• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Xoài

Vào mùa đông dây leo trên giàn nho cũng khô héo, ánh mặt trời thiêu đốt đụn tuyết nhỏ trên giàn nho, khiến nó tan chảy nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đất.

Hai người ngồi trên bậc thang, gặm hạt dẻ rang đường. Hạt dẻ rang chín rất mềm, cực kì thơm và ngọt, nhưng hơi khó bóc, tay Việt Khê vì bóc nó cũng rất đau.

“Hạt dẻ rang đường của nhà ở chỗ ngã tư mới ngon, nhà đó dùng cát để rang, cực kỳ chính thống……” Việt Khê vừa lột vừa nói thầm, rồi nghĩ tới một chuyện, cô nói: “Đúng rồi, những người đó tìm cậu gây rắc rối vì muốn khối thủy linh thạch kia …… Có lẽ chính là khối ngọc bích mà chúng ta lấy từ trên trán của thủy thú xuống. Nhưng không ngờ cậu lại lợi hại như vậy đó, chỉ kém tôi một chút thôi.”

Hàn Húc cười vô tội, nói: “Tôi cũng không ngờ những người đó yếu như vậy, may mà sư phụ cô có cách dạy dỗ.”

Việt Khê mím môi cười, có chút đắc ý nhỏ, suy nghĩ một chút cô lại nói lời thấm thía: “Cho nên cậu càng phải nỗ lực tu luyện, nếu không sẽ bị người khác ức hiếp. À, nói không chừng ngay cả quỷ cũng muốn cắn cậu một miếng……”

Hàn Húc nhìn cô, nói: “Sư phụ cô lợi hại như vậy, nhưng sao tôi chưa từng thấy cô tu luyện.”

“Tôi sao? Tôi khác với các cậu, thể chất của tôi khá đặc biệt. Nói cách khác, tôi chính là thiên tài trong truyền thuyết!” Việt Khê tự khen chính mình mà không hề đỏ mặt.

Hàn Húc liền cười, chân thành khen ngợi: “Sư phụ vốn dĩ rất lợi hại, là thiên tài.”

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trong nhà chỉ có một mình Việt Khê và đám người giấy nhỏ, nhưng năm nay nhà họ Việt rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều. Hàn Húc, Triệu Lộ còn có Hà Kiến Nhất, thường xuyên đến chơi với cô, đương nhiên là Hàn Húc chủ yếu tới tu luyện.

“Tớ thì sao, Việt Khê, cậu xem tớ có tư chất làm thiên sư không?” Triệu Lộ hừng hực hứng thú hỏi.

Việt Khê nhìn cô, trả lời nói: “Muốn trở thành thiên sư, tốt nhất nên bắt đầu tu luyện từ nhỏ, tuổi của cậu giờ có chút không thích hợp. Hm, nhưng cậu có thể học vài thủ quyết, nếu gặp chuyện không may thì cũng có thể tự bảo vệ mình.”

Hà Kiến Nhất ở bên kia cũng lại gần, hai người ngược lại thật sự học được điều gì đó.

“Ồ, có người tìm tớ…… Nói chứ một năm này người tìm mình còn nhiều hơn mười bảy năm trước.” Việt Khê duỗi tay lấy điện thoại ra, vừa lẩm bẩm vừa nhận điện thoại.

“Alo……”

“Alo, là Việt Khê phải không, tôi là Tô Văn, cô còn nhớ tôi chứ?”

“Tô Văn…… Đương, đương nhiên nhớ rồi, cô tìm tôi có việc sao?” Việt Khê có chút chột dạ, cô hoàn toàn không nhớ rõ Tô Văn là ai, nhưng sao có thể nói lời này trước mặt người ta được.

Hàn huyên vài câu, Tô Văn bên kia cười một chút, nói: “Không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, tôi tìm cô cũng vì có chuyện muốn nhờ cô giúp, không biết gần đây cô có rảnh không?”

“Là chuyện gì vậy?” Việt Khê hỏi.

Tô Văn ừm một tiếng rồi nói: “Thực ra là con trai của bạn bố tôi, gần đây hình như bị quỷ ám, cho nên tôi muốn tìm cô giúp…… Nhà người kia rất giàu, nếu có thể giải quyết được thì nhất định sẽ cho cô một bao lì xì rất lớn.”

Việt Khê suy nghĩ một chút, dù sao kỳ nghỉ đông vừa qua cũng không có chuyện gì nên nói: “Vậy cô gửi địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi xem.”

“Được, đợi chút nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô!”

*

Người nọ nhà họ Cổ, Tô Văn giới thiệu Việt Khê dĩ nhiên là bởi vì nhà họ Cổ rất giàu. Ông Cố lập nghiệp từ than đá mà thành ông chủ, tác phong kiểu nhà giàu mới nổi, ở phương diện thù lao tuyệt đối không keo kiệt. Lúc ấy Tô Văn biết nhà ông ta gần đây bị quấy nhiễu, vẫn là loại chuyện tà ma quỷ quái thì nghĩ tới Việt Khê đầu tiên, cho nên mới có cuộc điện thoại này.

Được người giúp việc đón vào nhà họ Cổ, Việt Khê ở trong phòng nhìn lướt qua một lượt, nhỏ giọng nói với Hàn Húc: “Căn phòng này quả thực cảm giác hơi kỳ quái, tôi ngửi thấy được mùi máu tanh hôi thối.”

Ánh mắt Hàn Húc ôn hòa, cậu nói: “Hình như còn có oán khí…… Xem ra đối tượng lần này là lệ quỷ. Nhưng mà người bị hại xem ra cũng không vô tội đâu, nếu không oán khí ngập trời giải thích như thế nào đây?”

Việt Khê gật đầu, người nhà họ Cổ không nhìn thấy, nhưng cô và Hàn Húc lại có thể nhìn ra được, trong phòng này tràn ngập huyết khí cùng oán khí, oán khí khổng lồ dao động bên trong căn biệt thự. Người sinh hoạt ở nơi như thế này, chịu ảnh hưởng của oán khí rất dễ gặp ác mộng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cơ thể bọn họ.

Hai vợ chồng nhà họ Cổ từ trên tầng đi xuống, thấy Việt Khê và Hàn Húc thì lập tức cau mày.

Bà Cổ không che dấu thái độ khinh thường, cực kỳ ngờ vực nói: “Các người chính là người được con bé nhà họ Tô giới thiệu tới? Thấy nhà họ Cổ chúng tôi dễ bị lừa lắm sao, chỉ hai đứa nhỏ có thể làm được cái gì?”

Hàn Húc không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu bà Cổ đây không tin thầy trò chúng tôi, tôi và sư phụ tôi sẽ rời đi…… Nói thật, với một chút của cải như vậy của nhà họ Cổ các người, tôi còn chướng mắt. Nếu không phải nể mặt Tô Văn, bà cho rằng bà có thể mời được sư phụ tôi đến?”

Nói xong, cậu cười khinh thường, thái độ cao ngạo, nhưng hoàn toàn khiến người ta không thấy cảm giác bị xúc phạm chút nào. Bởi vì cậu cho người ta cảm giác, bản thân cậu nên là kiểu như vậy, nên áp đảo phía trên mọi người, nhìn bọn họ bằng nửa con mắt.

Việt Khê trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Nghe vậy, ông Cổ thay đổi sắc mặt, thu lại thái độ coi thường, cười nói: “Hai vị chớ nên giận, vợ của tôi nói chuyện làm việc như vậy đấy, rất thẳng thắn, khi nào đắc tội với người ta bà ấy cũng không biết, cô cậu không cần so đo với bà ấy.”

Hàn Húc khẽ gật đầu, cười híp mắt nói: “Nhìn ra được.”

Bà Cổ: “……”

Việt Khê nhìn xung quanh, hỏi: “Tô Văn nói là con trai của chú cô ấy dường như bị một con quỷ ám…… Ông Cổ, trước cứ kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, như vậy tôi mới biết được tình hình cụ thể.”

Ông Cổ thở dài, mặt mày ủ ê, nói: “Haizz, người xảy ra chuyện là con trai tôi …… Tên nó là Cổ Tùng Khê, năm nay mười chín tuổi, học lớp mười hai. Hơn một tuần trước, nó la hét bảo có quỷ ám nó, ngay từ đầu tôi cùng mẹ của nó đều không tin, cảm thấy nó suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó cả người nó trở nên càng ngày càng bất thường……”

Cổ Tùng Khê vốn là thiếu niên tính tình ôn hòa, nhưng dần dần, tính tình cậu càng ngày càng nóng nảy, cả người giống như có bệnh thần kinh.

“Nếu không phải có một lần tôi đột nhiên muốn đi vào phòng nó, nói không chừng nó cũng đã chết……” Nói đến đây, trong mắt bà Cổ hiện lên một tia sợ hãi, bà ta run run, nói: “Lúc mở cửa, tôi thấy con trai tôi bị một nữ quỷ mặc đồ trắng bóp cổ, cả người con quỷ kia đều là máu, trên má chảy hai hàng huyết lệ…… Nhìn ghê lắm, nếu không phải trên người con trai tôi mang ngọc bội hộ thân gia truyền, nói không chừng nó đã bị con quỷ kia hại chết.”

Việt Khê hơi hơi trầm ngâm, nói: “Ngay cả bà Cổ cũng có thể thấy hình dáng nữ quỷ kia, xem ra đạo hạnh của nó không cạn rồi.”

Quỷ hồn không có thực thể, cho nên người bình thường không thể nhìn thấy chúng. Tuy nhiên, nếu một con quỷ có đạo hạnh thâm sâu, ngay cả người thường cũng có thể thấy nó, quỷ như vậy không phải tu hành nhiều năm thì cũng có hung tính rất mạnh.

“Việt tiểu thư, cô có biện pháp nào có thể diệt trừ nữ quỷ này không?” Ông Cổ sốt ruột hỏi.

Việt Khê nói: “Trước mắt để tôi xem tình hình của Cổ thiếu gia đã, không biết cậu ta có ở nhà không.”

“Có, tôi sẽ đi kêu nó xuống ……”

“Ba, mẹ!”

Đang nói thì đột nhiên có tiếng từ trên tầng, Việt Khê ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên tuấn tú từ trên tầng đi xuống, cậu ta mặc sơ mi trắng, tay chân thon dài, tuy nhiên thân hình hơi còng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng dáng dấp rất đẹp trai mà lại là người dễ xấu hổ.

Cổ Tùng Khê đi tới, nhìn về phía Việt Khê cùng Hàn Húc hai người, cười nói: “Trong nhà có khách tới sao……”

Bà Cổ vội nói: “Tùng Khê, đây là cô Việt tiểu thư và cậu Hàn, bọn họ tới cứu con, có bọn họ ở đây, nữ quỷ kia nhất định không dám lại quấn lấy con nữa.”

Nghe vậy, Cổ Tùng Khê lập tức lộ vẻ kinh ngạc, có lẽ kinh ngạc vì bọn họ còn trẻ, nhưng nhanh chóng cười nhẹ nói: “Vậy phải làm phiền hai vị rồi.”

Cậu ta nhìn về phía bà Cổ, nói: “Mẹ, con có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”

Bà Cổ lập tức lộ vẻ không đồng tình, nói: “Lúc này con còn chạy ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?  Nữ quỷ kia có thể còn quấn lấy con đó.”

Cổ Tùng Khê cười nói: “Không sao, con đi tìm đám Thạch Tuyền, cũng không xa.”

Lúc nói chuyện, cậu ta giật giật cánh tay mình rất nhiều lần, còn duỗi tay nhéo bả vai, vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt.

Ánh mắt Việt Khê dừng sau lưng cậu ta, cô đột nhiên nói: “Có phải cậu Cổ thấy người rất nặng, cảm giác không thở nổi phải không?”

“Có lẽ do mấy ngày nay tôi ngủ không đủ giấc, luôn cảm thấy rất mệt…… Rất rõ ràng lắm sao.” Cậu ta đứng thẳng dậy, nhưng lưng lại nhanh chóng còng xuống, trông càng mệt mỏi hơn.

Việt Khê lộ ra nụ cười rất quỷ dị, cô nói: “Đương nhiên cậu sẽ cảm thấy rất mệt, thậm chí đến thân mình cũng đứng không thẳng, đó là bởi vì có một con quỷ vẫn luôn nằm bò trên lưng cậu, cậu không phát hiện ra sao?”

Nghe vậy, nét mặt người nhà họ Cổ thay đổi.

Cổ Tùng Khê trở nên hoảng sợ, cũng không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, lúc này cậu ta thật sự cảm giác trên người như có một người đè nặng, ép tới nỗi cậu ta gần như không thở nổi.

Nữ quỷ mặc đồ trắng đang bò trên vai Cổ Tùng Khê ngẩng đầu lên, hai mắt cô khóc chảy máu mắt, bình tĩnh nhìn Việt Khê.

“Đừng có xen vào việc của người khác!” Giọng nữ quỷ khàn khàn nói, cảm xúc một khi kích động thì máu tươi trong mắt liền tích tóc nhỏ xuống.

Cả người Cổ Tùng Khê trở nên cứng ngắc, nhìn máu từ trên người cậu ta nhỏ giọt xuống, rơi vào tấm thảm phía dưới, sau đó thấm vào.

“Đây cũng không phải là việc của người khác, tôi đang kiếm tiền, tôi rất chăm chỉ đấy……” Việt Khê rút một tấm hoàng phù ra, vừa nói, vừa ném phù ra.

Trừ tà phù, trừ tà trừ uế!

Hoàng phù dán trên người Cổ Tùng Khê, nữ quỷ lập tức kêu một tiếng, bị văng ra từ trên người Cổ Tùng Khê.

Tích tóc……

Máu từ trên người chảy xuống, nhiễm đỏ cả chiếc váy trắng của cô.

Sắc mặt bà Cổ tái nhợt, cả người cũng sắp bị dọa cho ngất xỉu, run rẩy nói: “Quỷ…… Quỷ!”

Sắc mặt Cổ Tùng Khê hoàn toàn trắng bệch, nhưng trong vẻ sợ hãi kinh hoảng lại ẩn chứa điều gì đó.

“Cổ Tùng Khê, mày trốn không thoát được đâu, mày trốn không thoát được đâu, tao sẽ giết mày, giết mày!” Nữ quỷ lộ ra nụ cười đầy ác ý, sau đó biến mất trước mắt mọi người.

Bà Cổ hỏi: “Vậy…… Vậy là đã đi chưa?”

Việt Khê gật đầu, nói: “Cô ta đã đi rồi.”

Cổ Tùng Khê sờ bả vai, trước tiên cảm ơn Việt Khê rồi cười khổ nói: “Bảo sao trong khoảng thời gian này gần đây tôi luôn cảm thấy rất mệt, như có thứ gì đè trên người tôi vậy …… Không ngờ……”

“Không ngờ Cổ thiếu gia lại có thể khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy, không hổ là học sinh xuất sắc……” Hàn Húc cười nói.

Cổ Tùng Khê có chút kinh ngạc, nói: “Cậu biết tôi?”

Bà Cổ vẻ mặt tự hào nói: “Tùng Khê nhà tôi vẫn luôn rất thông minh, thường xuyên đứng thứ hai toàn tỉnh.”

Vẻ mặt Việt Khê ngay lập tức đầy khâm phục, cô chân thành khen ngợi: “Thật lợi hại.” Làm toàn tỉnh đếm ngược, cô đều cực kỳ ngưỡng mộ đối với người sở hữu có thành tích tốt.

Hàn Húc mỉm cười, nói: “Tôi đương nhiên biết cậu Cổ…… Tôi là người luôn ở hạng nhất toàn tỉnh, tất nhiên biết người đứng sau mình. Nói thế nào thì từ cấp hai đến cấp ba, tên của hai người chúng tôi luôn đặt kề nhau. Có thể luôn giữ vững hạng hai toàn tỉnh, cậu cũng thật sự rất lợi hại.”

“……”

Nụ cười trên mặt Cổ Tùng Khê dần cứng đờ, nói: “Hóa ra cậu là…… Hàn Húc, tên của cậu, tôi nghe như sấm bên tai.”

Hàn Húc gật đầu hiển nhiên, nét mặt Cổ Tùng Khê càng thêm cứng đờ.

“Cậu Cổ, cậu có quan hệ gì với nữ quỷ này?” Việt Khê đột nhiên hỏi.

Cổ Tùng Khê hỏi: “Sao Việt tiểu thư đột nhiên hỏi như vậy?”

Việt Khê nói: “Nữ quỷ kia rõ ràng biết cậu, hơn nữa tràn đầy hận ý đối với cậu, hận không thể nghiền xương cậu thành tro…… Quá rõ ràng, hai người quen biết nhau.”

Cổ Tùng Khê cười khổ, nói: “Tôi quả thật biết nữ quỷ này…… Chúng tôi còn là bạn học cùng lớp, lúc còn sống, cậu ấy thích tôi, đã từng tỏ tình với tôi.”

Nữ quỷ kia tên là Tiết Mạnh, là bạn cùng lớp với Cổ Tùng Khê, hai người đều là học sinh lớp mười hai. Thành tích học tập của Tiết Mạnh rất tốt, lại xinh đẹp, còn là hoa khôi trường cấp ba Vũ Dương. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, cách đây không lâu, Tiết Mạnh nhảy lầu tự sát, tin tức này lúc ấy còn gây ồn ào rất lớn.

Mà sở dĩ Tiết Mạnh tự sát bởi vì khi còn đi học bị cưỡng h**p, thậm chí là h**p d**m tập thể.

“…… Thật ra cũng tại tôi, ngày đó cậu ấy gọi tôi tới vườn hoa, nhưng tôi lại ngủ quên, đến khi tôi tỉnh lại cũng đã 11 giờ tối, lúc tôi chạy đến vườn hoa, căn bản không thấy cậu ấy đâu cả. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Trên mặt Cổ Tùng Khê đều là tự trách, cũng rất đau khổ.

Hàn Húc ở bên cạnh cất điện thoại đi, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu ta, nhưng khóe miệng nhếch lên, nói: “Tuy nhiên không chỉ có như vậy, vị Tiết Mạnh tiểu thư kia còn tuyên bố, trong những người cưỡng h**p cô ấy cũng có cậu.”

Những việc này tìm kiếm trên mạng liền điều tra ra được, học sinh ở trường học bị cưỡng h**p là chuyện lớn, đã sớm xôn xao lan truyền trên mạng. Tuy nhiên đây đã là chuyện xảy ra hơn một tháng trước, đến bây giờ cơ bản không nhìn thấy, nhưng vẫn điều tra ra được.

Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Tùng Khê thản nhiên, cậu ta cười khổ nói: “Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy nói là tôi làm, nhưng tôi thật sự không làm chuyện này, mấy người bạn cùng phòng của tôi đều biết ngày đó tôi vẫn luôn ngủ trong ký túc xá, bọn họ có thể làm chứng cho tôi.”

Trên mặt bà Cổ lộ ra vẻ khó chịu, nói: “Tôi thấy con bé kia cố ý vu khống Tùng Khê nhà tôi, thân là con gái mà không rụt rè chút nào, còn tỏ tình với Tùng Khê của chúng tôi …… Tùng Khê nhà tôi là đứa trẻ ngoan, thành tích tốt, ngoại hình cũng tốt, sao có thể nhìn trúng đứa con gái gái quê mùa đó được? Cô ta cũng không soi lại dáng vẻ của mình đi.”

Việt Khê nhẹ giọng nói: “Nữ quỷ kia có lẽ còn chưa đi xa, nếu nghe được bà Cổ nói như vậy, không chừng lập tức trở về tìm bà đó.”

Nghe vậy, sắc mặt bà Cổ lập tức tái đi.

Ông Cổ nói: “Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, Tùng Khê nhà tôi cũng không muốn như vậy, cho nên trong suốt khoảng thời gian này vẫn luôn tự trách. Chỉ là, cô bé tên Tiết Mạnh kia cũng không thể vì bị như vậy mà bôi nhọ hãm hại Tùng Khê nhà tôi được.”

Cổ Tùng Khê lắc đầu, mặt đầy tự trách, ôm đầu nói: “Nếu như ngày đó tôi không ngủ quên…… Đều là tôi hại cậu ấy, cậu ấy tức giận, thậm chí oán hận tôi, đó cũng là điều rất bình thường.”

“Vậy…… Những người cưỡng h**p cô ấy đã bắt được chưa?” Việt Khê hỏi.

Cổ Tùng Khê lắc đầu, nói: “Camera ở chỗ đó trong trường bị hỏng rồi, hoàn toàn không phát hiện ra ai…… Cậu ấy một mực khăng khăng nói là tôi làm, nhưng tôi thật sự không có. Cổ Tùng Khê tôi làm người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

Việt Khê cùng Hàn Húc trước tiên ở lại nhà họ Cổ, đây cũng vì ở gần bảo vệ Cổ Tùng Khê, ông Cổ ra tay hào phóng, vốn dĩ Việt Khê không muốn ngủ lại, nhưng nể mặt tiền thù lao vẫn ở lại.

Đúng, tiền đúng là có mặt mũi như vậy đấy.

*

Đưa tay kéo rèm cửa sổ sát đất ra, Hàn Húc hỏi: “Sư phụ, cô thấy việc này thế nào?”

Việt Khê nói: “Nữ quỷ kia rất nguy hiểm, oán khí rất nặng, đây là chứa đầy oán hận mà chết đi. Hơn nữa, cô ấy còn giết người, trên mình đã dính mạng người, nghiệt khí cũng rất nặng.”

Hàn Húc nói: “Tôi điều tra chuyện này trên mạng, nữ quỷ kia nhảy lầu chết vào tháng trước, khi đó toà án phán đám người Cổ Tùng Khê vô tội được thả ra, ngày hôm sau cô ấy liền từ trên khu dạy học của trường nhảy lầu tự sát.”

“Đám người ư?”

“Cô ấy xác nhận, có năm người tham dự…… Cổ Tùng Khê là một người, còn có bốn người khác là Trương Hổ, Lý Quần, Vương Minh và La Y! Trong đó, Lý Quần cùng Trương Hổ đã chết, hiện tại trong năm người chỉ còn lại ba người…… Sư phụ, cô tin lời Cổ Tùng Khê nói không? Cậu ta nói mình vô tội, không cưỡng h**p Tiết Mạnh, cô tin sao?”

Việt Khê lắc đầu, nói: “Tôi không biết, nhưng cậu ta làm tôi thấy không thoải mái, nhìn rất giả tạo.”

“Dựa theo lời khai của Tiết Mạnh, ngày đó là Cổ Tùng Khê hẹn cô ấy ra vườn hoa. Ở trong vườn hoa, Cổ Tùng Khê tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy không nhận lời, sau đó……”

Hàn Húc đi đến bên người Việt Khê, nói: “Lòng người thật đáng sợ, vụ án này lúc ấy gây ồn áo rất dữ dội trên mạng …… Còn có người nói, nhất định là Tiết Mạnh ăn mặc quá hở hang, bằng không tại sao những người đó chỉ xuống tay với cô. Lòng người quả thực xấu xí tới cực điểm.”

Rõ ràng là nạn nhân, nhưng ở trong miệng bọn họ lại trở thành lý do công kích đối phương.

“Càng thú vị hơn là lúc ấy luật sư biện hộ của Cổ Tùng Khê và mấy người kia đưa ra lý do bào chữa nói rằng Cổ Tùng Khê là đứa trẻ có học tập thành tích tốt, tài đức vẹn toàn, cậu ta không có khả năng làm loại chuyện này…… Từ khi nào học tập thành tích tốt, đã có thể trở thành lý do thoát tội. Tuy nhiên, luật sư kia cũng đã chết, bị sách đè chết, những sách đó đều là tư liệu có liên quan đến các loại luật.”

Việt Khê cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Sao cậu biết được nhiều vậy?”

Hàn Húc nói: “Những chuyện này tìm trên mạng liền điều tra ra.”

Đột nhiên, cậu ồ nhẹ một tiếng, nói: “Tối muộn như vậy, vị Cổ thiếu gia này còn muốn đi đâu?”

Việt Khê đi tới, nhìn từ cửa sổ sát đất liền có thể thấy cửa lớn nhà họ Cổ. Mà lúc này, một bóng người đi đến cổng lớn, bóng người kia lại là Cổ Tùng Khê.

“Chắc là có tật giật mình rồi……” Hàn Húc cười nhạo nói.

Việt Khê nhìn cậu một cái, hỏi: “Tôi luôn cảm thấy, cậu hình như đặc biệt không ưa Cổ Tùng Khê.”

Hàn Húc mỉm cười, cười đến vô hại, nói: “Không có đâu, tên đó hàng năm đều đứng hạng hai, có chỗ nào đáng để tôi không ưa chứ?”

Việt Khê: “……”

Cậu rõ ràng rất ghét người ta đó!

*

Từ bên ngoài tiến vào, Cổ Tùng Khê cởi áo lông xuống.

“Có chuyện gì mà tìm tao gấp như vậy?” Cậu ta hỏi.

Trong phòng có hai người đang ngồi, một người hơi béo, một còn lại rất gầy, người béo kia tên là La Y, người gầy kia là Vương Minh, hai người đều là bạn thân của Cổ Tùng Khê.

La Y cắn ngón tay của mình, bồn chồn hoảng hốt nói: “Anh Tùng, con ranh kia tới tìm chúng ta, cô ta tới tìm chúng ta đó, phải làm sao bây giờ? Trương Hổ và Lý Quần đều đã chết, tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta.”

Cậu ta càng nói nét mặt càng dữ tợn, đó là nỗi sợ hãi tột độ.

Cổ Tùng Khê cắn cắn sau răng khôn, lớn tiếng nói: “Sợ cái gì? Không phải chỉ là một con quỷ thôi sao? Thể nào cũng có cách giết cô ta. Khi còn sống cũng chả làm gì được chúng ta, cho nên mới đi tìm cái chết. Tôi muốn cho cô ta biết, cho dù cô ta đã chết rồi biến thành quỷ, cũng không làm gì được tôi.”

Đám người bọn họ từ trước đến nay đều nghe theo Cổ Tùng Khê, nghe vậy tâm trạng khẩn trương của La Y cùng Vương Minh cũng dịu đi vài phần.

Vương Minh bực bội nói: “Con khốn kia, anh Tùng coi trọng cô ta là may cho lắm cô ta rồi, hết lần này tới lần khác cố tình không biết xấu hổ, còn đòi tự sát. Đã chết rồi thì thôi đi, còn muốn biến thành quỷ tới làm loạn, hừ!”

Cổ Tùng Khê trầm mặt nói: “Hai người chú ý một chút, nhà tôi mời thiên sư tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này hẳn có thể giải quyết nhanh chóng. Trong khoảng thời gian này, hai người đừng phạm phải sai lầm gì, quản cho tốt cái miệng, biết chưa?”

Vương Minh cùng La Y lập tức gật đầu.

Chờ Cổ Tùng Khê rời đi, La Y nói với Vương Minh: “Vẫn là anh Tùng có bản lĩnh, hy vọng thiên sư kia sớm giải quyết xong Tiết Mạnh. Phải nói, Tiết Mạnh này thật đúng là không có mắt, anh Tùng của chúng ta để mắt đến cô ta, là may mắn cho cô ta. Nhưng mà tư vị của hoa khôi này không tồi, giờ nhớ lại tao còn thấy ngứa ngáy trong lòng, bảo sao được anh Tùng coi trọng, mẹ nó, làm thật sướng.”

Hai người một hồi nói tục, bị sắc mê hoặc, ngược lại đều quên hết sợ hãi ban nãy.

Ở ngoài cửa sổ, một bóng trắng bay giữa không trung, xuyên qua cửa sổ trong suốt lẳng lặng nhìn chăm chú hai người này.

Tí tách!

Máu từ trên người chảy xuống, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Các người đều phải chết, đều trốn không thoát được đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK