• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mèo ™

Một tiếng rưỡi sau, Nam Khánh tuyên bố tan học. Minh Lam dựa đàn guitar vào tường, xoa xoa ngón tay ấn dây đàn đến đau, thở phào nhẹ nhõm.

Nam Khánh cũng đặt đàn guitar của mình xuống: “Cô có hối hận khi tìm tôi học guitar không?”

Minh Lam đáp: “Nghiêm sư xuất cao đồ, tôi không hối hận đâu.”

Nam Khánh mỉm cười, nói: “Chờ tới khi nào cô luyện đến trình độ tôi cảm thấy ok, sư phụ sẽ tặng cô một cây đàn guitar tốt làm phần thưởng.”

Minh Lam nhìn cây đàn guitar của mình, nói: “Tôi không cần đàn khác nữa đâu. Tôi muốn nghe anh đàn một khúc sau mỗi buổi học, phần thưởng này được chứ?”  

Nam Khánh gật đầu, cầm đàn guitar lên.

Khúc nhạc dạo qua đi, Minh Lam giật mình bất ngờ – Anh đang chơi bài ‘Mưa trước mái hiên’? Chỉ là anh đàn nó bằng guitar và cover lại một chút. Nhưng cô vẫn nghe ra được là bài hát đó.

“Âm thanh của đàn guitar càng giống âm thanh của mưa, như thế càng làm giai điệu nhẹ nhàng và sinh động hơn, cho nên lúc tôi diễn tấu ca khúc này cũng thường hợp tấu với đàn guitar.” Sau khi đàn xong, Nam Khánh ngẩng đầu lên, hướng đến chỗ cô đang ngồi, nói: “Có lẽ một ngày nào đó, tôi đàn độc huyền cầm, cô đàn guitar, chúng ta có thể hoà tấu bài ‘Mưa trước mái hiên’ này.”

Trái tim cô bị những cảm xúc buồn thương xâm chiếm, lẩm bẩm: “Chỉ sợ tôi không thể.”

Ánh mắt anh không có tiêu cự, tuy đang đối diện với cô, nhưng dường như không nhìn cô, mà xuyên qua cơ thể cô, nhìn về một hướng xa xôi không xác định nào đó. Minh Lam có ảo giác rằng ánh mắt anh như có thể nhìn thấu hết thảy mọi tâm sự ẩn giấu trong đáy lòng đối phương.

“Cô đang nghĩ đến Giang Hoài đúng không?” Tuy đó là câu hỏi, nhưng giọng nói anh mang vẻ đầy chắc chắn.

Lời nói của anh nhắc nhở cô: Không còn sớm nữa, cô nên trở về với Giang Hoài rồi.

“Nam Khánh, tôi nên về rồi.” Cô nói lời tạm biệt với anh.

Bỗng nhiên anh vươn tay về phía cô, cô giật mình, động tác đang đứng dậy chợt khựng lại, tay anh đúng lúc nắm được tay cô.

Dường như cảm thấy hành động của mình không ổn lắm. Anh lập tức buông tay cô ra, ấp a ấp úng nói: “Tôi đã nhờ người chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta, cô ở lại dùng bữa xong hẵn về.”

Thoạt nhìn anh có vẻ cô đơn. Người đàn ông này có chút đặc biệt, đôi khi người khác sẽ thấy anh như ánh mặt trời toả nắng rạng rỡ, nhưng đôi khi cũng sẽ cảm thấy anh nhạy cảm và mong manh dễ vỡ. Minh Lam mềm lòng rồi.

“Được thôi, dù sao Giang Hoài cũng đã nói, nếu tôi đói thì có thể ăn ở bên ngoài rồi về cũng được. Vậy, tôi không khách sáo đâu đấy!”

Cô vừa nói xong, thì thấy vẻ mặt anh có chút lạnh nhạt, như đang cố kìm nén một loại cảm xúc không vui nào đó. Nhưng sau đó, anh lại mỉm cười vui vẻ ngay được, và bảo người giúp việc mang bữa trưa đã chuẩn bị lên, tiếp đãi cô rất nhiệt tình và hiếu khách.

“Cô đến Việt Nam cũng được hơn nửa năm rồi nhỉ? Thế cô có biết ba món ăn nổi tiếng ở Hội An là những món nào không?” Anh hỏi.

“Hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi, ừm… Là ‘bánh hoa hồng trắng’,… Không nhớ rõ nữa!”

“Cô chưa từng ăn thử sao?”

“Lần tôi đến gửi thiệp mời cho anh, là lần đầu tiên tôi đến Hội An, vội vàng đến, rồi vội vàng trở về.”

Nam Khánh nói: “Đĩa đầu tiên bên tay phải tôi là món bánh ‘hoa hồng trắng’ mà cô nói.”  

Minh Lam nhìn qua: Lớp vỏ mỏng làm bằng bột gạo mềm mịn trong suốt bao lấy nhân bên trong không rõ làm từ nguyên liệu gì, được nắn bằng tay thành hình giống như hoa hồng, chỗ nhuỵ hoa ở giữa điểm bằng một con tôm noãn, một vài ‘đoá hoa’ được đặt trên đĩa, bên cạnh là một chén nước mắm chấm đã được pha chế sẵn, quả thật phù hợp với tên gọi ‘hoa hồng trắng’.

Nam Khánh làm một tư thế mời. Minh Lam dùng đũa gấp một đoá hoa, nếm thử hương vị của nó: Mềm mịn và… hơi nhạt.

“Hương vị thế nào?”

“Rất ngon. Nhưng… Hơi thanh đạm.” Cô không thể nghĩ ra những hình dung từ nào khác.

Nam Khánh cười khẩy: “Xạo.”

Cô cũng mỉm cười, không cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấu. “Món ăn này có vẻ bề ngoài đẹp mắt, nhưng hương vị hình như không đậm đà lắm.”

Nam Khánh nói: “Tôi thích sự thành thật của cô. Không phải tất cả các chủ nhà đều mong khách khen ngợi các món ăn không thực sự ngon của họ. Huống chi, ừm…” Anh cười nói: “Món ăn này cũng không phải chính tay tôi làm, tôi thay đầu bếp nghe những lời khen đó làm gì chứ?”

Minh Lam phì cười.

“Thật ra, tôi cũng không quen với khẩu vị ở đây, dù sao tôi cũng đâu phải người gốc Hội An. Nhưng tôi hiếm khi chỉ định thực đơn cho nhà bếp, họ đều là người địa phương, đương nhiên sẽ thường làm các món ăn địa phương hơn. Còn nữa, tôi nghĩ cô đến Hội An, nếm thử các món ăn đặc sản ở đây sẽ không tính là đi uổng một chuyến, nên tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị các món này. Cùng với bánh ‘hoa hồng trắng’ còn có hai món khác nữa – Hoành thánh chiên và Cao lầu cũng không tệ.

Minh Lam tò mò nhìn hai món ăn này: Vẻ ngoài của món hoành thánh chiên Việt Nam này rất khác hoành thánh của Trung Quốc. Lớp vỏ ngoài được chiên vàng ươm giòn rượm, bên trong gói nhân làm từ thịt, tôm noãn, nấm tai mèo trộn lẫn với nhau. Món Cao lầu trông khá ‘bình dân’, được trang trí một vài lá rau diếp, giá đỗ và các thành phần khác bên trên, trộn với nước sốt, trông khá ngon miệng.

Trước mặt Nam Khánh đã được bày sẵn ba món ăn. Minh Lam nhìn sang và hỏi: “Anh không ăn à?”

Anh dùng đũa gấp một chiếc ‘hoa hồng trắng’ đưa vào miệng. Sau khi nuốt xuống, anh mỉm cười, đáp: “Cô không cần quan tâm đến tôi đâu.”

Minh Lam nhớ lại lần dùng bữa với anh trước đó, anh có nói: Khi ăn không cẩn thận sẽ bị nước dùng bắn lên mặt, có lúc còn bị lấm lem khắp mặt. Cô lên tiếng nói: “Nếu chủ nhà vẫn luôn giữ kẽ như vậy, thì người làm khách như tôi sao có thể tự nhiên được?”

Nam Khánh hơi bất ngờ, cuối cùng cũng nhấc đũa lên, gấp một ít sợi mì trong món Cao lầu đưa lên miệng. Anh ăn thật sự cẩn thận, cũng không bị bắn nước sốt lên.

Minh Lam cảm thấy Nam Khánh thực sự là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao. Bởi vì không nhìn thấy, nên anh càng để ý đến dáng vẻ của mình hơn. Cô cảm nhận được trái tim mình chợt nhói lên, nhưng đây không đơn thuần là cảm thông, mà là một loại cảm xúc pha lẫn giữa xem trọng và nuối tiếc.

“Nam Khánh.” Cô chống tay lên má, nói: “Dáng vẻ lúc anh dùng bữa đẹp lắm, thật đó!”

Nam Khánh đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau miệng. “Cô không ăn mà chỉ nhìn tôi ăn thôi sao?”

Cô xấu hổ: “Tôi... Tôi không phải cố ý.” Cô thật sự không cố ý nhìn anh ăn, nhưng từ lúc anh bắt đầu dùng đũa gấp những sợi mì và hoành thánh từ tốn đưa vào miệng, cô đã ngây ngốc nhìn ngắm mãi, ước chừng khoảng năm sáu phút gì đó.

“Tôi thực sự nghĩ rằng những lời cô nói là thật lòng.” Anh giơ tay lên gãi tai mình một cách cường điệu. “Không phải tai tôi có vấn đề gì đấy chứ?”

“Đó là sự thật! Nam Khánh, khi anh ăn không xấu chút nào cả!” Cô vội vàng nói: “Muốn nói dối trước mặt anh đâu có dễ, tôi làm gì có bản lĩnh đó!”

Nam Khánh mỉm cười, chậm rãi, như thể anh liên tưởng đến một chuyện nặng nề nào đó, vẻ mặt anh hơi thay đổi: “Minh Lam, nói dối người khác không khó, khó nhất là tự lừa dối chính mình.” Giọng anh trầm xuống.

Cô nhận ra điều gì đó khác thường. “Anh có hay nói dối không?” Cô hỏi.

“Không thường lắm.” Anh đáp. “Nhưng đôi khi, cũng sẽ nói.”

“Đã có người bị anh lừa rồi chưa?” Cô hỏi.

“Tôi không biết người khác có bị mắc lừa rồi hay chưa, nhưng dù sao tôi cũng đã tự lừa dối được mình không chỉ một lần.”

Cô nhìn biểu cảm trên mặt anh, anh đang cố kìm nén sự đau khổ, và cái bóng dưới hàng mi càng làm vẻ mặt anh trở nên ảm đạm.

“Tuy chúng ta quen biết nhau chưa lâu, nhưng sự khuyên nhủ của anh đã mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Trước mặt anh, tôi có thẳng thắng chân thành không? Ngay cả bí mật khó tiết lộ nhất của mình tôi cũng đã chia sẻ với anh. Nam Khánh, nếu anh tin tưởng tôi, giống như tôi tin tưởng anh, thì anh có thể nói ra những suy nghĩ của mình với tôi. Mặc dù thực tế tôi không thể làm được gì cho anh, nhưng tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe anh tâm sự.”

Anh cúi đầu thấp hơn: “Cô có nhớ tôi đã từng kể cô nghe, tôi được vợ chồng dì nhận nuôi nên mới đến Việt Nam sống không?”

“Có nhớ.”

“Trước mười lăm tuổi, gia đình tôi ở Trung Quốc. Tôi có cha, mẹ và một em gái.”

Minh Lam im lặng chờ anh nói tiếp.

“Mẹ tôi đã mất cách đây nhiều năm. Cha tôi... chính xác là cha nuôi của tôi, sau khi mẹ tôi qua đời đã giao tôi cho vợ chồng dì nuôi dưỡng, từ đó về sau chưa bao giờ liên lạc lại. Nhưng mới hôm qua, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ em gái cùng mẹ khác cha của mình mà không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào, em ấy nói với tôi rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc cha tôi đã hối hận như thế nào, ông ấy nhớ tôi ra sao, mà tôi… trực giác của tôi mách bảo rằng tôi tin lời em ấy nói! Tôi bỗng dưng cảm thấy, những cảm giác bị người khác bỏ rơi trong quá khứ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, và cảm xúc bây giờ của mình mới là chân thật!”

Trái tim Minh Lam rung động khi nghe những lời anh nói, cô tưởng tượng xung quanh cơ thể anh bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo, và anh cũng thực sự đang khẽ run lên. Cô chợt đứng bật dậy, vươn tay chạm lên gương mặt anh và nhẹ nhàng kéo anh về phía mình: “Bởi vì đó mới là điều mà anh luôn mong mỏi, đúng không?”

Cơ thể cô mềm mại và ấm áp. Anh có chút không nỡ rời xa, lưu luyến dụi dụi đầu vào người cô, hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi đã từng nói, tôi cũng là một người thiếu cảm giác an toàn. Điều này không chỉ vì bị mù, mà còn vì tôi đã trải qua nhiều lần bị vứt bỏ, hoặc khi tôi chỉ là sự lựa chọn thứ hai của ai đó. Những năm qua, tôi luôn cố gắng làm tâm tình mình bình thản lại, không nên để tâm những chuyện vụn vặt, không nên oán trời trách đất hay đổ lỗi cho người khác, nhưng đôi khi, tôi cũng khó mà kềm chế được…”

Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy cảm xúc của anh vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy. Cô thấy hoảng loạn và đau lòng vô cùng, nhưng lại sinh ra một loại vui vẻ thoải mái không thể giải thích được khi được anh công nhận và tin tưởng. Cô nhẹ nhàng xoa tóc anh như một đứa trẻ, nói: “Nam Khánh, nếu cha anh đã gọi anh về, anh sẽ đồng ý chứ?”

Anh như người lạc mất phương hướng, mờ mịt hỏi lại: “Tôi có nên đồng ý không?”

“Anh có lý do để không đồng ý.” Cô nói: “Suy cho cùng, ông ấy là người đã bỏ rơi anh trước, tất nhiên anh có đủ lý do để không tha thứ cho ông ấy.”

Nam Khánh lắc đầu: “Thật ra, với tình hình lúc đó cũng không thể trách ông ấy được. Sau khi tôi bị mù, mẹ tôi không thể chịu nổi đả kích và qua đời, từ đó trở đi tôi không hề nói lời nào với ông ấy cả, tôi còn bị đưa đến khám bác sĩ tâm lý nhưng vô dụng, ngăn cách giữa tôi và ông ấy không thể nào biến mất được. Suốt một khoảng thời gian dài, không một ai có thể tiếp tục chịu đựng nổi một gia đình như thế. Hơn nữa, bác sĩ tâm lý nói rằng, hoàn cảnh sống này không tốt cho sự phát triển của em gái tôi. Tôi nghĩ, tôi và ông ấy cùng rơi vào cục diện bế tắc như vậy, không hẵn là trách nhiệm của một mình ông ấy, tôi cũng có một phần trong đó, không thể hoàn toàn trách ông ấy được.”

“Anh đang biện giải giúp ông ấy, anh có nhận ra điều đó không?” Minh Lam nâng mặt anh lên.

“Tôi cũng không hoàn toàn tha thứ cho ông ấy.” Anh nhắm mắt lại.

“Tôi hiểu.”

“Ông ấy bị bệnh nặng. Tôi... Tôi không biết có nên trở về thăm ông ấy không.”

Tay cô lướt qua đôi mắt nhắm nghiền của anh. “Nam Khánh, anh đồng ý mất thời gian dạy đàn cho một người không biết nhiều về guitar, mà không muốn dành thời gian quay về thăm một người có ơn dưỡng dục anh suốt mười lăm năm ư?”

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vốn định post liền hai chương cơ, nhưng lỡ xem phim đến nghiện luôn, thành ra lười quá =))))) Hì hì… Xin thứ lỗi, ngày mai tôi post tiếp nhé!

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Cao lầu Hội An
cao laujpg
cao lau.jpg [ 154.85 KiB | Đã xem 9 lần ]
Chú thích: Hoành thánh chiên Hội An
hoanh thanhjpg
hoanh thanh.jpg [ 232.84 KiB | Đã xem 9 lần ]
Chú thích: Bánh Hoa hồng trắng Hội An
78258198970368_ojpg

trướctiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK