• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 22

Vương Hạo ngồi chuyến xe lửa buổi chiều về thành phố N. Ngồi trên tàu vẫn một bụng tức giận, mình trước đây đã phí hoài công sức đánh Quý Gia Hoành mà, đến lúc này vẫn còn dám mở to mắt nói dối.

Lần này đến thành phố B, toàn bộ thời gian đều là ở bên gia hỏa kia.

Người nhà gọi điện đến động viên, bảo tìm không được việc cũng không sao đừng nóng vội, lần sau vẫn còn cơ hội. Chuyện này Vương Hạo trái lại không để tâm lắm, sau khi tốt nghiệp nên đi đâu về đâu lúc trước đã có dự định, vốn vẫn còn chút do dự, lần này vừa hay trái lại đã hạ quyết tâm.

Trong studio, Thái Minh Minh vừa ký xong hợp đồng thành thạo bày ra đủ loại tư thế, chụp ảnh cho tạp chí.

Sau lưng nhiếp ảnh gia, hai nhân viên trong studio đang cầm ly giấy đùn qua đẩy lại: “Anh đi đi.”

“Anh đi đi.”

“Lần trước là tôi rồi, lần này tới lượt anh.”

Đùn đẩy một hồi, cô gái tóc búp bê bưng ly nước đến chỗ Quý Gia Hoành nhìn quanh, thấy Quý Gia Hoành đang gọi điện thoại, vội vàng bước nhanh tới.

Quý Gia Hoành cầm di dộng, đầu bên kia thở dài nói: “Tiểu Quý, tôi cảm thấy Điền Trung mà cậu giới thiệu, có chút không hợp, tiền của chúng tôi…”

Đầu bên kia bla bla nói một trận, Quý Gia Hoành lơ đãng ừ hử.

Đầu bên kia hỏi: “Tiểu Quý? Cậu đang nghe đấy chứ?” Quý Gia Hoành lại ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi, cứ vậy đi, bữa nào tôi hỏi lại cậu ấy.”

Cúp máy, cô gái kia vừa vặn đến trước mặt, trên mặt mang nụ cười gượng gạo, nói: “Quý tiên sinh, uống trà.”

Quý Gia Hoành nhận, uống hai hớp.

Cô gái xoay người đi về bên đồng nghiệp.

Một người áp sát lại hỏi: “Thế nào thế nào?”

“Không nói gì hết.”

“Không chê trà quá nóng?”

“Không.”

“Không nói lá trà quá nát không uống được?”

“Không.”

“Chà? Lạ nhỉ?”

“Chậc, từ lúc hắn xuất viện thì đã như vậy rồi.” Nam trợ lý bên cạnh xen mồm: “Cả ngày thất hồn lạc phách không biết đang nghĩ cái gì.”

Người bên cạnh tò mò vây quanh hỏi đã xảy ra chuyện gì, nam trợ lý thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Quý Gia Hoành bị bắt cóc.

Quý Gia Hoành không chú ý đám người nhiều chuyện bên kia tụ tập càng lúc càng đông, đặt ly trà xuống chiếc bàn bên cạnh. Đoạn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cánh tay mình.

Vương Hạo đi về hơn tháng, cánh tay bó bột của mình đã sớm tháo bột, chỗ bó bột ngoại trừ da trở nên trắng hơn cũng chẳng có gì khác so với ban đầu.

Tay lành rồi, trong lòng nhưng chỉ thấy một mảnh trống trải.

Khó chịu, rất khó chịu.

Quay đầu nhìn đám nhân viên bên cạnh, ngực trỗi lên cơn giận khó hiểu.

“Triệu Phi! Làm việc còn tán dóc, cậu rảnh quá nhỉ, tiền thưởng trừ không hết trong lòng cậu không vui phải không!” Nhấc ly trà uống thêm một hớp, “Mùa đông mà lấy trà lạnh?”

Đây có khác gì so với lúc xưa đâu, hai cô nàng kia khinh bỉ trừng mắt nhìn nam trợ lý, người hóng chuyện phiếm cũng nhanh chóng giải tán.

Năm nay nghệ sĩ trong công ty phát triển rất tốt, sắp sang năm mới, cả công ty bận lên bận xuống, nhạc hội cuối năm, nhạc hội đón năm mới, tóm lại các tiết mục văn nghệ, biểu diễn lớn lớn nhỏ nhỏ, Quý Gia Hoành giống như người bay, bay khắp Trung Quốc, nguyện vọng về nhà ăn tết hoàn toàn phá sản.

Lần đầu không ăn tết ở nhà, ba mươi tết vẫn phải làm việc, Quý Gia Hoành tranh thủ lúc nghỉ ngơi gọi điện về nhà, bên kia rất náo nhiệt, tiếng mạt chược sột xạt cộng hưởng, Quý mama bắt máy giọng nói rất khó chịu: “Quý Quý à, con ra ngoài ăn chút gì ngon đi, đừng sợ tốn tiền, các con không phải còn đồng nghiệp sao? Vài người ra ngoài cùng ăn với nhau. Mặc thêm quần áo, gần đây rất lạnh. Ai, mẹ nhớ con muốn chết… Sao sao? Mới đánh gì đó? Nhất vạn? Ù rồi ù rồi! Ha ha!”

Quý Gia Hoành đang định cúp máy, đột nhiên nghe thấy bên kia có nam nhân gọi: “Mẹ, con về nhà trước đây, mẹ cũng về sớm chút.”

Quý Gia Hoành giật mình vừa muốn nói, Quý mama ù bài rồi không còn tay dư thừa xào bài, tươi cười hớn hở bảo: “Quý Quý, hết chuyện rồi phải không, vậy mẹ cúp máy đây.”

Quý Gia Hoành ngơ ngác cầm di động, đầu bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút.

Thái Minh Minh đi vào phòng nghỉ, liền thấy trợ lý mới đến ngồi khóc trước cửa, thợ hóa trang an ủi bên cạnh: “Ai, không sao không sao đâu, tên kia không phải tốt lành gì, tâm tình không vui vớ đại người nào đó mà mắng, quen rồi thì không sao.”

Mãi tới khi qua mười lăm tháng Giêng, Quý Gia Hoành mới có thời gian về nhà, kích động chạy về, thì hay tin Vương Hạo đã sớm nhập học quay lại thành phố N rồi.

Vương mama buổi tối tìm đến Quý mama nói chuyện phiếm, vành mắt hoe hoe nhắc đến Vương Hạo: “Đứa con này lúc đi bảo với chúng tôi tốt nghiệp xong nó muốn đi Tây bộ tình nguyện dạy học, chị nói nó lớn lên ở nơi này, bây giờ lại chạy đến chỗ xa xôi kia có thể chịu nổi không? Chị xem Tiểu Hoành nhà chị ở thành phố B phát triển thật tốt, vừa có nhà lại có xe.”

Dạy học tình nguyện? Quý Gia Hoành giật mình, Vương Hạo xem phim nhiều quá rồi hay sao? Loại chuyện vất vả không được lợi lộc này hắn cũng làm?

Quý mama bảo: “Quý Quý quan hệ giữa con với Vương Hạo không phải rất tốt sao? Gọi điện khuyên nó đi.”

Quý Gia Hoành vội lắc đầu, mẹ lúc nào thấy con quan hệ rất tốt chứ, hắn luôn bất hòa với con.

Lại thấy Vương mama đã rút di động gọi: “Hạo Hạo, anh Quý của con muốn nói chuyện với con này.”

Quý Gia Hoành lòng khóc rống rồi, cầm di động, Vương Hạo đầu bên kia kéo dài hơi “Hả?” một tiếng, hỏi: “Anh Quý gì?”

Quý Gia Hoành chưa từng gọi điện cho Vương Hạo, trong lòng lo lắng, nhưng trước mặt hai bà mẹ không thể để mất thể diện được, cố gắng dùng ngữ khí bình thản nói: “Vương Hạo, ta là Quý Gia Hoành.”

“Quý Gia Hoành?” Vương Hạo nói: “Ngươi con mẹ nó lại ngứa da phải không?”

Quý Gia Hoành nói: “Phải phải, đã lâu không gặp.” Sau đó che di động nói với hai bà mẹ: “Con vào trong từ từ nói chuyện với hắn.”

Quý Gia Hoành đi vào phòng mình, lúc đóng cửa còn nghe Quý mama kiêu ngạo nói với Vương mama: “Chị xem, tôi đã nói thanh niên có tiếng nói chung mà.”

Đóng cửa, Vương Hạo rất phẫn nộ: “Ngươi lá gan cũng to lắm! Dám tự xưng anh của ta?”

“Không không,” Quý Gia Hoành vội vàng giải thích: “Đó là mẹ ngươi kêu, điện thoại cũng là mẹ ngươi gọi.”

Vương Hạo im lặng một hồi, nói: “Dù sao cũng là chuyện tình nguyện dạy học, khuyên tới khuyên lui chỉ có thế, ngươi là bị mẹ ta kéo tới khuyên ta, vậy ngươi muốn nói gì?”

Muốn nói dự định này của ngươi quá ngu nhưng không có can đảm, Quý Gia Hoành nói: “Ta cảm thấy ra ngoài rèn luyện cũng tốt.”

Lời này của hắn ngược lại khiến Vương Hạo sững sờ, ngữ khí dịu đi ít nhiều: “Kỳ thực đơn xin ta chưa viết một chữ. Chỉ mới ghi danh thôi, qua vài tháng còn phải thi, năm nay tình hình xin việc không tốt, người ghi danh không ít.”

Quý Gia Hoành một đường đi thẳng đều là thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua giai đoạn đi tìm việc này, cũng không biết tình hình gì.

Vương Hạo nói: “Vậy như thế đi, có gì liên lạc sau.”

Hắc, Quý Gia Hoành nghĩ, thì ra còn có thể liên lạc sau a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK