• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo ™

“Đóng cửa lại, cám ơn.” Giang Hoài nhìn Thời Vi rồi nhắm mắt lại. Cơ thể như vừa mới trải qua một trận đánh kịch liệt, suy yếu không chịu nổi.

“Đúng lúc em cũng có việc cần bàn với anh, có cần hoãn cuộc họp lúc mười giờ lại không?” Thời Vi đóng cửa lại, vừa đi vào phòng vừa nói.

“Không cần.” Giang Hoài đáp. “Khách sạn sắp khai trương rồi, không nên vì một mình anh mà trì hoãn. Huống chi từ đây đến khách sạn chỉ khoảng vài bước thôi, anh vẫn chịu được.”

“Nhưng... lỡ như anh...”

Giang Hoài cắn răng, dùng tay phải kéo tấm chăn mỏng bị bẩn đang đắp trên người. Sau khi kéo vài lần, cuối cùng anh dùng hết sức lực mới kéo nó ra được.

Thời Vi thấy vậy, cũng không ngăn cản anh nữa. Chiếc tã màu trắng lót giữa cơ thể mảnh khảnh của anh quá mức chói lóa. Mấy năm gần đây, vì được chăm sóc tốt và chịu khó tập luyện phục hồi chức năng, tay chân anh không bị teo cơ quá nghiêm trọng, thậm chí anh còn tập được cách tự kiểm soát cơ quan bài tiết của mình nên những “trang bị phòng hộ” này trừ những lúc đi xa hoặc cơ thể trong tình trạng không tỉnh táo thì mới dùng đến. Sao Thời Vi lại không rõ, đối với anh điều này đáng xấu hổ và không thể chịu đựng nổi đến nhường nào.

Kìm nén thương cảm trong lòng, cô cố vờ như không có việc gì, lấy một chiếc chăn mới đắp kín lại giúp anh, thuận tay kéo ghế dựa ngồi trước giường anh. “Giang Hoài, có một câu mặc kệ anh thích nghe hay không em cũng phải nói, anh vẫn xem Minh Lam là đứa bé mới mười tuổi lúc trước sao? Cậu ấy đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ độc lập, có năng lực làm việc, cậu ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nói thẳng ra, sự lo lắng đêm qua của anh là quá dư thừa. Em không ngại nói thêm một câu nữa: Nếu anh đã muốn buông tay, thì nên dứt khoát một chút.”

Gương mặt Giang Hoài hiện lên vẻ bất lực. “Anh có thể giấu tất cả mọi người, nhưng không thể giấu được em, tất cả những lời nguỵ trang đều biến thành trò cười. Anh muốn đối tốt với Minh Lam bao nhiêu, thì càng đối xử tệ với cô ấy bấy nhiêu. Em nói đúng! Cô ấy trưởng thành rồi, đã trở thành một cô gái xinh đẹp tốt bụng rồi! Năm cô ấy mười tám tuổi, đột nhiên anh nhận ra, anh không thể bình tĩnh đối mặt với cô ấy được nữa, và dường như cô ấy cũng dần nảy sinh tình cảm với một kẻ tàn tật là anh. Thế nên anh đã quyết định một việc, anh muốn tránh xa cô ấy! Nhưng anh có thể làm gì đây? Ngoài việc giả vờ lạnh nhạt để cô ấy từ bỏ hết những suy nghĩ không nên có ấy ra khỏi đầu, thì anh có thể làm được gì nữa? Anh có thể đối xử tàn nhẫn với một cô gái luôn hết lòng kề cận chăm sóc mình sao? Có thể dùng những lời lẽ độc ác để nhắc lại cho cô ấy nhớ những việc cha cô ấy đã làm sao? Anh còn có thể làm gì nữa? Anh cũng là con người, cũng có trái tim, nhưng chỉ vì cơ thể tàn tật đáng chết này, anh không thể theo đuổi tình yêu của mình, anh không thể yêu và không có quyền được yêu! Khụ khụ… ” Anh càng nói càng nhanh nên không kiểm soát được hơi thở của mình. Sau khi bị thương, tuy may mắn anh có thể tự thở được mà không cần sử dụng máy hỗ trợ hô hấp, nhưng chỉ cần nói chuyện hơi lâu hay hơi nhanh một chút, sẽ xuất hiện triệu chứng khó thở.

Thời Vi lo lắng đứng lên khỏi ghế, giơ tay vuốt ngực anh: "Đừng gấp, những lời anh nói em đều hiểu, anh không cần phải giải thích nữa. Em chỉ thấy tiếc cho anh, cũng tiếc cho Minh Lam. Trên đời này em không còn ai thân thích, hai người là người thân duy nhất của em. Em luôn nghĩ, nếu… nếu hai người ở bên nhau, nói không chừng sẽ thật tốt…”

Hơi thở của Giang Hoài dần ổn định lại, anh cười cay đắng: “Như thế nào mới gọi là tốt? Với tình trạng của anh bây giờ, chuyện xảy ra đêm qua không phải em mới thấy lần đầu. Anh và em đều biết rất rõ, anh vĩnh viễn cũng không thể nào tốt lên được.”

“Anh đừng quên, những năm nay cậu ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc anh. Cậu ấy đã bao giờ tỏ ra chán ghét chưa?”

Anh nheo mắt, cười bi thương: “Với tính cách của cô ấy, đương nhiên sẽ không rồi. Đừng tưởng vẻ ngoài cô ấy dịu dàng mong manh, nhẫn nhục chịu đựng như thế mà lầm, nội tâm cô ấy lại bướng bỉnh cố chấp hơn bất cứ ai. Nếu cô ấy đã quyết định làm chuyện gì, thì dù khó khăn đến đâu cũng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Đây là nhược điểm lớn nhất của cô ấy, mẫu người này rất dễ bị người khác nắm thóp, mẹ anh đã nắm được điểm yếu này của cô ấy, nên mới có thể lợi dụng, để cô ấy cam tâm tình nguyện gánh chịu và chuộc lại những lỗi lầm vốn không phải của mình. Cô ấy xem chuyện chăm sóc anh là lẽ đương nhiên, cho nên, mặc kệ anh là một bệnh nhân phiền phức cỡ nào, cô ấy cũng sẽ không  oán trách lấy một lời.”

Thời Vi nắm lấy tay phải anh, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nghiêm túc, hỏi:”Giang Hoài, em thực sự muốn hỏi một chuyện.”

Vẻ mặt anh biểu hiện rõ sự thản nhiên: “Có phải em muốn hỏi, rốt cuộc trong lòng anh có từng oán hận và đổ hết mọi tội lỗi của cha cô ấy lên đầu cô ấy không?”

Thời Vi gật đầu.

“Chưa từng.” Anh nói. “Dù chỉ một lần.”

Dường như Thời Vi đã biết câu trả lời từ lâu, nên không hề ngạc nhiên với đáp án của anh.

“Thời Vi” Giang Hoài ngẩng đầu, nhìn cô đầy dịu dàng và chân thành. "Em và Minh Lam là những cô gái tốt. Sau này hãy giúp đỡ lẫn nhau, nhất định hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”

Câu nói này khiến Thời Vi hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Em nghĩ rằng... Anh sẽ cho rằng một cô gái có thể dể dàng bị mua bằng tiền, cứ hễ mở miệng là đòi bàn điều kiện như em chỉ là một kẻ thực dụng rẻ mạt và nông cạn mà thôi.”

Giang Hoài khẽ lắc đầu: “Nếu em hỏi anh, anh có nghĩ em là người như vậy hay không, anh có thể nghiêm túc và chân thành trả lời – Anh không hề nghĩ thế. Một lần cũng không.”

“Giang Hoài, anh là đồ ngốc sao?” Thời Vi ngẩng đầu lên, cố không để nước mắt rơi.

“Anh vẫn tự thấy mình là người khá thông minh.” Giang Hoài mỉm cười. “Mỗi người đều có một hoàn cảnh khác nhau. Anh may mắn được sinh ra trong một gia đình khá giả, không cần lo lắng cái ăn cái mặc. Và em – Một cô gái trẻ trung, có kiên định, có cố gắng, có tài năng, có tham vọng, những gì em thiếu chỉ là một cơ hội và tiền. Lúc nãy có một câu em nói sai rồi – Em nói em nghĩ anh sẽ cho rằng một cô gái có thể để dàng bị mua bằng tiền, cứ hễ mở miệng là đòi bàn điều kiện như em chỉ là một kẻ thực dụng rẻ mạt nông cạn. Em quên rồi sao? Là anh chủ động tìm em, là anh chủ động bàn điều kiện với em, anh cũng không tuỳ tiện tìm một người nào đó ngoài đường để bỏ tiền ra mua sự giúp đỡ của họ, mà vì đó là em, anh cảm thấy em sẽ trở thành một "đồng minh" đáng tin cậy. Em hiểu anh, cũng quan tâm đến hạnh phúc của Minh Lam, mà anh cũng vô cùng sẵn lòng giúp em rút ngắn con đường đạt được ước mơ của mình. Thời Vi, em nên nhớ, ngay cả khi em nhận tiền của anh, em không việc gì phải tự ti cả! Đó đều do anh tự nguyện, là phần thưởng em đáng được nhận!

