Cầu cất giấu, cầu đề cử, cầu các loại cổ vũ!
*****
Lúc bình thường Tử Huyên có tập một ít động tác thể dục để giảm vòng eo, cho nên thẳng tắp ngồi bật dậy đối với nàng cũng không là vấn đề gì; nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy hai chân của nàng vì dùng sức mà hơi nhúc nhích.
Thế nhưng Đinh thái phu nhân chỉ thấy con dâu thẳng tắp ngồi dậy, chỗ nào còn có thể lại chú ý tới cái khác? Chưa kịp mở miệng nói câu nào, phi thường thẳng thắn hôn mê ở ghế trên, thân thể mềm hướng xuống dưới mặt đất.
Nguyên bản nha hoàn bên người Đinh thái phu nhân có thể đỡ được bà, bởi vì họ đều đã theo bà nhiều năm, chiếu cố bà rất chu đáo; thế nhưng bây giờ các nàng đều trước sau té xỉu ngã trên mặt đất, cũng không ai phát ra âm thanh bởi vì lúc Đinh thái phu nhân nhìn thấy Tử Huyên ngồi dậy, các nàng cũng nhìn thấy.
Trong phòng lập tức hỗn loạn, có di nương la hét rồi té xỉu, cũng có di nương chưa kịp thét tiếng nào đã té xỉu trên mặt đất, bọn nha hoàn cũng giống như thế, mà sảnh ngoài bà tử, tôi tớ cũng không thua kém gì người người thét chói tai, té xỉu: trong phòng ngoài phòng một thoáng náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng cũng có người gan lớn, có mấy nha hoàn thét lên nhưng không có té xỉu, mà Lãnh thị cũng chỉ là thét chói tai, vẫn như cũ rất thanh tỉnh cũng không có bị dọa đến hôn mê, thế nhưng các nàng hiển nhiên cũng bị dọa đến không nhẹ..
Đinh hầu gia không có thét chói tai, càng không có té xỉu. Hắn chỉ là giật mình , mở to mắt há to mồm nhìn người vừa ngồi dậy mắt vẫn mở- Tử Huyên, vẫn duy trì bộ dáng buồn cười này đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đại lễ của Tử Huyên sao lại chỉ có như thế được? Kế tiếp nàng dường như không có nhìn thấy người té xỉu trong phòng, cũng không có nghe được tiếng thét chói tai của Lãnh thị, chậm rãi hai chân cũng cùng một chỗ thẳng tắp ở trên linh sàng dời xuống, lại không cần dùng tay chống đỡ nhảy xuống khỏi linh sàng, thẳng tắp đứng ở bên cạnh linh sàng. Sau đó nàng cũng không có vội vã nhảy lên, mà là chậm rãi quay đầu hình như muốn tìm hướng Đinh hầu gia cùng Lãnh thị đang đứng.
Mấy nha hoàn chưa có hôn mê, lúc chứng kiến một màn này cũng thẳng tắp ngã xuống hôn mê; Lãnh thị nhìn Tử Huyên chậm rãi quay đầu toàn thân cũng bắt đầu phát run, bỗng nhiên ôm đầu ngẩng lên, như người bị điên thét to: "Không phải ta, chuyện không liên quan đến ta đâu, đừng tới tìm ta." Nàng muốn chạy trốn thế nhưng hai chân lại bất động.
Đinh hầu gia bị Lãnh thị kêu to làm cho hoảng sợ, nhưng cũng bất chấp Lãnh thị, chăm chú nhìn chằm chằm Tử Huyên nói: "Ngươi rốt cuộc là người, hay là quỷ?"
Tử Huyên không để ý đến Đinh hầu gia, nàng đối Lãnh thị lại là cười, bởi vì đầu lưỡi còn ở bên ngoài cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng lắm: "Vậy ta hẳn là đi tìm ai?" Lời của nàng nói xong rất thong thả, tươi cười ở dưới ánh đèn rất cổ quái.
Lãnh thị nhìn thấy nụ cười của nàng, lại nghe đến nàng mở miệng nói chuyện, cũng không cố được nữa, thì thào một câu gì đó, lời còn chưa dứt đã ngã xuống hôn mê.
Tử Huyên có một chút đáng tiếc nhìn nhìn Lãnh thị, ở trong lòng trách nàng lá gan cũng quá nhỏ: ngươi nói xong rồi hãy hôn mê không được sao? Liền thiếu chút xíu nữa có thể biết là ai muốn hại chết nàng, ai.
Tốt ở trong phòng còn có một người sống, nàng lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đinh hầu gia, cười đến lộ ra một cái răng nanh trắng; vừa vặn chính là nàng có bốn cái răng nanh, đầy , bình thường đây chính là cực đáng yêu , lúc này đương nhiên liền không giống nhau, nàng thử răng: "Ngươi hi vọng ta là người, hay là quỷ?"
Đinh hầu gia nhìn Tử Huyên, trong lòng ngày càng thấy lạnh mà niềm tin không có quỷ thần ngày một rơi rụng đi: "Ngươi muốn làm gì, ngươi đã chết mau đi đầu thai đi. Ngươi có cái gì oán hận, ban đầu là ngươi nhất quyết phải gả vào Đinh gia chúng ta, không phải ngươi cầu hoàng thượng tứ hôn sao, không phải ngươi bức Phương Phỉ phải làm thiếp sao, sao có thể trách Đinh gia chúng ta không thích ngươi, buộc ngươi phải ly khai?"
Tử Huyên nghe vậy sửng sốt: việc này nàng còn thật không biết, đối với việc làm người thứ ba nàng không có nửa điểm hứng thú; thế nhưng nghĩ đến vừa rồi người Đinh gia hờ hững với việc nàng chết đi, còn có thâm ý trong lời nói của Lãnh thị, nàng lại lần nữa um tùm cười: "Thiện ác luôn có báo , Đinh hầu gia."
"Các ngươi đã làm gì, đừng tưởng rằng không người nào biết, câu cửa miệng không phải nói người đang làm trời đang nhìn thôi, hôm nay là của các ngươi báo ứng tới." Tử Huyên chậm rãi phun ra một chữ lại là một chữ, liền phảng phất có sức mạnh nguyền rủa làm cho người ta toàn thân băng lãnh.
Bọn hạ nhân trong viện này muốn chạy nhưng là lại hai chân như nhũn ra không chạy thoát được, rốt cuộc toàn bộ đã hôn mê, mỗi người trong lòng chỉ có một ý niệm: đại phu nhân tới báo thù .
Đinh hầu gia chân cũng có chút như nhũn ra, lúc này hắn đều nhớ tới tất cả những chuyện Chu Tử Huyên đã làm: "Ngươi làm hại Phương Phỉ đẻ non, ngươi làm Phương Phỉ bị phỏng... Ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, còn dám tới báo thù? Trời sẽ thu ngươi, trời sẽ thu của ngươi."
Tử Huyên sau khi nghe được đầu mày nhíu nhíu, vô ý thức không tin lời của hắn: "Ngươi điều tra sao? Ngươi bây giờ đi gọi người trong phủ tỉnh dậy hỏi một chút, xem bọn hắn nói như thế nào? Ngươi không có nghe thấy tiểu thiếp cùng với hạ nhân trong ngoài phòng kêu la sao, ngươi nếu như cái gì cũng nghe không hiểu thì thật là một người ngu ngốc."
Không nghĩ đến sự tình sẽ phức tạp như vậy, nàng không muốn chơi nữa; cho rằng đại lễ dừng ở đây thôi, lại nói đem mọi người dọa đã hôn mê ai lấy thức ăn cho nàng được a.
Đinh hầu gia nghe vậy cứng họng không có trả lời, đích xác hình như là chuyện gì hắn cũng không biết rõ ràng ; thế nhưng hắn không tin Phương Phỉ sẽ có ý xấu hại người.
Tử Huyên nhìn Đinh hầu gia không nhúc nhích, biết hắn là cực kỳ tin Phương Phỉ kia, với nàng mà nói Phương di nương kia là người đáng nghi ngờ nhất; bởi vậy nàng nhìn Đinh hầu gia như vậy cảm giác hắn thực sự quá đáng ghét, lại còn không muốn đi tra chân tướng, xem ra nên cho hắn một chút vị đắng mới đúng.
Thế là nàng nhìn hướng Đinh hầu gia, một bước, lại một bước thẳng tắp nhảy đến gần, nàng nhảy rất chậm rất chậm, chăm chú nhìn chằm chằm Đinh hầu gia mắt không buông, cho đến khi hai chân ở gần trước mặt Đinh hầu gia cách một đoạn không xa mới dừng lại, nhìn Đinh hầu gia đầu đầy mồ hôi, nàng mở to miệng cười.
Lúc Tử Huyên dời từng bước qua đây, Đinh hầu gia liền chắn trước mẹ của mình- Đinh thái phu nhân, tự hắn cũng thấy rất sợ, mồ hôi đầy chán, hắn thậm chí cầm chắc trường kiếm ở trên bàn trong tay, thế nhưng rút một chút lại không có rút, có thể thấy được hắn sợ đến không nhẹ.
Tử Huyên sợ hắn rút kiếm ra, nàng không muốn liều mạng với hắn, tại thời điểm muốn nhảy đi, lại nhìn thấy hắn muốn rút kiếm ra mà không được, trong lòng cười to, không còn sợ hắn dùng kiếm đánh người, tin rằng với sức lực hiện tại của hắn có đánh cũng không đau, chứ đừng nói chi là là đánh người bị thương; nàng đứng ở trước mặt Đinh hầu gia cười đến âm trầm đáng sợ: "Ngươi cho là kiếm kia có thể gây tổn thương được cho ta?"
Đinh hầu gia dùng kiếm chặn ở trước người, nhìn Tử Huyên không nói lời nào cũng không có ý muốn động thủ: hắn tin kiếm kia là không thể gây thương tổn được Tử Huyên , càng không muốn dùng kiếm chọc tức nàng.
Tử Huyên cố ý đối với hắn đem đầu lưỡi thu vào lại lè ra, sau đó sẽ thu hồi đi: nàng biết cái dạng này làm cho người ta rất sợ hãi, hiển nhiên là làm cho người ta hiểu lầm cái gì. Cho đến khi Đinh hầu gia sợ đến nỗi mồ hôi rơi không ngừng, thân thể cũng có chút bất ổn , nàng mới cúi xuống nhìn Đinh đại hầu gia nhẹ nhàng nói: "Ta, đói bụng."