Hơn trăm đôi mắt nhìn bọn họ, hơn nữa ánh mắt đều không có ý tốt, bị nhìn như vậy tức khắc khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Bạch Tề Tinh cười gượng, sau một lúc thì vươn tay vẫy vẫy ra chiều hảo hữu, "Hi ~"
Sau đó, không khí càng thêm xấu hổ.
"Các người là ai?" Trong đám người, một cô gái bước ra, ăn mặc rất hoa lệ, nhìn gần càng cảm thấy cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt kiều diễm, giống như mộ đóa mẫu đơn nở rộ,
Việt Khê nói thẳng mục đích của bọn họ: "Chúng tôi đến vì Sơn Thần của mọi người."
Sơn Thần.
Nghe hai từ này, thôn dân còn an tĩnh bắt đầu xôn xao lên.
Việt Khê vươn tay, một cái "vòng tay" màu đen rất dễ nhìn thấy ở trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, rắn đầu to leo quấn quanh ngón giữa của cô, thân hình cuộn tròn trong bàn tay, cái đầu dương cao.
"Sơn thần?" Đám người ồ lên, thấy rắn đầu to, biểu tình của thôn dân tức khắc thay đổi.
Cô gái ngửa bàn tay lên, quỳ xuống đất, ngẩng đầu, biểu tình cung kính nhỏ giọng nói: "Sơn thần."
Những thôn dân khác cũng thể, tất cả đều quỳ xuống, bàn tay ngửa lên đặt xuống nền đất, thần thái mười phần cung kính.
Rắn đầu to tê tê như nói gì đó, cô gái ngẩng đầu lên, biểu cảm phẫn nộ, "Những người bên ngoài đó hại ngài, sao chúng tôi có thể tha thứ cho bọn họ? Bọn họ cần phải chết, chúng tôi muốn họ phải chôn cùng ngài."
Rắn đầu to có chút buồn rầu, nó là một con rắn vô cùng khoan hồng độ lượng, đáng tiếc thôn dân nó bảo hộ lại kiên quyết muốn báo thù cho nó.
Rắn đầu to bò đến bên người cô gái, bò lên trên vai cô, nhìn về phía bọn Việt Khê.
Cô gái tự giới thiệu: "Tôi tên Đông Linh, Sơn Thần nói các người là bạn của ngài, như vậy các người chính là bạn của toàn bộ Miêu trại."
Bạch Tề Tinh cười nhạo, trong lòng có chút ngượng ngùng, nói" "Xem như vậy đi."
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn muốn giết chết rắn đầu to.
Nói đến đây, anh không nhịn được hỏi: "Vừa rồi các người đang làm gì? Người có đuôi rắn kia chẳng là chính là Nữ Oa?"
Đông Linh duỗi tay sờ đầu rắn, "Nơi này của chúng tôi chỉ có một tộc, từ cổ chí kim đều chỉ tế bái Nữ Oa. Có người nói chúng tôi là đời sau nữ Nữ Oa, chính là đã nhiều năm qua đi như vậy, ai biết điều này là thật hay giả đâu?"
Việt Khê hỏi: "Rắn đầu to là Sơn Thần của các người?"
Đông Linh hơi gật đầu, nói: "Từ hơn 500 năm trước, đầu to... Khụ, Sơn Thần đã phù hộ chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn cung phụng ngài, cầu ngài phù hộ. Nhưng hết thảy đều bị những kẻ ngoại lai kia làm hỏng!"
Nói đến đây, cô gái phẫn nộ, nói: "Chúng tôi có ý tốt chiêu đại họ, vậy mà bọn họ lại giết Sơn Thần của chúng tôi. Người bên ngoài, nếu các người đến vì những người đó, cho dù các người là bạn của Sơn Thần thì Miêu trại cũng không chào đón các người."
Rắn đầu to lại tê tê gì đó, Đông Linh hừ nhẹ một tiếng, "Cho dù cô ta xin lỗi ngài thì đã sao? Ngài đã chết, bọn họ tạo sát nghiệt thì phải nhận báo ứng."
Cho dù là rắn đầu to cũng không khuyên được bọn họ.
Việt Khê nhẹ giọng nói: "Cho nên dù tổn hại đến mệnh số thì các người cũng vẫn muốn sử dụng vu thuật, báo thù cho rắn đầu to? Hành động vừa rồi của các người là dùng toàn bộ tính mạng của thôn dân để nguyền rủa đối phương. Nếu các người báo thù thì nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Nghe thế, rắn đầu to bối rối kêu tê tê.
Đông Linh lại nói: "Thì tính sao? Bảy ngày, bảy ngày sẽ là lúc hoa nở rộ nhất, cũng là thời điểm bọn họ bị Tử Thần gọi tên, đến lúc đó những người kia đều phải chôn cùng Sơn Thần."
Báo thù cho Sơn Thần, dù tổn hại số mệnh thì có là gì đâu?
"Đáng tiếc năng lực của ta không đủ, nếu tôi có năng lực như vu sư đời trước, căn bản không cần mọi người hỗ trợ, mình tôi cũng có thể lấy mạng bọn họ."
Cô là vu sư của Miêu trại, đáng tiếc năng lực vẫn có hạn.
Việt Khê nghĩ nghĩ, nói: "Nếu tôi có thể làm rắn đầu to trở thành Sơn Thần thật sự của các người, hưởng thụ hương khói của các người, cô có nguyện ý từ bỏ báo thù không?"
Lời này vừa nói, không chỉ biểu cảm của Đông Linh đại biến, ngay cả Bạch Tề Tinh cũng trố mắt nhìn Việt Khê.
Tuy rằng Đông Linh, thậm chí cả toàn bộ người Miêu trại đều cho rằng rắn đầu to là Sơn Thần của bọn họ, chính là đây cũng chỉ là trên danh nghĩa, một Sơn Thần chân chính phải được Thổ Địa công nhận, chỉ có Thổ Địa kim ấn chiếu lệch mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành Sơn Thần.
"Nếu rắn đầu to có thể trở thành Sơn Thần, nó sẽ có thể dựa vào hương khói của các người để tu luyện, hồn thể cũng sẽ không biến mất. Cứ tu luyện như vậy, hóa giao thành rồng cũng không phải không có khả năng." Việt Khê nghiêm túc giải thích cho bọn họ, lần này cô đến Miêu trại, một mặt là vì Tô Văn, quan trọng hơn lại là vì rắn đầu to.
Nếu rắn đầu to thật sự biến mất như vậy, rất đáng tiếc.
Đông Linh mừng như điên, hỏi: "Cô thật sự có thể khiến Sơn Thần trở thành Sơn Thần thật sự? Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho những người ngoài đó nữa, chỉ cần cô có thể làm được."
Việt Khê nói: "Nhưng mà điều kiện là nơi này của các người không có Sơn Thần."
"Không có." Là người đứng đầu, Đông Linh hiểu rõ nơi này hơn bất luận kẻ nói, "Thổ Địa vẫn luôn không phái Sơn Thần đến, hơn nữa, từ trước đến nay Thổ Địa chưa bao giờ nhúng tay tới nơi này của chúng tôi."
Việt Khê gật đầu, nhìn thoáng qua sắc trời, nói: "Chuyện này để buổi tối lại nói."
Tuy rằng Đông Linh sốt ruột, nhưng cô vẫn biết việc này không thể vội vàng, bèn gật đầu, mang theo bọn họ đến nhà mình. Vừa đi đường cô vừa nói qua tình hình của Miêu trại.
Đông Linh nói: "Thời đại này luôn thay đổi, bên ngoài nhanh chóng phát triển, nơi này lại luôn ngăn cách nhân gian. Mọi người không thể kiếm được tiền, rất nhiều đứa trẻ còn chưa từng đứng đắn đi học, cho nên mọi người bèn nghĩ hợp tác với chính phủ, khai phá ngành du lịch, kiếm một ít tiền. Chỉ ai ai có thể biết điều này lại mang tai họa đến, còn làm hại Sơn Thần mất mạng. Khoảng thời gian trước tôi đã cảm giác được lực lượng của Sơn Thần tăng cường, rất nhanh sẽ hóa giao. Cho nên tôi đã nói với những người đó không nên đến gần núi Long Ẩn, chỉ là bọn họ không nghe, còn thương tổn Sơn Thần."
Sao bọn họ có thể không phẫn nộ?
Miêu trại có đứa trẻ lên núi hái quả xuống, cười hì hì: "Tặng cho bạn của Sơn Thần."
Đông Linh sờ đầu nó, khen vài câu, đứa nhỏ tươi cười chạy đi.
Bạch Tề Tinh có tâm giải thích cho Tô Văn,"Bọn họ cũng không nghĩ tới đó lại là Sơn Thần của các người, chỉ có thể nói là trùng hợp."
Nói cách khác, mệnh của rắn đầu to có một kiếp. Hóa giao vốn dĩ không dễ dàng như vậy, kiếp nạn của nói liền ứng trên người bọn Tô Văn.
Nếu bọn họ hại chết một con rắn bình thường thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Việt Khê nhờ Đông Linh chuẩn bị cho mình một ít đồ, lấy giấy bút vẽ nửa ngày, mãi không rơi xuống một chữ.
Đông Linh không nhịn được, hỏi: "Là có gì khó xử sao?"
Việt Khê nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ nên viết như thế nào mới có thể khiến Thổ Địa cảm động. Ông nội nói, đầu tiên phải để đối phương cảm nhận được thành ý của tôi. Chỉ là ngữ văn của tôi không tốt lắm, kiểm tra chưa lần nào quá mười điểm."
Đám người Hàn Húc: "......"
Hàn Húc cười một tiếng, nói: "Chuyện này tôi có thể hỗ trợ, sáng tác văn gì đó là cái tôi am hiểu nhất."
Cậu chính là người đứng đầu Nhất Trung, bài văn nhiều lần được đọc trước toàn trường, tuy rằng cậu cũng không cảm thấy có gì để tự hào.
Bút đặt xuống viết một mạch trên giấy, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, Bạch Tề Tinh nhìn quả thực cảm thấy ê răng, lại không nhịn được giơ ngón tay cái, "Nếu tôi là Thổ Địa, đọc được cái này cũng phải thấy vui sướng."
Toàn thư cơ hồ đều khích lệ Thổ Địa.
Trừ bỏ bức thư này, Việt Khê còn chuẩn bị mấy đồ khác.
Chờ tới chạng vạng, tia sáng cuối cùng biến mất, Việt Khê nhờ Đông Linh lấy một cái chậu đổ đầy nước, lại lấy thư mà Hàn Húc đã viết, tay phải hơi nhoáng lên, tờ giấy bùng cháy trong nháy mắt.
Ném tờ giấy đang bốc cháy vào chậu nước, không chỉ không bị nước dập tắt, ngược lại thế lửa càng thịnh, chỉ là ánh lửa biến thành màu lam, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Nếu có người chạm vào sẽ phát hiện ngọn lửa này không nóng, ngược lại còn âm lãnh tận xương.
Sau đó, Việt Khê lại ném vào một mớ tiền âm phủ.
Tục ngữ nói, có việc cần nhờ, hiếu kính Thổ Địa là không sai.
".... Nay có một con rắn, bảo hộ một vùng bình an, phù hộ nhiều năm, cáo thỉnh Thổ Địa lão gia mình giám..."
Bên trong miếu Thổ Địa của tỉnh Y, Thổ Địa lão gia ngồi trên ghế cao cao, đột nhiên nghe được một thanh âm, đồng thời một quyển giấy dừng ở trước án.
Mở thư ra, ánh mắt Thổ Địa lão gia đột nhiên co rút, biểu tình hơi biến đổi.
Một thuộc hạ phía dưới nhìn thấy không đúng, bèn hỏi: "Thổ Địa gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Thổ Địa khẽ lắc đầu, nói: "Có đại năng giả nhờ ta một chuyện, ta sao dám không dám? Chỉ là làm một con rắn nhỏ trở thành Sơn Thần, này chỉ là việc nhỏ."
Miêu trại, nhà Đông Linh, mấy người khẩn trương nhìn trong chậu, đột nhiên ngọn lửa màu lam bùng cháy mạnh, ở bên trong hiện ra bóng người cao lớn màu vàng.
"Địa bàn của Thổ Địa...."
Bóng người cao lớn mở miệng, uy áp bức người, khí thể nguy nga, quả thực ép người không thở nổi.
Bạch Tề Tinh hoàn toàn không nghĩ tới Việt Khê có thể dẫn Thổ Địa tự mình tới, cả người cảm thấy không tốt, giương mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
"Thổ Địa." Việt Khê kêu một tiếng.
Thổ Địa chuyển ánh mắt lên người Việt Khê, một khắc kia, không biết có phải Bạch Tề Tinh sinh ra ảo giác hay không, anh nghe được Thổ Địa tựa hồ a một tiếng.
Ho nhẹ, Thổ Địa nói: "Ta biết mục đích của các ngươi, rắn này chưa từng làm điều ác, lại phù hộ nơi này nhiều năm, hơi thở sớm đã hòa vào trời đất, thật là thích hợp làm Sơn Thần. Ta niệm tình nó tu hành không dễ, hôm nay liền nhâm mệnh đưa nó lên làm Sơn Thân.... Rắn nhỏ này, ngươi còn không mau đến đây."
Thân thể rắn đầu to cứng đờ, lảo đảo lắc lư giữa không trung.
Thổ Địa cử động ngón tay, kim ấn lóe lên khắc trên người rắn đầu to, trong nháy mắt cơ thể nó phát la luồng kim quang, mọi người đều bị luồng kim quang này chiếu vào mắt mà nhắm mắt theo bản năng.