***

Sau khi tan họp, nhân viên quản lý cấp cao và cấp trung của khách sạn đều đứng dậy rời khỏi phòng. Giang Hoài nâng tay phải lên, muốn xoa mí mắt đau xót, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nâng lên được. Tuy tay phải được phục hồi có vẻ thành công, với động tác như vậy bình thường có thể thực hiện được, nhưng hôm nay cơ thể anh đặc biệt không nghe lời. Lúc sáng uống thuốc khiến cả ngày đầu óc anh không tập trung được. Để tham gia cuộc họp này, thậm chí anh không nghe lời Minh Lam khuyên can, uống hết một tách cà phê đầy để tinh thần phấn chấn hơn. Mặc dù đã cố gắng nhưng trong buổi họp vẫn có đôi lúc thất thần. Cũng may Thời Vi phản ứng nhanh nhẹn, đã kịp thời che giấu giúp anh.

Minh Lam đang ngồi trong một góc phòng họp. Việc của khách sạn cô không hề nhúng tay vào, chỉ làm nhiệm vụ chăm sóc Giang Hoài. Nhiều nhất chỉ giúp Giang Hoài ghi chép biên bản cuộc họp, soạn tài liệu, hay dựa theo hướng dẫn của anh để trả lời một số email mà thôi. Cô vẫn luôn hâm mộ khả năng làm việc của Thời Vi, đặc biệt là sau khi đến Đà Nẵng, cô ấy đã lên kế hoạch, thông qua sự đồng ý của Giang Hoài để biến một mảnh công trường thành một khách sạn sang trọng. Một mình cô ấy lo liệu từ việc tuyển dụng, huấn luyện nhân viên, tuyên truyền quảng bá, và xử lý rất nhiều việc không tên khác. Thời Vi đã dựa vào năng lực của chính mình để bịt miệng những người xì xào bàn tán về sự thăng tiến của cô ấy.

Thẳng thắn mà nói, khi Giang Hoài tuyên bố đính hôn với Thời Vi, cô đã bị sốc. Cảm giác sốc đó thậm chí còn lấn át cả nỗi thất vọng. Trước khi tin tức này được truyền ra, hai người họ không hề có dấu hiệu yêu đương nào, ngay cả cô, người gần như thời thời khắc khắc ở bên cạnh Giang Hoài cũng chưa bao giờ nhận thấy manh mối nào. Thời Vi có yêu Giang Hoài không? Cô đã từng hoài nghi, nhưng rất nhanh cô cảm thấy xấu hổ vì sự nghi ngờ của mình.

Có lẽ cô và Giang Hoài đều là người sống nội tâm. Nhưng sự quan tâm xuất phát từ trái tim thì không thể giả vờ được. Cô có trực giác của phụ nữ, và biết khi một người con gái có tình cảm với một chàng trai sẽ như thế nào. Thời Vi là một cô gái có tác phong làm việc mạnh mẽ, nhưng khi nhìn Giang Hoài, ánh mắt cô ấy dịu dàng mềm mại như nước. Nhiều lần cô thấy cô ấy nhìn trộm anh, trong ánh mắt lén lút đó có chứa những cảm xúc như si mê, sùng kính và thương tiếc. Nếu ai đó nhìn thấy ánh mắt như vậy mà vẫn không cảm nhận được tình yêu của chủ nhân nó, thì thật sự là bị mù rồi.

Rất nhiều lần, Thời Vi chăm sóc anh còn dịu dàng chu đáo hơn cả hộ lý là cô.

Tất cả những người trong phòng họp đã rời đi hết. Minh Lam thấy sắc mặt Giang Hoài không được tốt nhưng vẫn chưa kịp đến hỏi, Thời Vi đã tiến đến đứng sau xe lăn nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương cho anh.

“Anh đau đầu sao?” Giọng cô ấy nhỏ nhẹ. Sau tai nạn đó, đau đầu cũng là một trong những di chứng để lại. Tuy những năm gần đây không thường xuyên xảy ra, nhưng nếu thời tiết đột ngột thay đổi, stress hoặc đêm hôm trước ngủ không ngon sẽ dể dàng bị phát tác.

“Vẫn ổn.” Anh nói. “Chỉ cảm thấy buồn ngủ.”

“Vậy chúng ta nhanh chóng quay về, sau khi nghỉ ngơi có thể anh sẽ khoẻ hơn.” Thời Vi cau mày. “Nhưng em vẫn chưa về được, có một số việc đề cập trong cuộc họp cần em xử lý ngay. Hay để Minh Lam đưa anh về nhé, làm xong việc em sẽ đến thăm anh.”

Giang Hoài nói: “Việc của khách sạn phiền em xử lý giúp anh vậy. Không cần lo lắng, cơ thể anh anh biết, chỉ là bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi đủ sẽ không sao nữa.”

Thời Vi xoa bóp hai tay cho Giang Hoài, bước đến bên cạnh anh, đột nhiên cởi chiếc áo khoác ngắn trên người mình, cúi xuống đắp nó lên chân của anh. "Trên đường trở về gió biển rất lớn. Anh đang không khoẻ, vẫn nên cẩn thận đừng để chân bị lạnh.”

Tuy cô ấy nói cũng có lý, nhưng Minh Lam cảm thấy nơi đây thuộc thời tiết nhiệt đới, Giang Hoài lại đi bằng ô tô, chỉ mất ba phút lái xe, nếu sợ anh bị cảm thì cũng hơi quá. Nhưng giữa cặp đôi đang yêu quan tâm quá mức cũng là lẽ đương nhiên, cô không phát biểu ý kiến thì hơn.

“Em không cần phải thế.” Khi Giang Hoài nâng góc áo khoác của Thời Vi, bị cô ấy nhẹ nhàng đè lại. Cô ấy lắc đầu với anh, nói với Minh Lam “Làm phiền cậu.” Sau đó quay người bước đi.

Minh Lam điều chỉnh xe lăn của Giang Hoài sang chế độ đẩy tay và đẩy anh ra khỏi phòng họp.

Xe của Giang Hoài là một chiếc Toyota Alphard đã được cải tiến. Không chỉ ghế ngồi có thể xoay 360°, mà còn mở được cả cửa sau, có thể đẩy xe lăn trực tiếp vào từ phía sau. Vì chỉ đi một đoạn đường ngắn, để thuận tiện, Giang Hoài không chuyển từ xe lăn sang ghế ô tô, mà vẫn ngồi trên xe lăn để Minh Lam đẩy mình lên xe. Minh Lam thắt dây an toàn cho anh, từ khi rời phòng họp đến khi xuống bãi đỗ xe, cả đoạn đường anh không nói gì. Minh Lam nghĩ anh đang mệt mỏi nên không quá để tâm.

Cho đến khi vào trong xe, anh mới nói: “Lấy áo của Thời Vi ra giúp anh.” Giọng anh suy sụp. “Em cũng nên cẩn thận, đừng để bị bẩn…”

Phản ứng của Minh Lam không chậm, nhưng trên khuôn mặt không giấu được vẻ mất mát. Lúc cô lấy áo khoác của Thời Vi ra khỏi chân anh, đúng như dự đoán, trên quần anh đã có một vết ướt nhỏ.

“Ha…” Giang Hoài cười tự giễu. “Hoá ra chỉ cần một đêm mất ngủ, một viên thuốc hay một tách cà phê đã có thể khiến "thể diện của kẻ tàn tật" hiện nguyên hình.”

Minh Lam đặt áo khoác của Thời Vi lên chiếc ghế trống, sau đó cởi áo khoác của mình, đắp lên chân anh.

“Giang Hoài.” Cô nói với anh một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc: "Có một người đã nói với em: Nếu anh muốn người khác đối tốt với mình, thì anh phải học cách đối tốt với bản thân mình trước. Còn anh? Rõ ràng có người đối với anh tốt như vậy, trân trọng anh như vậy. Chẳng lẽ anh không nên càng trân trọng bản thân mình hơn ư? Anh sợ làm bẩn áo của Thời Vi, không sao cả, có thể dùng áo của em. Nhưng anh đừng bao giờ nói những lời tự coi khinh bản thân mình như vậy nữa, anh làm thế là đang phụ lòng của Thời Vi! Hơn nữa, thể diện lớn nhất của con người là ở trong nội tâm chứ không phải ở trên cơ thể, đúng không?”

Giang Hoài nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng mỉm cười: “Minh Lam, hôm nay em hơi lạ."

Nụ cười của anh hiếm khi ấm áp như vậy, không tự giễu, không đau thương cũng không lạnh lùng, mà là một sự yên lòng phát ra từ sâu trong nội tâm. Tim Minh Lam đập hơi nhanh, cô cúi đầu xuống, khẽ nói: “Trên thế giới này không có điều gì không thay đổi cả, con người cũng thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK