• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Lộc Cốc lúc mặt trời mọc thật đẹp, đặt biệt là ở phía nam. Khi mở rèm cửa sổ trong biệt thự ra có thể xem cận cảnh ánh sáng màu vàng cam ấy, như có thể chạm được vào bằng tay vậy.

Diêu Nhất đã quá quen với loại cảnh đẹp này, mở cửa sổ ra chỉ để thoáng khí. Lại không ngờ rằng phát hiện ra Phó Xuyên cũng đang ở bên cửa sổ, cậu ngồi bên cửa sổ bên kia không chú ý đến Diêu Nhất.

Tầm mắt Diêu Nhất cũng không hoàn toàn dừng ở trên người Phó Xuyên mà là nhìn nơi cậu đang ngồi, hoá ra các thiết kế bên trong biệt thự khác nhau sao?

Phó Xuyên đang ngồi trên chỗ song cửa sổ được thiết kế lõm vào. Cậu ngồi ở đó đọc sách, ánh mặt trời của mùa đông chiếu xuống người cậu khi nhìn vào cảm thấy rất ấm áp.

Lần đầu tiên Diêu Nhất cảm thấy căn phòng mình có hơi thô sơ. Không những không có song cửa sổ mà ngay đến cả tấm rèm cửa sổ cũng không lớn bằng Phó Xuyên phía đối diện bên kia.

“Nhất Nhất, ra ngoài ăn cơm” Mẹ Diêu đứng ở ngoài gõ cửa.

“Vâng, đến đây ạ” Diêu Nhất thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

Phó Xuyên lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn về phía đối diện, ánh mắt của người nào đó quá mức mãnh liệt, muốn cậu không phát hiện cũng khó. Lúc này cậu cũng không đọc sách nữa mà tựa người vào chiếc gối mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Trưa nay mẹ gọi chút thức ăn đến, con sang mời tiểu Phó nhé, chúng ta cùng ăn một bữa cơm” Mẹ Diêu đi cùng Diêu Nhất xuống lầu nói.

Diêu Nhất tâm tư đều chạy theo đến bàn ăn trên phòng khách luôn rồi, thuận miệng đáp một câu “Dạ”

“Đứa nhỏ này….. kể ra cũng là hai đứa không có duyên” Mẹ Diêu bất đắc dĩ nói:

“Tiểu Phó mấy năm trước đến kỳ nghỉ hè là luôn đến đây nghỉ ngơi, con lại chạy tới chạy lui, thường xuyên bất hoà với ba mẹ ở đây lại chạy về nội thành, tất nhiên trước nay vẫn chưa thấy gặp mặt lần nào.”

Phó Xuyên kỳ thật cũng ít tiếp xúc với người ở gần đây, nhưng thật ra mẹ của cậu vẫn thường đến Diêu gia trò chuyện. Hai nhà đều không phải người thiếu tiền, kết giao cũng hoà hợp.

Hơn nữa nói đến con cái nhà mình đều sốt ruột như nhau, mẹ Phó – Giang Lam luôn lo lắng về sức khoẻ của con trai mình. Mà Phó Xuyên lại không thích giao tiếp với bọn họ, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Năm đó đại sư đề nghị tìm một nơi có hoàn cảnh tốt để tịnh dưỡng, Giang Lam chọn ra vài nơi, kinh tế cũng phát đạt nhưng mà Phó Xuyên đều không chọn những chỗ đó mà mở bản đồ ra chọn ở chỗ thành phố Yên này.

Còn mẹ Diêu cũng thật bất đắc dĩ, con gái bà cũng không làm cho người khác bớt lo, mất luôn cảm giác với vật chất từ thế giới bên ngoài đến một trình độ nhất định luôn rồi. Một ngày ba bữa đưa cái gì cũng ăn được, không cho ăn cũng không thèm để ý đến.

Vì cô học được năng lực tự gánh vác mọi chuyện, ít nhất là có thể tự chăm sóc bản thân mình. Mẹ Diêu có ý muốn để Diêu Nhất cùng với mấy đứa trẻ bản địa trên núi Lộc Cố chạy đi bán đồ.

Chỉ là không biết tại sao mà sau này Diêu Nhất lại đi cùng với một đống người lớn. Từ trên nội thành buôn bán sỉ đủ các loại vật dụng hàng hoá nhỏ, cứ mua đi bán lại như thế.

Rõ ràng trước đây là mỗi buổi sáng thức dậy đến tóc cũng không chải, nằm dài trên giường tính toán làm sao cho có lợi ích cao, có mối quan hệ với các người bán hàng đặc biệt tốt. Bọn họ buôn bán sỉ cái gì đều đưa Diêu Nhất đi, con bé lại có thêm ít tiền. Những người bán hàng này sẵn sàng cho Diêu Nhất một ít lợi nhuận nhỏ.

Mẹ Diêu nhớ có một lần Diêu Nhất quay về với một bó thanh gỗ trên lưng, nói là làm gậy cho khách du lịch lên xuống trên núi. Trong khoảng thời gian đó mẹ Diêu cũng được mở rộng thêm ít kiến thức mới mẻ.

Hai mẹ con đồng bệnh tương liên gặp nhau, đề tài nói chuyện đương nhiên nhiều hơn. Chính là hai mẹ con vẫn luôn liên lạc với nhau, còn Diêu Nhất và Phó Xuyên vẫn chưa gặp mặt bao giờ.

Ăn xong một bữa ăn sáng phong phú, ba mẹ Diêu cùng rời đi.

Đi dạo bên phía bắc, Diêu Nhất lại bị thúc giục sang thông báo cho Phó Xuyên sang ăn cơm.

Thật ra Diêu Nhất càng quen thuộc mấy nơi tụ tập ở phía bắc trên núi Lộc Cốc hơn, cô hầu như không đi đến mấy khu biệt thự ở phía nam. Chậm chạp đi sang nhà đối diện, cô đưa tay ấn chuông cửa.

Căn biệt thự này luôn có người định kỳ đến quét dọn, ngày hôm qua khi Phó Xuyên đến thì biệt thự đã đầy đủ đồ cả rồi, chình là để phòng ngày nào đó cậu về đây.

Chú Lý nghe được tiếng chuông lập tức ra mở cửa, phát hiện là cô bé ngày hôm qua, mang theo ý cười hỏi: “Cháu đến tìm cậu chủ sao?”

Diêu Nhất gật đầu: “Bạn học Phó Xuyên dậy chưa ạ?”

“Dậy rồi, dậy rồi” Chú Lý vội vàng nói: “Cậu chủ ở trên lầu đọc sách ấy, bạn học nhỏ muốn uống cái gì?” 

“Không cần đâu ạ, cháu đến tìm cậu ấy nói chút chuyện rồi đi ngay” Diêu Nhất không muốn lãng phí thời gian, biết đâu cậu ấy còn bài cần làm.

Chú Lý gật đầu: “Cậu chủ trên lầu 2 phòng bên trái, bạn học nhỏ có thể lên đó tìm cậu ấy trước, chú có chút việc phải làm”

Chú Lý làm gì có việc gì chứ, hiện tại không cần lái xe, chỉ là cảm thấy bạn học nhỏ này so với những người khác không giống nhau, qua lại với cậu chủ cũng là chuyện tốt.

“Dạ” Diêu Nhất dựa theo lời chỉ dẫn của chú Lý chạy lên lầu.

Cửa phòng của Phó Xuyên không đóng chặt, chỉ khép một nửa.  Diêu Nhất còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã tự mở ra rồi.

Diêu Nhất không đi vào, nhìn Phó Xuyên đang ngồi trên cửa sổ lại đưa tay lên gõ cửa “Bạn học Phó Xuyên”

“Sao cậu lại tới đây?” Phó Xuyên mặc quần áo ở nhà, tóc dài tùy ý để xõa rơi trên vai, thoạt nhìn cả người trông nhu hoà hơn không ít.

“Trưa nay cậu muốn đến nhà tớ ăn cơm không?” Diêu Nhất trực tiếp hỏi “Ba mẹ tớ muốn cảm ơn cậu đưa tớ về nhà”

“Chỉ là thuận đường thôi” Phó Xuyên cũng không thừa nhận chuyện mình đưa cô về nhà.

“Oh, vậy cậu muốn đến nhà tớ ăn cơm không?” Diêu Nhất gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

“…….” Phó Xuyên đóng sách lại, đứng lên đi về hướng cửa phòng, Diêu Nhất thấy cậu lại đây nhịn không được lui về sau.

Phó Xuyên đứng cách xa cửa chừng 1 mét “Bác trai, bác gái đã mời, tất nhiên phải đi rồi”

Diêu Nhất còn muốn nói gì đó thì điện thoại trong túi kêu lên, là mẹ cô gọi sang.

“Nhất Nhất, con đừng chỉ thông báo cho người ta thôi là xong, nhớ mời tiểu Phó đến nhà chúng ta ngồi một lát” Mẹ Diêu đi nửa đường mới nhớ đến đứa con gái chất phát này của mình, vội vàng gọi điện nhắc nhở.

Cúp điện thoại xong, Diêu Nhất lại nói với Phó Xuyên “Cậu đến nhà tớ ngồi một lát nhé, mẹ tớ nói thế”.

——–

Cuối cùng là chú Lý nhìn cậu chủ nhà mình với bạn học nhỏ cùng nhau đi đến căn biệt thự phía bên kia.

Thiết kế bên trong biệt thự là do chính chủ nhà mời người đến thiết kế nên mỗi căn biệt thự đều khác nhau. Khác với căn biệt thự của Phó Xuyên các đường nét đều mang theo vẻ cứng rắn và phong cách Bắc Âu khác biệt, căn biệt thự nhà Diêu Nhất càng có cảm giác thoải mái hơn, mọi nơi đều tràn ngập sự ấm áp.

Tất nhiên là ngoại trừ chiếc chiếu lỗi thời trong góc kia ra và một đống sách lộn xộn ở bên phải ngoài cùng của phòng khách.

Nhà Diêu Nhất không giống những nhà khác, hai ngày sẽ có người đến dọn dẹp một lần phần còn lại đều là bọn họ tự tay làm.

Đưa Phó Xuyên đến ngồi ở phòng khách xong, Diêu Nhất có ý định muốn quay về phòng ngủ đọc sách và làm đề. Nhưng nhớ lại lời mẹ mình ân cần dạy phải biết lễ phép, đành phải ở lại phòng khách tiếp đãi bạn học Phó Xuyên.

Thật ra Phó Xuyên cũng không định ở lại đây lâu, chỉ là nhìn vẻ mặt khó xử kia của Diêu Nhất, cậu bỗng dưng thay đổi ý định.

“Cậu muốn uống cái gì?” Diêu Nhất đặt hai tay lên đầu gối, lưng ngồi thẳng tắp vô cùng khách sáo.

“Nước.” Phó Xuyên liếc mắt nhìn Diêu Nhất một cái rồi tiếp tục đánh giá căn biệt thự mới đi vào lần đầu tiên này.

Trước tiên Diêu Nhất rót cho Phó Xuyên cốc nước, đến tivi bật tivi lên, sau đó đi về phía tủ mang một đống thức ăn vặt đặt xuống trước mặt cậu.

“Điều khiển ở đó, cậu có thể xem tùy ý” Diêu Nhất làm xong mọi việc để tiếp đãi vị khách này của mình xong, liền yên tâm làm đề của mình rồi.

Nói xong Diêu Nhất chạy đến phòng ngủ cầm sách của mình quay lại, ngồi bên cạnh Phó Xuyên nói “Cậu xem tivi đi, tớ còn có bài làm chưa tính xong”

“……” Phó Xuyên trầm mặc.

“Cậu không nói lời nào tớ xem như cậu đồng ý nhé” Diêu Nhất vui sướng vùi đầu làm đề của mình.

Bởi vì sô pha và bàn trà độ cao không khác nhau lắm, Diêu Nhất mỗi lần ở phòng khách của căn biệt thự này làm đề luôn thích đặt sách ở trên bàn trà, còn mình thì ngồi xuống sàn nhà, như vậy độ cao vừa vặn ổn.

Phó Xuyên không có hứng thú với tivi, ánh mắt thường xuyên dừng lại trên người Diêu Nhất.

Nhìn chằm chằm vào xoáy tóc trên đỉnh đầu Diêu Nhất một hồi lâu, Phó Xuyên bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trước kia trán cậu từng bị thương sao?”

Diêu Nhất đang làm đề của mình rất hưng phấn, không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài. Thấy thế Phó Xuyên đưa tay chạm chạm vào Diêu Nhất.

“Sao thế, cậu còn muốn uống nước hả?” Diêu Nhất ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Phó Xuyên.

“…… Trán cậu bị sao vậy?” Phó Xuyên hỏi lại một lần nữa.

Diêu Nhất theo bản năng đưa tay sờ sờ cái sẹo trên trán, vết sẹo này đã lâu rồi không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng khi nhìn kỹ có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của vết thương.

“Tớ cũng không nhớ nữa, chắc ngã bị thương” Diêu Nhất cũng không nhớ ra mình bị thương khi nào.

Ánh mắt Phó Xuyên loé lên, không hỏi thêm nữa, hai người tiếp tục rơi vào im lặng. Diêu Nhất thấy cậu không hỏi nữa liền tiếp tục làm đề của mình.

Một lát sau, Phó Xuyên lại hỏi

“Cậu thường xuyên sống ở đây sao?” 

Diêu Nhất múa bút thành văn, không ngẩng đầu lên nói:

“Trước kia tớ không thường đến biệt thự phía nam này”

Trước kia bọn họ sống ở thành phố, người hàng xóm đi Mỹ kia cũng ở trên đó. Mấy năm gần đây ba mẹ Diêu thích đến núi Lộc Cốc nghỉ ngơi, Diêu Nhất trực tiếp lên đây sống luôn.

“Vậy trước kia cậu thường đi đâu?” Phó Xuyên hơi đắn đo hỏi.

“Nơi tụ tập các khu du lịch ở phía bắc” Rốt cuộc cũng tính ra đáp án, giọng điệu của Diêu Nhất cũng thoải mái hơn.

Phó Xuyên hỏi tiếp: “Bán đồ?”

Diêu Nhất tưởng là mẹ Diêu nói cho Phó Xuyên vì thế gật đầu đương nhiên trả lời: “Ừm”

Mãi cho đến khi ba mẹ Diêu quay về, Diêu Nhất rất hài lòng, bạn học Phó Xuyên thật dễ tiếp đón, ngoại trừ hỏi cô vài câu trước đó còn lại đều không làm phiền cô.

Diêu Nhất nghe thấy tiếng mở cửa, ba mẹ Diêu đã đi đến phòng khách. Diêu Nhất sợ mẹ mình nói này nói nọ, vội vàng luống cuống tay chân đem cuốn sách nhét vào trong ngực. Làm bộ chính mình vẫn luôn ngồi nói chuyện với Phó Xuyên.

Phó Xuyên đứng lên, vừa lúc che đi tầm mắt của hai người lớn.

Mỗi lần mẹ Diêu nhìn thấy Phó Xuyên đều cảm thán trong lòng: Đứa nhỏ này lớn lên quá mức tuấn tú, ánh mắt trong sáng, còn có nốt ruồi đỏ ở giữa.

Luôn có một cảm giác giống như là cậu hạ phàm độ kiếp vậy.

Mẹ Diêu chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút thôi, tiếp đón Phó Xuyên vẫn là thái độ bình thường.

“Trước kia vẫn luôn nghe mẹ con nhắc đến con, cũng chưa mời con sang đây chơi một chút” Mẹ Diêu đi đến cười nói:

“Nếu không phải là Nhất Nhất nhà cô cả ngày chạy lên chạy xuống không ở nhà, bọn cô nhất định sẽ mời cháu sang đây chơi”

“Nhưng mà hai đứa bây giờ cùng trường rồi, sau này có thể thường xuyên lui tới” Ba Diêu xách đầy đồ trong tay.

Diêu Nhất đem sách cất xong, trong lòng thở ra một hơi.

Khóe miệng Phó Xuyên cong lên:

“Bạn cùng lớp, học kỳ sau chúng cháu có thể sẽ phân cùng một lớp”

Mẹ Diêu kinh ngạc nói: “Nhất Nhất không nói chuyện này với bọn cô, chuyện này thật sự là quá tốt, các con có thể chăm sóc lẫn nhau. Tiểu Phó học tập có vấn đề gì khó khăn đều có thể đến hỏi Nhất Nhất nhà chúng ta, nó thành tích rất ổn.”

“Được ạ” Phó Xuyên gật đầu.

Diêu Nhất lúc này bỗng dưng mở miệng nói: “Kiến thức cấp ba tớ không có gì cần phải chỉ cậu cả, không phải cậu học rất tốt sao?”

Ba Diêu đứng ở phía sau mặt mũi tối sầm lại, đối với con gái không biết đối nhân xử thế và lịch sự này của mình thật bất lực.

Độ cong trên khoé môi Phó Xuyên càng tăng: “Vẫn là còn rất nhiều chỗ muốn thỉnh giáo bạn học Diêu Nhất.”

“Oh, vậy được rồi” Diêu Nhất có chút khó xử, nhưng vẫn đồng ý.

Mẹ Diêu nhìn hai người tương tác với nhau, nghĩ thầm tiểu Phó cũng không lạnh nhạt giống mẹ Giang Lam của cậu nói, vẫn là một đứa con trai rất ôn hoà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK