• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cấm cãi nhau

Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

22. Không làm nũng

Liễu Vũ Phong ăn nói vụng về không phải chuyện ngày một ngày hai, lần nào cũng vì vậy mà tức hộc máu.

Lúc học năm ba, Liễu Vũ Phong và Cam Nhạn Chi có hẹn ăn cơm tối, kết quả cậu tự hẹn tự đến muộn, do rẽ nhầm mà chạy sang đường khác, mãi mới nhận ra rồi vòng về lại.

Cậu dùng một tay gửi voice chat cho Cam Nhạn Chi rằng mình bị lạc đường, trễ chút nữa mới đến được.

Cam Nhạn Chi ở cửa nhà ăn đợi cậu nửa tiếng, Liễu Vũ Phong dừng xe điện, vội vàng cởi mũ bảo hiểm ra: "Xin lỗi nhé, muộn rồi, đi ăn cơm thôi."

Cam Nhạn Chi khoanh hai tay, nhìn cậu một cái, đen mặt không nói lời nào.

Liễu Vũ Phong hơi sửng sốt, ôm chầm lấy Cam Nhạn Chi: "Làm sao thế, giận rồi à?"

Bất luận Liễu Vũ Phong nói gì, Cam Nhạn Chi cũng chẳng hé một lời. Hai người đặt đồ ăn trước mặt, Liễu Vũ Phong khó chịu cái bầu không khí này, chọc hai cái vào bát: "Này! Tớ làm gì cậu, tới trễ tí thôi mà cậu giận dai thế hả?"

Cam Nhạn Chi húp một hớp canh, không quan tâm.

Liễu Vũ Phong trực dùng tay chắn đồ ăn: "Không nói không cho ăn!"

Cam Nhạn Chi đẩy mắt kính: "Tớ ghét người đi trễ, nhưng với cậu thì có thể dung túng. Nhưng lúc nãy sao cậu lại gửi voice chat được?"

Liễu Vũ Phong khó hiểu: "Dùng điện thoại đó, sao thế?"

"Lái xe bằng một tay?" Cam Nhạn Chi nhớ lại trong ghi âm có rất nhiều tiếng xe cộ.

Liễu Vũ Phong lúc này mới nhận ra, ban nãy cậu một tay lái xe suýt nữa bị xe phía đối diện tông phải, cũng may tay rẽ được sang hướng khác nên không xảy ra sự cố lớn.

"Không phải do tớ sợ cậu chờ sốt ruột à." Liễu Vũ Phong hậm hực rút tay về.

"Tớ bắt cậu lái xe một tay gửi tin nhắn à?"

"Làm như tất cả mọi chuyện đều do lỗi của tớ vậy, lái bằng một tay cũng đâu có sao đâu, không tới nỗi mặt mày cậu cứ hằm hằm vậy chớ. Cậu nhìn đi, phải ép cậu mới nói ra, cậu chẳng chịu nói gì cả."

"Tớ còn nghĩ rằng cậu sẽ tự ý thức được, đúng là sợ mình sống dai quá mà." Cam Nhạn Chi tức giận mà nói.

"Hừ, Cam Nhạn Chi cậu lại móc mỉa người ta!"

"Thì sao chứ?"

"Vậy cậu muốn sao nữa, xin lỗi cậu tớ cũng nói, bây giờ tớ cũng hiểu lái xe bằng một tay là không hay. Cậu xem lại cách nói chuyện của mình đi, nói mấy câu mà cứ phải dạy đời người khác!"

"Cậu ép tớ nói, tớ buộc thế." Cam Nhạn Chi lại ăn một miếng.

"Cậu, đệt... Chỉ có mình cậu đúng thôi. Tớ không ăn nữa, về đây."

Liễu Vũ Phong đứng dậy muốn đi, Cam Nhạn Chi thấy một miếng cơm cậu cũng chẳng đụng.

"Ngồi xuống ăn hết, lãng phí đồ ăn, đừng có giận dỗi giống như con nít."

Liễu Vũ Phong nghẹn họng lúc lâu không phát ra được một chữ, cậu cắn răng ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm không để ý đến Cam Nhạn Chi.

Lúc đó Cam Nhạn Chi nói chuyện tương đối thẳng thắn, không lòng vòng vào thẳng vấn đề, không bận tâm đến tình cảm, biểu cảm cũng ít thể hiện, mang mắt kính nên nhìn còn nghiêm túc.

Sao cậu một câu cũng chẳng nói được thế này, lí do cãi cũng chẳng có, đúng là sắp tức chết rồi.

Liễu Vũ Phong cúi đầu ăn cơm, một giọt nước mắt rơi vào chén.

Yêu đương quần què!

Hai người ăn một bữa cơm chẳng có mùi vị gì. Lúc ra cửa Liễu Vũ Phong cũng không thèm chào, cầm cặp sách đi mất, Cam Nhạn Chi biết tâm trạng cậu không tốt do mấy câu nói của mình, ngẫm lại mới thấy cách nói chuyện của mình quá mức cứng nhắc.

Anh muốn giữ Liễu Vũ Phong lại nói rõ ràng, kết quả bị Liễu Vũ Phong vùng ra. Liễu Vũ Phong đội mũ hoodie lên, hung hăng quát: "Mẹ nó, đừng có đi theo."

Vốn dĩ định ăn xong lên thư viện cùng học, như thế này rồi, tâm trạng gì cũng chẳng còn.

Liễu Vũ Phong đi một lúc lâu, tức đến mức không đá văng cục đá thì cũng là dẫm nát lá cây khô trên đường. Cam Nhạn Chi cứ đi theo sau, hai người đi cũng khá lâu, đi qua rừng cây nhỏ bên cạnh thư viện.

Cam Nhạn Chi thấy Liễu Vũ Phong dừng chân thì vội vàng bước đến, đứng trước mặt Liễu Vũ Phong: "Vũ Phong, tớ xin lỗi, do tớ nói mà không suy nghĩ."

Liễu Vũ Phong cứ cúi đầu như thế không nói một lời.

Cam Nhạn Chi cúi đầu nhìn Liễu Vũ Phong liền thấy nước mắt Liễu Vũ Phong rơi lộp bộp.

Cậu nghẹn cả đường đi, biết Cam Nhạn Chi đi sau lưng mình nhưng lại không muốn để ý tới người ta.

Gì mà lãng phí đồ ăn, gì mà tính tình như trẻ con, không phải chỉ là đến trễ, lái xe bằng một tay sao, chỉ muốn nhanh chóng đến gặp cậu ấy thôi mà, như vậy cũng không được ư!

Cậu giận dỗi cả đường đi, càng nghĩ càng buồn bực, dùng tóc mái che mắt lại, sợ người khác thấy cả hốc mắt đều là nước, mất mặt chết mất.

Kết quả Cam Nhạn Chi đuổi theo nói xin lỗi, cậu lại không kiềm được, đẩy người lên cây lớn, hai người giằng co, mũ trên áo hoodie của Liễu Vũ Phong rơi xuống.

Cam Nhạn Chi thấy Liễu Vũ Phong nước mắt đầy mặt, biểu cảm cực kỳ hung hăng, dáng vẻ như hận không thể ăn thịt luôn cả mình. Nhưng cậu rơi nước mắt, cả mũi đỏ bừng, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm anh, đáng yêu cực kỳ, không khác gì mèo con bị cắt móng tay.

Liễu Vũ Phong không nói hai lời đã cưỡng hôn Cam Nhạn Chi, cọ hết nước mắt lên mặt anh, độc ác nói: "Mẹ nó cho cậu tởm chết luôn! Không cho cậu thích nữa."

Cam Nhạn Chi nâng khuôn mặt ướt dầm dề của cậu lên, lại nhẹ nhàng hôn một cái: "Không ghê, không cho cũng vô ích, đây là suy nghĩ chủ quan của tớ, vẫn còn rất thích cậu."

Liễu Vũ Phong nhanh chóng xẹp hơi, dựa lên vai Cam Nhạn Chi nghẹn ngào thẳng thắn: "Tớ, do tớ vội vàng gặp cậu quá nên mới đi nhầm đường, tớ sốt ruột gặp cậu mà, cậu còn giận tớ, cậu không hiểu cho tớ gì hết! Mẹ nó chứ, tớ còn tưởng cãi đến mức chia tay, làm tớ sợ chết khiếp."

Cam Nhạn Chi xoa đầu cậu: "Nhớ tớ vậy à. Tớ lo lắng cậu lái xe một tay trên đường không an toàn, cậu lại không đồng ý, tớ cũng thấy cậu chẳng hiểu tớ gì cả, cho nên mới không đúng mực. Xin lỗi, lần sau tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng."

"Cậu ăn hiếp tớ, ỷ tớ không đọc sách nhiều bằng cậu, cãi không được cậu!"

"Vậy cậu đọc nhiều hơn, tranh thủ lần sau cãi lại?"

"Cậu!"

Liễu Vũ Phong nhấp môi, vẫn không biết nên nói gì, đành nghẹn ra cậu: "Xì, không cãi với cậu!"

"Còn nữa, à thôi, tại cả hai bên, lần sau tớ sẽ không lái xe một tay rồi nhắn tin cho cậu, cũng sẽ tuyệt đối không đến muộn, lần sau tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng."

"Cậu có đặc quyền đến trễ trong vòng năm phút, tớ không ngại cũng không tức giận."

"Nhưng mà hôm nay nửa tiếng mà?"

"Đặc quyền đặc quyền."

"Hừ, bây giờ thì nói hay lắm."

"Sao lại cảm thấy cậu rất hợp làm giáo viên nhỉ, nói chuyện không nhanh không chậm, còn có kiên nhẫn nữa, tớ có thể nghe lọt tai đó nha." Liễu Vũ Phong cùng anh bước trên cầu Hỉ Thước.

"Thích tớ làm giáo viên à?" Cam Nhạn Chi chậm rãi chạm lên ngón tay Liễu Vũ Phong.

Liễu Vũ Phong cảm nhận được tay Cam Nhạn Chi như có như không bên cạnh, nhưng ngại rằng trên cầu cũng có người qua lại, hai người nắm ngón út qua cầu Hỉ Thước.

Lỗ tai Liễu Vũ Phong hơi lành lạnh, đội mũ hoodie lên: "Ừm... Nếu Nhạn Tử mà làm thầy thì cảm giác cực kì hợp í, nếu mặc âu phục đứng trên bục giảng giảng bài, nghĩ thôi cũng thấy đẹp, ngày nghỉ của giáo viên cũng nhiều như học sinh vậy, công việc ổn định đó."

"Vậy còn cậu, sau này muốn làm gì?"

Liễu Vũ Phong nghĩ nghĩ: "Chưa nghĩ ra, chỗ nào kiếm nhiều tiền thì làm đi."

"Thiếu tiền à?"

"Ừm, không phải thầy Nhạn nói kiếm nhiều tiền mới độc lập à, tớ vậy là đang lên kế hoạch khi nào mua nhà mua xe, thế thì mình có thể bình an bên nhau cả đời rồi!"

Cam Nhạn Chi nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau: "Tớ có nói như vậy à?"

"Hứ, vậy mà cậu quên rồi?"

"Không có, chỉ là không muốn cậu tự mình lên kế hoạch như thế, tớ cảm giác không được tham dự vào vậy."

"Sao thế được, đương nhiên là có một phần của thầy Nhạn mà!"

Có không ít cặp đôi ngang qua bọn họ, tay hai người cũng không buông ra, nắm càng lúc càng chặt, cho dù có người nhìn bằng ánh mắt kì lạ hoặc nói những lời kì cục, họ cũng tuyệt đối không buông tay.

Hai người đi qua cầu Hỉ Thước, trăng treo cao trên đầu, gió lạnh thổi làm cả hai lạnh cứng, nhưng tay của Liễu Vũ Phong và Cam Nhạn Chi lại ấm áp cực kỳ.

Tương truyền trong trường, cặp đôi nào cùng qua cầu Hỉ Thước sẽ bên nhau cả đời, một đời một kiếp một đôi.

Liễu Vũ Phong cố ý đến đây.

Dưới chân cầu tối đen cả hai lén lút hôn môi, Liễu Vũ Phong mở mắt, bên trong như chứa đựng một hồ nước trong vắt, ánh lên vệt trăng sáng trong veo.

Người luôn mong nhớ, ở nơi phương xa.

Trong đầu Cam Nhạn Chi bất chợt xuất hiện câu nói này, người mà mình mong nhớ à.

Thời điểm trái tim vang lên câu thơ này, đúng lúc Liễu Vũ Phong đang cười với anh, mặt mày cậu thanh tú, đặc biệt ánh mắt vĩnh viễn trong trẻo, không giấu được cảm xúc, tình yêu cũng chưa từng giấu đi.

Thời xa xưa vợ chồng thường xưng người bạn đời bên ta là khanh khanh(1), như tôi với mình, giai nhân kề bên, trăm năm hòa hợp.

Anh thật sự mong rằng mình và Liễu Vũ Phong có thế như thế bên nhau cả đời, củi gạo dầu muối tương giấm trà(2), lặt vặt bình thường cũng chẳng sao.

Ánh mắt không muốn rời xa anh của Liễu Vũ Phong khiến Cam Nhạn Chi xúc động, anh xoa đầu Liễu Vũ Phong, kéo cậu lại gần bên, chân thành tha thiết thơm lên trán cậu: "Mình ơi, yêu cậu lắm."

(1) Khanh khanh: Cách gọi vợ chồng ngày xưa là ta – khanh (chữ khanh này giống Vua gọi quan á). Tui tham khảo có bản dịch là "mình" nên để ở câu dưới đừng ai chởi toi.

(2) Củi gạo dầu muối tương giấm trà – Văn hóa Trung Quốc coi đây là 7 thứ thiết yếu trong nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì cuộc sống hằng ngày vụn vặt, tình yêu hết sức bình thường, hy vọng mọi người không thấy chán, ngủ ngon nha!

Hôm qua uống nhiều quá thấy mình gõ chữ tào lao, thiếu dấu chấm câu.

Vở kịch nhỏ:

Khoảnh khắc Liễu Vũ Phong còn đang cảm động, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, kéo Cam Nhạn Chi chạy trở lại nhà ăn: "Xe điện của tớ còn ở nhà ăn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK