• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 30

Quý Gia Hoành ngây ngốc nửa ngày.

Di động đổ chuông cộng hưởng với tiếng rung cả buổi, người kia dường như không nghe thấy, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, cười ngố.

Người bên cạnh thấp giọng bàn luận: “Quý Gia Hoành hắn sao vậy?”

“Không biết, sáng sớm đã vậy rồi.”

Hai người đang nói lại nhìn qua, bên kia một bộ mặt ngọt ngào cười ngố, vẻ mặt như thiếu nữ đang yêu hiển hiện trên gương mặt người kia, khiến kẻ khác cảm thấy rét lạnh khó hiểu.

“Vẻ mặt này…” Người đứng xem liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Buồn nôn quá đi!”

“Quý tiên sinh,” Trợ lý bước tới nhắc nhở, “Điện thoại.”

“Quý tiên sinh? Quý tiên sinh?”

Quý Gia Hoành “Hả” một tiếng, rất không tự nhiên gỡ kính xuống lau kính, lau hai cái lại hồn bay tới phương xa.

Nhớ đến tối qua dạ dày khó chịu, Vương Hạo nửa đêm chạy đi mua thuốc dạ dày.

Tuy rằng sắc mặt không tốt là bao, cũng có vài câu cau có, nhưng lúc nhìn mình uống thuốc, loại biểu tình này…

Quý Gia Hoành rất rạo rực.

Tình yêu a… Thật đẹp…

Người kia lại nhắc nhở câu nữa: “Điện thoại.”

Quý Gia Hoành lúc này mới phát giác di dộng đang reo, vươn tay nhận: “Alo?”

“Gia Hoành, lần này cậu nhất định phải giúp tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng của Điền Trung, gấp gáp, “Lần này làm lớn, bất quá lấy mười mấy vạn, bọn họ bảo muốn tố cáo tôi, thế nào cũng không chịu tha. Cậu nhờ cậu của cậu nói với bọn họ một tiếng đi.”

Quý Gia Hoành: “Xảy ra chuyện gì?”

Điền Trung nói: “Chính là buổi diễn từ thiện lưu động cậu giới thiệu cho tôi, mời rất nhiều người nổi tiếng, tôi thấy bọn họ lời nhiều như thế, giữ lại một chút không phải rất bình thường sao? Nào ngờ chủ sự lần này kiên quyết như vậy, lại muốn kiện tôi ra tòa.”

Quý Gia Hoành nói: “Tôi không phải đã nói với cậu lần này làm lớn, phải cẩn thận chút sao?”

“Ai biết bọn họ lần này đùa như thật.” Điền Trung nói, “Kiện một phát là khẳng định đời tôi toi luôn đó.”

“Vậy cậu trả tiền lại cho người ta, rồi xin lỗi không được sao?”

“Tôi cũng muốn a.” Điền Trung vừa nói vừa nức nở, “Nhưng tôi trả tiền người ta không nhận, cậu nói giúp tôi đi.”

Quý Gia Hoành nói: “Vậy tôi hỏi giúp cậu.” Sau đó gọi điện đến người chủ sự bên kia, nghe bên kia nói mới biết sự việc khác xa không có đơn giản như Điền Trung nói, chuyện Điền Trung tham ô tiền từ thiện đã bị phóng viên vạch trần lên giới truyền thông, bài báo rất tỉ mỉ điểm đích danh họ tên. Người Điền Trung đắc tội xưa nay không ít hơn Quý Gia Hoành, hậu phương lại không vững chắc, tin tức vừa loan ra cừu gia lúc xưa đều ra mặt, tin tức mới trong giới giải trí đều là tin chẳng tốt lành, lại thêm những minh tinh trước đây hắn đắc tội đổ thêm dầu vào lửa, rốt cuộc dẫn tới vài nhà tài trợ cũng mất mặt, người chủ sự kiên quyết yêu cầu làm rõ ràng mọi chuyện.

“Nhà giam này hắn ngồi chắc rồi, thật sự nếu truy cứu mấy vị lãnh đạo thành phố kia cũng dính phải điều tra.” Bên kia nói, “Tiểu Quý cậu đừng quản việc này.”

Mọi chuyện ầm ĩ  lớn đến mức như vậy Quý Gia Hoành khẳng định không giúp được gì, Quý Gia Hoành chỉ có thể mang tính tượng trưng nói tốt vài lời hộ Điền Trung.

Cúp máy Quý Gia Hoành có chút chột dạ, biểu diễn cuối cùng kia vài màn cũng mời ban nhạc OO đến, nếu không phải mình muốn tìm Vương Hạo nhất quyết đòi đến đây, khẳng định sẽ cùng đi với bên kia.

Nếu mình cùng làm việc với Điền Trung, tiền kia tuyệt đối là hai người cùng lấy.

Tai họa lao ngục lướt sát bên mình, Quý Gia Hoành vừa thấy may mắn vừa thấy sợ.

Sau đó Điền Trung lại gọi vài cú điện thoại, Quý Gia Hoành nói hết lời Điền Trung lại cho rằng hắn có cách chẳng qua không chịu giúp, Quý Gia Hoành dứt khoát không nhận điện thoại hắn nữa.

Quá trình của đoàn phim đã tiến vào giai đoạn kết thúc, mọi người cũng đều đã quen giờ cơm trưa nhìn thấy Vương Hạo đến đây tìm Quý Gia Hoành.

Giống như thường lệ, Vương Hạo cầm cốc giữ nhiệt giả vờ mua sữa dê từ trong thôn mang đến, khẩu khí vụng về hối thúc Quý Gia Hoành uống.

Làm nghề này chú ý sức khỏe thế nào lại còn mắc vài bệnh, bệnh đau dạ dày của Quý Gia Hoành cũng do uống rượu mà ra. Không biết có phải do sữa dê không, gần đây trái lại không còn đau nữa.

“Phim của các ngươi sắp quay xong rồi.” Vương Hạo hỏi.

Quý Gia Hoành gật đầu: “Sắp rồi.”

Vương Hạo lại hỏi: “Quay xong thì ngươi đi?” Nói xong rất có thâm ý đảo mắt nhìn Thái Minh Minh đang đùa giỡn với nữ chính.

Quý Gia Hoành trong lòng bỗng có chút đa cảm, quay đầu nhìn Vương Hạo, lo lắng nửa ngày, cắn răng nói một câu: “Ngươi, ngươi có tin, sau khi ta về không tìm người khác nữa không?”

Quý Gia Hoành nói ra câu đó tâm can đều run bần bật, cảm thấy đây là hung hăng tự đâm mình một đao, mỗi chữ nói ra trong lòng đều đang rỉ máu, đau đớn này có thể tương đương với đau đớn bị Vương Hạo đánh từ nhỏ đến giờ cộng lại, từ giờ rời xa mảnh rừng rậm rộng lớn, hắn chỉ thắt cổ trên cái cây Vương Hạo này.

Vương Hạo nhìn hắn, mỉm cười: “Ngươi sao lại biết ta muốn nói gì?” Nhưng chưa nói tin hay không.

Quý Gia Hoành rất ủy khuất: “Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nghiêm túc thế này, ta nếu thật sự lại làm gì thì trời đánh ngũ lôi oanh tạc.”

Này giống như lời thoại kẻ phụ tình lừa gạt đại cô nương nói xong lại cảm thấy kỳ quái, dựa theo hình thức sống chung của hắn với Vương Hạo, nói lời này thấy thế nào cũng không nên là mình.

Vương Hạo bị ngữ điệu nghiêm túc của hắn chọc cười: “Được, ta tin ngươi.”

Quý Gia Hoành chợt nhớ tới cô giáo kia, vội thêm một câu: “Ngươi cũng phải vậy.”

Vương Hạo nói: “Ta vốn sẽ không có người khác.”

Quý Gia Hoành rất khéo léo hỏi: “Cô giáo trường các ngươi nói không chừng thích ngươi.”

Vương Hạo phất tay: “Không thể nào.”

Quý Gia Hoành vẫn lo lắng cô giáo gặp vài lần trước kia, nhưng Vương Hạo đã nói như chém đinh chặt sắt, hỏi nữa lại tỏ ra mình không tin hắn, lời đè trong lòng vẫn là không hỏi ra.

Ăn cơm xong, Vương Hạo gối lên đùi Quý Gia Hoành, nói: “Ta ngủ một lát, gần hai giờ gọi ta.”

Quý Gia Hoành thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, hỏi: “Gần đây vất vả lắm sao?”

“Gần đây nhiều việc, còn nhớ cô bé ngươi gặp lần trước không? Người nhà cô bé không cho nó đi học tiếp nữa. Ta với Tiểu Mai hằng ngày đến thăm nhà, nói không cần học phí cũng không sao cả, kết quả pụ huynh sống chết vẫn không đồng ý, nói dù sao còn đứa con trai, con gái không cần học nhiều như vậy.” Vương Hạo ngáp một cái, nói, “Ta dù sao vẫn còn may, Tiểu Mai hôn lễ bận rộn vậy mà còn phải lo thêm nhiều chuyện…”

Quý Gia Hoành vừa nghe tên cô giáo kia đã không vui, trong lòng cảm thấy chuyện lớn bao nhiêu chứ các ngươi còn không giải quyết được.

Đợi thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, Quý Gia Hoành lựa lúc rãnh rỗi, hỏi thôn dân địa chỉ nhà của cô bé Sa Sa kia, đi thẳng đến nhà cô bé.

Nhà cô bé kia đang buôn bán, bán vài vật phẩm và thức ăn đặc sản địa phương. Gia đình bảo con gái đến trường chính là vì có thể học toán, biết viết chữ, bây giờ nên học đã học xong, mùa du lịch trong quán bận đến tối tăm mặt mày, dứt khoát gọi tiểu nha đầu về.

Cô bé trái lại muốn đi học, lúc Quý Gia Hoành tới, Sa Sa đang vừa khóc vừa làm loạn trong sân không muốn vào trong quán phụ giúp.

Kết quả chuyện Vương Hạo và Tiểu Mai tốn hết nước bọt không thể giải quyết, được Quý Gia Hoành nhanh chóng xử lý.

Phụ huynh lúc nghe Quý Gia Hoành muốn giúp đỡ ba đứa con của họ học đến đại học, đáy mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Nói cho cùng, không phải là tiền sao, Quý Gia Hoành rất kiêu ngạo nghĩ, tâm tình tốt đi ra ngoài.

♦♦♦♦♦

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK