• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy 10 người đó là ai? _ Nhược Băng thật sự rất muốn biết rằng là ai mà có bán lĩnh lớn đến như vậy, nếu là cô chắn chắn đã không chịu nổi rồi.

- Thật sự tôi không biết họ là ai, à mà cũng có, tôi có biết một người. Là cô ấy! _ Ái Liên chỉ tay vào cô gái xinh đẹp trước mắt, cô mang nước da hồng hào, mái tóc màu vàng chói vô cùng cá tính và sành điệu.

- Khoan đã...cô gái này tôi lấy quen quen, tôi đã gặp ở đâu rồi ư? _ Cô thắc mắc, đúng hơn là tự hỏi mình rốt cuộc có quen biết cô gái này hay không?

- Đúng là cô đã từng gặp, Lệ Như!

- Lệ Như......a! Tôi nhớ ra rồi, có phải..là cô gái đã cùng mọi người đến làm quen với tôi không? _ Quả thật Lâm Nhược Băng không nhớ rõ cho lắm, trí nhớ của cô phải nói rằng rất tệ, chỉ nhớ được một chút, chỉ một chút thôi.

- Chính xác! Lệ Như nhìn qua thì trông như rất bình thường, như bao cô gái khác, chả có gì đặc biệt hay đáng nhớ cả. Tuy nhiên, cô Lệ Như này có một thể lực kinh khủng, nói rõ hơn là một thể lực khác người, cô ấy có thể khiêng cả một người đàn ông nặng 80kg. Có lẽ hơi hoang đường nhỉ?

- Quá quá hoang đường đi chứ, sao cô ta có thể khỏe đến như vậy?

- Điều này tôi cũng không rõ, như cô thấy đấy. Sở an ninh này vô cùng rộng lớn, hoành tráng và kì lạ chẳng khác gì...những tổ chức xã hội đen cả. Con người ở đây cũng vậy, không ai cũng đơn giản như cô đánh giá đâu, nhìn người khác thông qua vẻ bề ngoài là một sai lầm đó Nhược Băng à. Chắc cô cũng hiểu rõ? _ Ái Liên vừa nói xong liền rời đi ngay, không ở lại nghe những thông báo khác nữa cũng như câu trả lời của cô nữa.

Có vẻ Ái Liên nói đúng, mọi người không ai đơn giản như cô tưởng, ngay cả Ái Liên cũng không khác! Cô ta toát lên sự bí ẩn khiến Nhược Băng cô thật rất tò mò. Chơi ở đây vui hơn ở nhà ông trùm nhiều.

Ý nghĩ vừa chạy qua đầu cũng là lúc khóe môi Nhược Băng chợt nhếch lên, nhưng chính cô cũng không biết được hành động vô thức này của mình. Cứ như là người có hai nhân cách vậy!?

" Xin thông báo cho mọi người biết, chỉ huy Quan Như Châu vừa có lệnh huấn luyện, có ai muốn đi cùng không? Tuy nhiên, chuyến đi lần này có lẽ sẽ mất đi khoảng một tháng của mọi người, nhưng khi trở về sẽ trở thành một con người khác, sở hữu một khả năng hơn người mà ai cũng muốn có. Chỉ huy cũng đã nói với tôi rằng, cô ấy chỉ tổ chức huấn luyện duy nhất lần này nữa thôi, có nghĩa là sẽ chỉ có hai khóa huấn luyện! Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ không có được cơ hội lần thứ hai. Ai cũng nên biết rằng, cơ hội chỉ duy nhất có một, đúng chứ? Tham gia hay không là tùy mọi người, tốt hay xấu mọi người đều biết nhỉ? "

Ánh mắt kiên định cùng dò xét của Lâm Nhược Băng hướng lên phía Quan Như Châu đang đứng. Tại sao lại lựa ngay lúc cô đến công tác mà tổ chức huấn luyện cuối cùng? Tại sao khi thông báo phát lên cô ta lại nhìn cô với ánh mắt hứng thú như thể muốn xem cô quyết định như thế nào? Tại sao cô ta chỉ muốn huấn luyện hai lần? Chẳng phải huấn luyện nhiều lần sẽ giúp cho những viên cảnh sát ở đây giỏi hơn, tăng độ nổi tiếng của cô ta và sở sao? Thật kì quái!!

Bỏ qua đợt huấn luyện lần này rất đáng tiếc. Cô không muốn bỏ qua chuyện tốt như vậy, nhưng nhiệm vụ của cô thì sao? Hơn nữa, cô còn phải điều tra về chỗ ở của hắn ta nữa. Điều tra hắn là chuyện không thể không làm! Aishhh, cô phải làm sao đây? Như thế nào mới tốt đây? Hay là thăm dò ông trùm, xem ông ta có đồng ý hay không, cô muốn nghe ý kiến của ông ta và bà già Vân Dương ( chắc hẳn ai cũng nhớ biệt danh này rồi hỉ ^^). Nghĩ thế cô liền chạy đi ngay, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo của Quan Như Châu vẫn dõi theo đằng sau, cô vẫn không hiểu nổi cô và cô ta có thù oán gì cơ chứ? Ngoại trừ lần đắc tội trước kia thì cô chắc chắn một điều rằng cô chưa từng gặp Quan Như Châu, chưa từng tiếp xúc với cô ta. Nhưng nhìn vào đôi mắt của cô ta không khó để nhận ra được hận ý đối với Nhược Băng cô. Rốt cuộc là vì sao?

" Nhược Băng à, chắc cô không nhớ cô đã đắc tội đến tôi bao nhiêu lần đâu? Tất nhiên, làm sao có thể nhớ được cơ chứ, cô đã tổn thương tôi đến bao nhiêu, làm hại người tôi yêu thương như thế nào! Chỉ cần nhìn vào bản mặt cô, tôi hận không thể giết chết cô ngay lập tức! Khuôn mặt giả tạo đó, dù có mất đi trí nhớ hàng ngàn hàng vạn lần, tôi cũng sẽ không quên đâu! Lâm Nhược Băng! "

Quan Như Châu siết chặt tay, đôi mắt chim ưng của cô ta không thôi liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lâm Nhược Băng khuất dần, khuất dần...Tha thứ ư? Xin lỗi, từ đó vĩnh viễn không có trong suy nghĩ của tôi!

Lâm Nhược Băng bắt taxi về nhà, lòng thầm hổi hộp. Có lẽ giờ này Lam Tuyên và Lam Ngọc đã trở về rồi nhỉ? Cô nhớ hai chị em đó chết đi được, đáng ghét là không thể về thăm họ, nhưng bây giờ đã có lí do để về nhà rồi, cô thật sự rất vui!

Nhưng, cuộc sống luôn là như vậy, không lường trước được điều gì cả. Cô không ngờ, người chào đón cô không phải là Lam Tuyên và Lam Ngọc mà đón tiếp cô chính là gương mặt giận dữ của Vân Dương!

- Ai cho phép cô về đây hả? Cô có biết đám người cảnh sát kia hoàn toàn có khả năng đi theo cô về tận đây không? Nếu bọn họ mà biết được chân tướng cô là ai, nhất định tôi sẽ không để yên cho cô đâu! Nói! Về đây làm gì? _ Vân Dương tức giận quát lớn, cư nhiên cô gái này lại dám mò về đây trong thời gian làm nhiệm vụ như vậy!? Sẽ rất nguy hiểm cho ông trùm.

- Tôi...tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của cô rằng.....blah.....blah....blah... _ Lâm Nhược Băng đem toàn bộ sự việc tường thuật lại cho Vân Dương nghe, cô sợ nếu tự ý quyết định sẽ làm Vân Dương tức giận thêm nữa.

- Cô có đầu óc không hả? Không biết tự mình suy nghĩ sao? Hơn nữa tôi còn chuẩn bị cho cô một bộ đàm siêu nhỏ ở ngay bên tai, muốn hỏi việc gì thì cứ qua bộ đàm mà hỏi là được.Yên tâm là nó không thể bị ảnh hường bởi bất cứ sự xâm phạm từ bên ngoài nào, cô không cần lo. Tôi đã dặn đi dặn lại rồi vì biết cô hay quên, nhưng chẳng lẽ chuyện hệ trọng như vậy cô không nhớ ư? Đầu cô dùng để cất giữ đậu hũ hả? Sao không tiếp thu được gì hết vậy? Nuôi cô đúng là tốn công, tốn thức ăn mà. _ Khi biết được lí do Lâm Nhược Băng về đây, Vân Dương còn la lối om sòm hơn nữa.

* Tít tít tít *

Tiếng điện thoại vang lên đều đều làm cả hai giật mình, tạm ngưng cuộc nói chuyện lúc này.

- Alo, sao? Dạ dạ xin lỗi ạ. Vân Dương e dè nghe điện thoại, giọng điệu hối lỗi khiến cô bất ngờ. Khiến một người tự cao tự đại như cô ta chỉ có một người, ông trùm!

- Sao vậy? Có chuyện gì?_ Nhược Băng khá hoảng hốt khi biết được Vân Dương vừa nói chuyện với ông trùm xong, chẳng lẽ cô lại làm gì sai hả?

- Tôi hơi to tiếng làm ảnh hưởng đến ông trùm đang nghỉ ngơi nên ông ấy mới gọi điện cho tôi, chỉ vậy thôi. Nhưng cô nhớ rõ cho tôi, đừng nghĩ rằng mình là tiểu thư muốn ở thì ở muốn về thì về nữa, đừng để người khác phải liên lụy vì cô, tốt nhất từ giờ trở đi không nên quay về nữa, có gì trao đổi qua bộ đàm được rồi. Lúc nãy vì quá lo cho sự an nguy của ông trùm và sợ phiền đến ông nên tôi mới to tiếng với cô như vậy, coi như tôi xin lỗi cô.

Vân Dương chịu mở miệng xin lỗi cô đúng thật là kỳ lạ, cô gái này quan tâm đến ông trùm đến như thế sao? Ông ta đã làm gì mà có thể khiến một cô gái mang tính cách mạnh mẽ chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh mình như thế?

- Về vấn đề cô vừa hỏi, quyết định như thế nào cũng là tùy cô vậy. Tôi có nghe nói Cố Bạch cũng tham gia vụ này, hơn nữa còn có Quan Như Châu - người mà chúng ta cần quan tâm nhất. Cô không biết tiếng nói của cô ta có sức ảnh hưởng đến thế nào đâu, tuy không làm gì được ông trùm nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng là trên hết. Chắc cô đã thấy được phong tài liệu của sở rồi chứ, mục đích của ta chính là nó! Hãy cố gắng vô được căn phòng đó và lấy hết những tài liệu cơ mật có liên quan đến tổ chức Killer gửi về cho tôi. Việc này có hơi mạo hiểm nhưng mong cô biết được ý nghĩa của chuyến công tác lần này, đừng để tôi phí công dặn dò cô để rồi tất cả lại vô ích. Con người Quan Như Châu vô cùng phức tạp, cô không nên đụng chạm đến thì hơn. Tôi chỉ có cảnh báo như vậy, quyết định như nào thuộc về cô. Đừng khiến tôi thất vọng, Nhược Băng!

- Cho tôi hỏi,.. Lam Tuyên và Lam Ngọc về chưa? Tôi thật sự lo lắng cho họ.

- Chuyện này không cần cô quan tâm, cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình thật tốt vào, cô sẽ được thưởng, biết chưa?

- Tôi biết rồi ạ, nhưng mà.... _ Cô ngập ngừng, điều cô muốn hỏi là căn phòng kỳ lạ treo bảng cấm vào đó. Nhưng cô không biết Vân Dương có thông tin về nó hay không.

- Nhưng mà?

- Nhưng mà tôi vẫn còn một thắc mắc, đó là căn phòng treo bảng cấm vào trong sở, có lần tôi định mở nó ra thì liền bị Quan Như Châu dạy dỗ một trận, tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại để ý đến căn phòng đó? Nó có gì đặc biệt? _ Cô vừa hỏi xong thì một tia hoảng hốt vụt qua nét mặt của Vân Dương rồi biến mất, rất khó có thể nhận ra được nhưng với sự nhạy cảm của mình Nhược Băng đã thấy được nó. Tại sao lại hoảng hốt?

- Việc này...việc này cô không nên biết. Cũng đừng tò mò mà vào căn phòng đó, cô không thể đoán ra nổi trong đó có gì đâu. Tôi không đảm bảo an toàn cho cô nếu vào căn phòng đó, đây cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi. Nhiều lúc, tò mò chính là nguyên nhân hại chết mình đó cô gái à. _ Quan Như Châu dấu, Vân Dương cũng dấu.

Trong đó, có thứ gì?

Quan Như Châu đích thân cảnh báo cô nhưng tuyệt nhiên không nói cho cô biết có gì ở trong, Vân Dương cũng thế!

Hứng thú, cảm giác hiện tại trong lòng cô là vô cùng hứng thú. Ánh mắt thơ ngây, trong trẻo thường ngày của Nhược Băng trong một giây đã biến đổi thành ánh mắt rét căm, sắc sảo khiến người khác cảm thấy kinh hãi! Đây, vẫn chỉ là một hành động vô thức của bản thân cô!

Nụ cười nhếch mép trong bóng tối có vẻ lâu lắm mới xuất hiện trở lại, nhưng nụ cười này, không ám chỉ sự khinh thường cùng chế nhạo ban đầu nữa. Nó bắt đầu cho một điều gì khác mà Lâm Nhược Băng phải đối mặt!

Còn tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK