Lại nhớ tới từ trước tới nay hắn đối đãi với Chu Tử Huyên bên ngoài thì thân thiết, nhưng bên trong lại lạnh nhạt, trong lòng hắn bất an cùng áy náy càng nhiều hơn chút; hắn cũng từng nghĩ đến quan tâm đến Tử Huyên , thế nhưng Tử Huyên lại mang cơm thiu đưa cho mẹ của hắn, lại đại náo chỗ ở của Phương Phỉ cùng với nhà bếp, làm cho hắn nghĩ nên để cho Tử Huyên biết cần phải đúng mực một chút, cho nên vẫn không đến gặp nàng.
Về phần đưa quà cho Tử Huyên, Đinh hầu gia cũng không rõ trong lòng mình là vì lý do gì: có thể là sợ nàng ở luẩn quẩn trong lòng, cũng có thể là muốn đối đãi với nàng như đối với các thê thiếp khác để trong lòng nàng bớt khổ sở; nói chung , tại nơi hắn đang mua quà cho Phương Phỉ, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn thấy trâm này, thấy nó rất hợp với Tử Huyên liền bỏ tiền ra mua.
Đáng tiếc chính là về sau không có cơ hội cho nàng, hôm nay thấy Lưu Ly đến mời hắn rất sung sướng đến đây.
Tử Huyên nghe vậy nhìn nhìn Đinh hầu gia, trước đem bọc mở ra nhìn thấy một trâm ngọc màu đỏ nàng cười cười. Trước đây nàng rất bận rộn, nên không có mua sắm đồ trang sức, nàng không biết được giá trị của trân này, nhìn thấy viên đá màu đỏ rực này là hồng ngọc. Trâm là vàng, tảng đá màu hồng lấp lánh, những cái khác nàng nhìn không ra, nhưng có một thứ nàng nhìn không nhầm – trâm này khẳng định không ít tiền.
"Ừm, cám ơn." Đinh đại hầu gia nợ nguyên chủ không ít, nàng vì nguyên chủ thu ít lợi tức cũng đúng thôi. Dù sao bạc đi tới trước mắt không có đạo lý bỏ qua, Tử Huyên rất sung sướng đem trâm đưa cho Lưu Ly cất đi, giương mắt nhìn về phía Đinh hầu gia: "Ngươi nói trước đi, có phải là có chuyện gì hay không thế?" Nam nhân này sẽ không tốt như vậy thật tâm tặng nàng gì đó, nhất định là có chuyện gì.
Đinh hầu gia chà xát chà xát tay nói: "Ta không có chuyện gì, không phải ngươi sai nha hoàn mời ta đến có việc cần à, nói đi." Hắn nhìn thấy Tử Huyên nhận lấy trâm trong lòng thấy thoải mái, lúc vừa đưa ra hắn sợ Tử Huyên sẽ ném trả hắn.
Tử Huyên hoài nghi nhìn hắn: "Thật sự ngươi không có chuyện gì? Vậy được rồi, ta nói trước . Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Đinh gia chủ mẫu đúng hay không? Ngày mai bảo Phương di nương mang sổ sách trong phủ đến đây, từ nay về sau chuyện trong phủ không cần phiền nàng nữa."
Đinh hầu gia nghe vậy ngẩng đầu nhíu mày, thật cẩn thận đánh giá Tử Huyên: "Chuyện trong phủ thật ra là mẫu thân xử lý, Phương Phỉ chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi; ngươi cũng hiểu, chưa quen thuộc chuyện này, hà tất phải để tâm đến." Thật ra hắn không hiểu Tử Huyên muốn làm cái gì.
Từ sau khi Tử Huyên chết đi sống lại đã cho nha hoàn tìm hắn hai lần, một lần là muốn cùng hắn hòa ly, lần này lại là muốn làm Đinh gia chủ mẫu: mặc dù hai chuyện này đều có liên quan đến hắn, thế nhưng đồng thời cũng cho thấy Tử Huyên không có nửa phần ý tứ với hắn; điều này làm cho hắn có chút không thoải mái.
Lông mày Tử Huyên dựng lên: "Thái phu nhân tuổi không phải ít sao có thể để cho bà làm lụng vất vả nữa? Về phần Phương Phỉ, để nàng hầu hạ tốt thái phu nhân và ngươi là được rồi, những chuyện khác vẫn là không cần nàng bận tâm , cũng miễn cho ngoại nhân sau khi biết cười nhạo Đinh gia không có quy củ." Những lời này nàng nói xong có chút ít đắc ý, rất tốt, nói xong rất có chút ý tứ.
Đinh hầu gia nghe vậy nghĩ nghĩ: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, nói thẳng đi."
Tử Huyên nhìn hắn sau một lúc lâu nói: "Làm ta thì có thể làm được chuyện gì." Đương nhiên không thể tin nam nhân này.
Đinh hầu gia chăm chú nhìn nàng chằm chằm: "Ta sẽ bàn bạc với mẫu thân ."
Tử Huyên đạm đạm nhất tiếu: "Ừm, cứ từ từ thương lượng cũng được, mấy ngày nữa chính là lễ cầu chức nữ ? Các mệnh phụ đều phải tiến cung ." Nàng nói xong giơ tay lên: "Lưu Ly, tiễn hầu gia." Muốn kéo dài thời gian? Cho rằng nàng không nghĩ đến sao. Nàng đã mở miệng, đương nhiên chính là nhất định phải được.
Đinh hầu gia mặt căng thẳng, nhìn nhìn khom lưng hành lễ với Tử Huyên trong lời nói có phần tức giận: "Ngươi bệnh nặng mới khỏi thân thể quan trọng, vẫn là không nên quá mức làm lụng vất vả mới tốt."
Tử Huyên miễn cưỡng nói: "Đa tạ hầu gia quan tâm. Hầu gia đi thong thả, ta sẽ không tiễn hầu gia ."
Đinh hầu gia rất không thích ứng Tử Huyên đối với hắn lạnh nhạt, nhưng đây không phải là điều mà hắn vẫn muốn sao , nhưng khi thực sự nhìn thấy Tử Huyên lạnh nhạt với mình, hắn vẫn thấy trong lòng không có tư vị gì. Hắn tự đè xuống một tia không thoải mái sinh ra trong lòng gật đầu: "Vậy ta đi trước, chắc mẫu thân cũng không phản đối ."
Nói đến đi hắn mới nhớ tới hắn đến cũng không lâu, ghế cũng chưa ngồi nóng; hắn đứng lên nhìn nhìn Tử Huyên, cho là mình hẳn là thích hợp quan tâm nàng: "Cái kia, ngươi thân thể hiện tại thế nào ? Cần ăn cái gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ cho người mang qua, dưỡng tốt thân thể là điều quan trọng nhất ."
Nếu như Tử Huyên lại có gì bất trắc, hắn cũng khó ăn nói với hoàng thượng ; hắn đương nhiên là vì thế nên mới sinh ra quan tâm đến Tử Huyên, hắn không muốn vì Tử Huyên mà gây họa cho Đinh gia.
Tử Huyên cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi không nói ta thật thiếu chút nữa đã quên, thân thể của ta thật đúng là phải cần bồi bổ. Ví như nhân sâm hay tổ yến chẳng hạn, ngươi cho người mang qua nhiều một chút; thân thể ta thật rất hư, như thế nào cũng cần phải điều dưỡng nửa năm hay một nắm , nhất là tổ yến, thứ này rất bổ , mang đến nhiều, ta rất thích ăn”.
"Nếu như hầu gia thật có lòng, vậy đem các thứ tốt nhất qua đây đi, từ sau khi ta chết một lần, thân thể bị tổn hao nguyên khí, cần phải tẩm bổ nhiều ." Nói xong nàng lại lần nữa phất tay: "Vậy phiền phức hầu gia , nhớ bảo người mang các thứ qua đây sớm một chút. Lưu Ly, tiễn khách."
Nàng cố tình nhắc đến việc mình chết một lần, bởi vì nàng nhận định Đinh gia bây giờ không dám làm gì nàng, nàng lại phát hiện mỗi lần mình nhắc đến chuyện này Đinh hầu gia sẽ nhượng bộ nàng một lần, thế thì vì sao lại không lợi dụng chứ: có lợi mà không chiếm? Trong từ điển của nàng không có đạo lý này.
"Ai, đã chết qua một lần, đương nhiên không muốn chết lại một lần; ta làm đinh gia chủ mẫu cũng muốn có bộ dáng của Đinh gia chủ mẫu, hầu gia nên nói với thái phu nhân nhanh một chút. Đi thong thả, không tiễn." Nàng liền mí mắt cũng không có nâng lên, chỉ là bắt tay lười biếng giơ lên lắc lắc, coi như là tiễn Đinh đại hầu gia .
Lần này Đinh hầu gia không còn lời nào để nói, câu vừa rồi là hắn vừa lúc nghĩ đến , liếc mắt nhìn Tử Huyên nghĩ đến quá khứ ba năm, hắn xoay qua chỗ khác đồng thời nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi, Tử Huyên." Sau đó sải bước mau mau rời đi.
Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Trân Châu: "Ngươi vừa nghe thấy người nọ nói cái gì, nói xin lỗi? Hôm nay mặt trời mọc phía tây rồi, các ngươi ai nhìn thấy, trời cũng đổ mưa đỏ , người nọ cũng sẽ nói xin lỗi." Nàng lắc đầu: "Nói xin lỗi thì có ích lợi gì?" Cái Tử Huyên chân chính gả đến Đinh gia ba năm đã chết rồi, Đinh đại hầu gia xin lỗi, nàng cũng không nghe được.
Trân Châu ngồi qua đây: "Cô nương, hiện tại hầu gia đối đãi với ngài so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, ngài..."
Tử Huyên giơ tay lên: "Đình chỉ, không nên nói nữa, cái Đinh đại hầu gia nhà ngươi cô nương tiêu không nổi. Hiện tại nói cho ta nghe một chút nghiệt duyên của ta cùng hầu gia lúc trước đi." Nàng thấy rất kỳ quái muốn tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng.