật rồi ư?” - Lâm Nhu có chút kinh ngạc nhìn Lâm Diệu: “Anh lại vì cái tên này mà dùng đến Thiên Cơ Thuật mỗi tháng chỉ được dùng một lần?”

Lâm Diệu thật thà gật đầu: “Sở Vũ này trên người có chút thành tựu, Thiên Cơ Thuật của anh không nhìn thấu hắn!”

“Sao có thể chứ?” - Lâm Nhu hoàn toàn kinh ngạc.

“Ừm, lần sau có cơ hội sẽ đi Long Thành một chuyến, dù sao phải tìm cơ hội làm bạn với hắn.” Lâm Diệu nói với vẻ nghiêm túc.

Lúc này bắt đầu có nhiều du khách bước theo bậc đá đi lên. Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng họ cười nói.

Lâm Diệu nhìn em gái một cái, hai người gật gật đầu, chỉ nhảy mấy bước thì nhanh chóng biến mất trên đỉnh Ngọc Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK