• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Xuyên, con thật sự…. Có bạn gái rồi sao?” Sau khi Giang Lam đuổi hết người của nhà họ Bạch đi xong mới nhịn không được bèn hỏi.

Sắc mặt Phó Xuyên bình tĩnh nói: “Chắc là mẹ đã từng gặp cô ấy rồi”

“Mẹ từng gặp?” Trong đầu Giang Lam lập tức nhớ lại mấy cô gái có điều kiện không tệ trên thủ đô.

“Là hàng xóm của chúng ta trên núi Lộc Cốc” Phó Xuyên nhắc nhở.

Giang Lam ngẩn người, không phải là vì không nhớ mà là vì ấn tượng quá sâu. Bà còn nhớ đứa nhỏ kia tên là gì, lúc đó mỗi ngày bà đều ở bên cạnh Phó Xuyên, nhiều lúc ra ngoài hít thở không khí sẽ kết bạn với hàng xóm.

Mẹ Phó rất hâm mộ sự hoạt bát của Diêu Nhất, không phải là tính cách mà chính là sức sống tràn đầy ở trên người cô.

“Trước kia…. Là cô bé ở trước cổng trường Nhất Trung ấy à?” Giang Lam miễn cưỡng đè xuống kinh ngạc của mình, nếu bà nhớ không lầm thì đứa nhỏ kia lớn lên rất đen.

“Vâng” Không biết nhớ đến chuyện gì, khoé môi Phó Xuyên hiện lên một nụ cười ấm áp.

Giang Lam nhìn thấy nụ cười hiếm khi gặp kia của con trai mình, những cảm xúc khác thường trong lòng cũng biến mất đi. Mặc dù cô bé đó có đen một chút, nhưng mà Phó Xuyên thích là được rồi.

“Cô bé bây giờ đang ở thành phố Yên à?” Sắc mặt ba Phó vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng giọng điệu rất ôn hoà.

“Ở thủ đô ạ, Diêu Diêu đến ở bên cạnh ông ngoại” Phó Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại rồi mới trả lời.

Ba Phó gật đầu: “Vừa hay, khi nào đó mời cô bé đến nhà chơi đi”

Giang Lam hình như nhớ đến chuyện gì đó: “Hình như mẹ nhớ ông ngoại của cô bé kia là Ông Lâm đúng không?”

“Ông Lâm nào?” Ba Phó ngạc nhiên hỏi.

“Còn có thể là Ông Lâm nào nữa chứ” Giam Lam giận liếc mắt nhìn chồng mình một cái.

Ba Phó bừng tỉnh nhớ ra, nghĩ nghĩ nói: “Đúng lúc, chi bằng chúng ta đến thăm Ông Lâm đi.”

Ông Lâm là người có địa vị cao ở thủ đô, là nguyên lão của giới văn hoá rất được kính trọng. Nhà họ Phó mấy năm nay tuy là ở phương diện kinh tế hầu như là không ai địch lại, nhưng đối với những người làm công việc văn hoá đặc biệt tôn kính.

“Ba, con hỏi Diêu Diêu trước đã” Phó Xuyên không lập tức đồng ý.

Ba Phó gật đầu, ông chung quy vẫn là một thương nhân, nói một hồi liền đem đề tài quay lại đây:

“Công ty riêng của con thành lập hai năm trước bây giờ thế nào rồi?”

Phó Xuyên năm nay mới vừa 18 tuổi, hai năm trước vẫn chưa thành niên vì thế công ty là do Giang Lam đứng tên thành lập.

“Vẫn ổn” Tâm tư của Phó Xuyên đã không còn ở đây nữa, lúc nãy Diêu Nhất mới gửi tin nhắn cho cậu.

Tùy tiện thảo luận với ba mình một lát, Phó Xuyên tìm cớ quay trở về phòng.

Thật ra Diêu Nhất cũng không có việc gì, cô chỉ là muốn bồi dưỡng tình cảm của hai người thôi, mà lời nói ra khá khô khan, chả có ý nghĩa gì.

Phó Xuyên đóng cửa lại, cúi đầu nhìn điện thoại khẽ cười ra tiếng, nhận điện thoại trong nháy mắt.

Diêu Nhất đang nằm trên giường làm bài thi, lúc nhìn thấy tín hiệu trên điện thoại lập tức ngồi ngay ngắn lại, mặt mày nghiêm túc nghe điện thoại.

“Diêu Diêu” Giọng nói trong sáng dễ nghe của cậu từ đầu bên kia truyền đến, còn mang theo một chút bịn rịn không kìm được.

“Chào ngài” Diêu Nhất vô cùng tự nhiên nói.

Phó Xuyên nhíu mày: “Diêu Diêu, là mình”

“Tớ biết” Diêu Nhất nói giống như có chuyện quan trọng nào đó:

“Cậu biết tại sao mình gọi cậu là ‘ngài’ không?”

Phó Xuyên từng xem tài chính, xem thời sự nhưng cậu không rõ lắm mấy cái trào lưu trên mạng, huống hồ còn là mấy câu ngọt ngào này.

“Không biết” Phó Xuyên thành thật trả lời.

Diêu Nhất đắc ý cười cười, nói vào trong điện thoại: “Bởi vì cậu ở trong tim tớ đấy*”

*您: ngài. Chữ này chia làm 2 phần, ở trên là chữ ‘你’: Cậu, ở dưới là chữ ‘心’: trái tim. Chữ ‘cậu’ đứng ở phía trên chữ “trái tim” nên ý của Diêu Nhất là Phó Xuyên ở trong tim của cô. 

… Trầm mặc mất một lúc, Phó Xuyên thế mà lại thật sự cảm thấy trong tim mình có chút ngọt ngào.

Diêu Nhất không nhìn thấy mặt Phó Xuyên bây giờ đến cả giọng nói cũng không nghe thấy, đột nhiên có chút hoảng, không lẽ cô nói không đủ tốt à?

May mắn là chưa kịp đợi Diêu Nhất hoảng xong Phó Xuyên đã trả lời lại: “Diêu Diêu cũng ở trong tim mình”

Diêu Nhất nghe xong rất vui vẻ, cảm thấy mình đã đi đúng hướng rồi, mỗi ngày một câu ngọt ngào, yêu đương dài lâu.

Không biết là chuyện đương nhiên hay là như thế nào, nhưng Diêu Nhất vô cùng tự nhiên chấp nhận chuyện bản thân mình đã thích Phó Xuyên.

“Diêu Diêu, ngày mốt ba mẹ mình sẽ đến thăm ông ngoại cậu” Phó Xuyên trước tiên là thông báo:

“Ngày mai chúng ta ra ngoài được không?”

“Nhưng mà tớ muốn làm đề thi” Diêu Nhất sờ sờ cuốn sách luyện tập của mình, dùng giọng điệu dỗ dành nói:

“Hay là cậu ra ngoài chơi một mình ha?”

“Vậy…. Mình đi tìm cậu rồi cùng nhau làm đề thi?” Phó Xuyên biết phải nghe lời, tự động thay đổi sắp xếp của mình.

Diêu Nhất còn muốn tranh thủ lúc Phó Xuyên đi ra ngoài làm thêm mấy đề nữa, kết quả là cậu ấy cũng muốn đến, vậy chẳng phải là cùng nhau tiến bộ à? Mặc dù là thành tích của cô cũng không còn chỗ để tiến bộ nữa rồi.

“Tớ nghĩ lại rồi, hay là đi ra ngoài chơi vẫn tốt hơn ấy” Diêu Nhất sửa lại lời nói.

Suy nghĩ của cô quá rõ ràng, Phó Xuyên đã có thể đoán ra ba phần ý đồ của cô, chỉ là vừa lúc này lại thuận tiện cho cậu.

“Được”

_____

Hai người hẹn gặp mặt nhau ở bên ngoài, Phó Xuyên đã sớm đến nơi chờ sẵn. Cậu đứng ở kia làm mọi người đi đường còn tưởng là vị minh tinh nào.

Mà Diêu Nhất thì không để ý nhiều như vậy, trực tiếp quấn mình như quả bóng rồi ra ngoài.

“Cậu thoạt nhìn…. Khá đẹp trai” Tuy là Diêu Nhất ăn mặc rất kín nhưng chóp mũi vẫn đỏ lên, lúc cô chạy đến nhìn thấy Phó Xuyên câu đầu tiên nói chính là câu này.

Phó Xuyên không ngại khi nghe thấy lời này, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng sau đó nắm lấy tay Diêu Nhất đi.

“Chúng ta đi đâu chơi đây?” Trời sinh Diêu Nhất chân tay lạnh lẽo, ngược lại với Phó Xuyên, bàn tay quanh năm lúc nào cũng ấm áp.

“Đi công viên giải trí đi” Đêm qua Phó Xuyên đã lập kế hoạch xong, cuối cùng quyết định đi công viên chơi. Cậu muốn ngồi phía trên cao nhất của đu quay với Diêu Nhất, chuyện này có hơi tầm thường nhưng vẫn rất lãng mạn như cũ.

Diêu Nhất thế nào cũng được, tung tăng chạy theo sau Phó Xuyên, chỉ cần hai người không về nhà cùng luyện đề là được rồi.

Mặc dù là mùa đông nhưng công viên vẫn như trước rất đông đúc, Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất đi xếp hàng, phía trước phía sau đều là ba mẹ dắt con của mình đi.

Diêu Nhất mặc chiếc áo khoác có mũ gắn một quả cầu tóc nhỏ trên đầu, phía sau có một vị phụ huynh ôm một bé, trên tay dắt theo một bé khác, chăm sóc đến độ luống cuống tay chân. Đứa bé được ôm trong lòng khá hứng thú với quả cầu tóc trên mũ Diêu Nhất, cố gắng hết sức vươn thân hình mềm oặt của mình cố chạm chạm tới chiếc mũ của Diêu Nhất.

Hàng người ở phía trước di chuyển, bố đứa bé đi đến gần Diêu Nhất hơn một chút, lúc này rốt cuộc đứa bé cũng nắm được quả cầu nhỏ trên mũ của Diêu Nhất.

Tay của đứa bé đỏ hết lên, nhưng giống như một chút cũng không lạnh, vân vê quả cầu cười hết sức vui vẻ.

Vốn dĩ sự chú ý của Phó Xuyên đều đặt hết lên người Diêu Nhất, rất nhanh đã phát hiện ra đứa bé đang làm chuyện gì, đứa bén cũng ngẩng đầu lên nhìn Phó Xuyên.

“Bô, bô” Sự khác thường của đứa bé làm cho người ba và Diêu Nhất chú ý đến.

Diêu Nhất quay đầu lại liền nhìn thấy một Bánh Bao nhỏ đang nắm lấy chiếc mũ của mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nựng nựng lấy gương mặt đứa bé.

Thật mềm!

“Thật xin lỗi!” Ba vội vàng bắt lấy tay Bánh Bao nhỏ lại rồi nói với Diêu Nhất, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn về phía Phó Xuyên.

Phó Xuyên rất đẹp trai, khí chất xa cách, đặc biệt là nốt ruồi đỏ ở giữa mày rất nổi bật, chỉ là ánh mắt rất sắc bén, vừa nhìn đã biết là người không dễ trêu chọc.

“Bồ tát!” Bánh Bao nhỏ bị bắt lấy tay nhưng không hề khóc nháo, lực chú ý của cậu bé đã đặt hết lên người Phó Xuyên.

Trên trán người ba toàn vạch đen, bắt lấy tay của con mình: “Bồ tát ở trên trời, đây là…. Anh trai lớn” 

“Bô bô?” Bánh Bao nhỏ quay lại nhìn Phó Xuyên, rồi nhìn sang ba mình, non nớt nói:

“Là bốn bồ tát~” 

Người ba bị hai đứa nhỏ nhà mình làm cho mồ hôi đầy đầu, thật vất vả thay thế vợ mình chăm con, không ngờ là ngày hôm nay còn chưa bắt đầu đã khó xử rồi.

May mắn đoàn người bây giờ đã đến lượt bọn họ, Phó Xuyên và Diêu Nhất cùng đi vào trong công viên, phía sau còn truyền đến giọng nói mềm mại Bánh Bao nhỏ.

“Bé nói là cậu giống bồ tát à?” Diêu Nhất ngẩng đầu hỏi Phó Xuyên.

“Diêu Diêu thấy thế nào?” Phó Xuyên hỏi lại.

“Tớ không biết” Diêu Nhất không thấy rõ mặt người khác, tách ra xem thì mũi là mũi, mắt là mắt, hoàn toàn không thể hợp lại được.

Phó Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay Diêu Nhất sờ lên giữa trán mình: “Chỉ là một cái nốt ruồi thôi”

Tim Diêu Nhất lại bắt đầu đập thình thịch, sau khi chạm vào da thịt Phó Xuyên thậm chí đầu ngón tay còn nóng lên một chút.

“Hình như tớ càng thích cậu hơn rồi” Diêu Nhất thu lại tay như đang suy nghĩ gì đó:

“Bây giờ tim tớ đập đặc biệt nhanh”

“…. Diêu Diêu” Phó Xuyên cụp mắt xuống nhướng mày, nhịp tim cũng không hề bình tĩnh, nhiều lúc cậu nghi ngờ là Diêu Nhất cố ý, cố ý trêu chọc lòng người. Nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Diêu Nhất thì biết là cô chỉ nghĩ gì nói nấy mà thôi.

“Thích còn có thể tăng hơn nữa à?” Diêu Nhất nhìn khắp nơi, lẩm bẩm.

Nhìn thấy sự chú ý của Diêu Nhất đã bị mấy trò chơi xung quanh hấp dẫn, Phó Xuyên cũng thu lại cảm xúc của mình, nắm tay cô đi dạo.

Nhà ma luôn là một nơi vui chơi được yêu thích nhất trong công viên giải trí, hai người cùng xếp hàng đi vào.

Ngay khi bước vào xung quanh tối om, nhiều lúc có mấy ánh sáng xanh chiếu đến, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nói đáng sợ phát ra.

Phó Xuyên đi vào trong liền phát hiện Diêu Nhất càng nắm tay mình chặt hơn, đang định dừng lại an ủi cô.

“Cậu đừng sợ, ma quỷ đều là giả cả” Diêu Nhất nghiêm túc nói, giọng nói cô uy nghiêm giữa mấy tiếng hú:

“Chỉ cần có Đảng ở trong lòng, không phải sợ cái gì hết”

Phó Xuyên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cuối cùng vẫn phụ hoạ theo: “Ừm, không sợ”

Đi đến “Cầu Nại Hà”, phía dưới thật sự có nước và một chiếc thuyền, mọi người đi lên đó đều lắc lư, trái tim trong vô thức cũng căng thẳng theo.

“Câu đừng sợ, cái này chỉ là hiệu ứng âm thanh thôi” Diêu Nhất kéo Phó Xuyên lại, không ngừng an ủi:

“Có tớ ở đây, tớ sẽ không buông tay cậu đâu”

“Được” Trong bóng tối, ánh mắt của Phó Xuyên như có ánh sáng chiếu vào vậy.

Vốn dĩ Phó Xuyên định chăm sóc Diêu Nhất, ai ngờ cả ngày đều được Diêu Nhất chăm sóc. Cảm giác cũng không tệ lắm, khoé môi Phó Xuyên khẽ cong lên.

“Diêu Diêu, chúng ta đi chơi đi quay đi” Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất đi về phía vòng đu quay thật lớn.

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn bánh xe quay, trong đầu hiện lên đề toán học hồi tối hôm qua làm, trong đó có đề cập đến vấn đề của bánh xe quay.

Cô rất vui vẻ đi theo Phó Xuyên ngồi lên vòng đu.

“Đu quay ở đây cao thật, cao hơn so với ở thành phố Yên” Diêu Nhất xuyên qua tấm kính nhìn ra phía bên ngoài.

“Nếu Diêu Diêu thích chỗ này, sau này chúng ta có thể đến tiếp” Thật ra Phó Xuyên chưa bao giờ đến công viên giải trí.

Hôm nay mặc dù là cậu đưa Diêu Nhất đến, nhưng rõ ràng là cậu còn không bằng Diêu Nhất rất quen thuộc với kết cấu của công viên giải trí này.

“Không được” Cô còn phải tranh thủ thời gian học bài đấy.

Mất một lúc nữa đu quay mới quay lên đến đỉnh, bọn họ đi dạo ở công viên một vòng cũng hơi mệt, liền ngồi ở bên trong nghỉ ngơi.

Tuy là không gian nho nhỏ ở bên trong giữ vững trầm mặc nhưng lại có một bầu không khí ăn ý ấm áp.

Diêu Nhất ngáp một cái, cô có chút mệt mỏi, cực kỳ tự nhiên tựa đầu lên vai Phó Xuyên.

Chắc là vì tựa vào không thoải mái, Diêu Nhất cau mày một lần nữa thay đổi vị trí, vẫn khó chịu như cũ.

Phó Xuyên thấy vậy trực tiếp ôm người vào trong lòng mình, lúc này mặt mày Diêu Nhất mới giãn ra, thích ý cọ cọ vào cằm Phó Xuyên.

Hai người ngồi đan chéo cổ mình vào nhau, mười ngón tay nắm chặt. Cho đến khi vòng đu quay gần lên đến đỉnh, bầu không bên trong càng ngày càng mờ ám.

Rốt cuộc khi vòng đu quay lên đến đỉnh, Phó Xuyên cúi đầu tìm môi Diêu Nhất, nhẹ nhàng bao phủ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK