Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
28. Cãi nhau (End chính truyện)
Liễu Vũ Phong viết câu đối xuân xong, lúc dán lên cửa gọi Cam Nhạn Chi ra xem mình có dán lệch không. Trên tay Cam Nhạn Chi còn rửa rau đã bị giọng điệu vô cùng lo lắng của Liễu Vũ Phong dẫn ra ngoài, anh không kịp thả rau đã chạy tới cửa, thấy Liễu Vũ Phong đứng trên ghế nhựa dán câu "Gia hưng nhân hưng sự nghiệp hưng".
*Hai vế đối 家兴人兴事业兴/福旺财旺运气旺 - Gia hưng nhân hưng sự nghiệp hưng/Nhiều phúc nhiều tài nhiều may mắn
"Dịch sang trái một chút, sát mép cửa, đối diện cái câu trên cùng ấy." Thầy Nhạn cầm rau ở dưới chỉ huy.
Nhà cách vách ra ngoài, đang muốn đi tháng máy xuống lầu, thấy họ thì chào hỏi: "Năm mới vui vẻ nhé!"
Liễu Vũ Phong vội vàng tung tăng trả lời: "Năm mới vui vẻ!", Cam Nhạn Chi cũng nói một câu, Liễu Vũ Phong vỗ vỗ anh, Cam Nhạn Chi lau tay lên tạp dề, lục lọi túi, gửi bao lì xì cho hai cô bé ở ngoài.
Cho dù có quen hay không, người ở đây gặp con nít đều gửi cho vài bao lì xì từ 5 đến 20 đồng ngẫu nhiên, ngụ ý mừng năm mới. Mấy bé nhỏ nhận lì xì vội vàng dùng tiếng Quảng Đông ngọt ngào nói cảm ơn anh ạ, chúc mừng năm mới! Hàn huyên vài câu, cả gia đình ra ngoài ăn tất niên.
Liễu Vũ Phong vuốt thẳng câu đối xuân, tiếp theo dán câu bên trái "Nhiều phúc nhiều tài nhiều may mắn", câu trên cùng là "Sự nghiệp phát triển", rau xà lách ở đây mang ngụ ý "Phát tài"*, Cam Nhạn Chi một tay cầm rau xà lách, một tay dán cùng Liễu Vũ Phong, chữ "Phúc" hai người cùng nhau viết đã dán hoàn hảo.
*生菜shēngcài (Xà lách) – 生财shēngcái (Phát tài) đọc gần giống nhau
Liễu Vũ Phong đứng ở trên ghế nói: "Thầy Nhạn ơi, em không xuống được."
"Ghế nhỏ thế này mà không xuống được?"
"Cao mà, em đứng trên ghế gần 1m8 rồi, không khí trên này loãng quá, mau bế en xuống dưới."
Cam Nhạn Chi bất đắc dĩ mà cười, một tay ôm lấy eo Liễu Vũ Phong bế người lên, Liễu Vũ Phong vui vẻ ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn đóng cửa lại. Liễu Vũ Phong bị đặt lên tủ giày, hai người hôn nhau một lúc ở huyền quan. Bấy giờ Liễu Vũ Phong mới phát hiện màu đỏ trên vế đối phai mực dính lên tay, tay cả hai dính màu đỏ lè, lúc hôn hít sờ tới sờ lui, trên mặt Cam Nhạn Chi cũng bị y dây vào, nhìn giống gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ, Liễu Vũ Phong cũng không khá hơn. Cam Nhạn Chi bế y xuống dưới, nói y như bé mèo con, mau đi rửa mặt thôi.
Hai người lăn lộn một lúc lâu, Liễu Vũ Phong nói vào bếp giúp đỡ, kết quả đang ăn vụng rau trộn thịt bò, cứ dùng thẳng tay bò vào miệng như thế. Cam Nhạn Chi khẽ tay, y còn nói hưu nói vượn: "Đây gọi là cảm nhận thức ăn bằng cách nguyên thủy!"
"Người nguyên thủy chắc đội mồ dậy đánh em." Cam Nhạn Chi đưa y chén, "Rửa tay ăn cơm."
Cuối cùng món xà lách xào tỏi đã lên. Liễu Vũ Phong ăn một miếng trước, tươi ngon giòn giòn, có vị xà lách ngọt thanh, thêm dầu hào nên vị mặn vừa phải. Liễu Vũ Phong lập tức ra tay với món tôm càng xanh luộc mình thích, tôm càng xanh mềm, đầy thịt, đầu tôm vẫn còn vàng ruộm được chấm với chút nước tương và mù tạt. Vị mặn của nước tương và mù tạt cay hòa quyện vào nhau. Nước chấm lẫn vị tôm chạm vào đâu lưỡi, đầu lưỡi vẫn còn vị gạch tôm, hương vị trùng điệp lên nhau vô cùng bùng nổ.
Liễu Vũ Phong cay ra nước mắt, vội vàng nói: "Thầy Nhạn nhà ta nấu siêu ngon!"
Liễu Vũ Phong vội vàng tranh công lột tôm cho Cam Nhạn Chi, đút cho anh ăn. Y biết lúc ăn cơm Cam Nhạn Chi không thích làm dơ tay nên đã lột sẵn đặt trong chén cho anh. Cam Nhạn Chi cảm thấy hải sản bình thường, ăn được nhưng cũng không chủ động ăn, ý nghĩa của việc ăn với anh là để cho chắc bụng, nhưng mỗi lần ăn cơm cùng Liễu Vũ Phong, anh lại cảm thấy như được hạnh phúc ăn cơm cùng gia đình.
Anh thích nấu cơm cho người yêu, nhưng ba năm trước Liễu Vũ Phong bỗng dưng nói để y nấu cơm, nhưng nấu cơm cũng phải có thiên phú, Liễu Vũ Phong kiên trì không ngừng nấu 2 năm, luôn làm tay bị thương khiến anh đau lòng, hai người đã từng vì thế cãi nhau, cuối cùng không vui vẻ gì tan rã.
Nhưng Liễu Vũ Phong vẫn kiên quyết nấu, nấu đến mức "có thể ăn được".
Đáng mừng là rốt cuộc y cũng từ bỏ nấu cơm, anh không muốn Liễu Vũ Phong trăn trở vì chuyện này, anh có thể làm chuyện gì thì sẽ làm chuyện đó, bởi vì việc thích nấu cơm cho Liễu Vũ Phong cũng xuất phát từ bản năng ý nguyện của anh.
"Vũ Phong, ba năm trước muốn nấu cơm cho anh là vì chuyện đó à?"
Liễu Vũ Phong cầm một con tôm đút cho Cam Nhạn Chi trong: "Ừm, mấy năm đầu là vì muốn đền bù cho anh, em nghĩ nên phụ trách làm việc nhà hay gì đó, nhưng nửa năm sau em cảm thấy nấu cơm cũng thú vị, có thể làm món anh thích, cũng không bị mệt nữa, không phải vì muốn bù đắp gì đâu, anh cũng biết em nấu chẳng ra gì, thế nên năm nay em cũng đâu có làm..."
Cam Nhạn Chi gật gật đầu nói: "Đúng là không ngon thật."
Liễu Vũ Phong khui bia: "Vậy anh vẫn ăn hai năm trời!"
"Bởi vì đó là cơm em nấu."
Tai Liễu Vũ Phong hơi nóng lên: "Dở thì anh đừng ép bản thân."
"Em cũng vậy." Cam Nhạn Chi nghiêm túc mà nhìn y, gắp đồ ăn cho y.
Liễu Vũ Phong gật đầu, hiểu rõ ý của Cam Nhạn Chi. Ba năm này hai người đều tự ép bản thân, giả vờ diễn, đã quen cũng không đại biểu cho việc có thể thích ứng. Hai người tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, lại nói tết không về nhà, vậy sau khi ăn tết ở đây thì ra ngoài du lịch thôi.
Cam Nhạn Chi rửa chén, Liễu Vũ Phong quét nhà lau nhà, sạch sẽ đẹp đẽ rồi, hai người ôm mền ra sofa ngồi cạnh nhau. Liễu Vũ Phong uống một lon bia, tinh thần xao động, lời nói ra cũng như pháo nổ.
"Tới tới tới, đã nói phải tính sổ, mau lại đây! Cam Nhạn Chi!"
"Đến đây."
Hai người trao đổi giấy, Liễu Vũ Phong nhìn nửa ngày, thấy Cam Nhạn Chi viết những chuyện mình nói dối rất ít, chỉ có ba cái ——
【 Chuyện muốn chia tay với Liễu Vũ Phong là nói dối 】
【 Chuyện không thích hợp với Liễu Vũ là nói dối 】
【 Chuyện không thích Liễu Vũ Phong là nói dối 】
Thật đúng là ăn ý với y, y cũng viết như thế, hơn nữa còn viết ——
【 Lúc Cam Nhạn Chi đem sách dọn đi, lúc ấy không thèm để ý là diễn, không muốn anh ấy đi tí nào 】
【 Bị tủ rơi vào chân thật sự rất đau, muốn gọi điện thoại cho Cam Nhạn Chi】
【 Mỗi lần nói dối đi công tác xã giao phần lớn là vì trốn tránh, không dám đối mặt với Cam Nhạn Chi 】
【 Đi công tác đến Châu Phi nói dối với Cam Nhạn Chi là đến Pháp 】
...
【 Chuyện cuối cùng là: Em không thích đồ chơi, em muốn Cam Nhạn Chi chịch em! 】
Cam Nhạn Chi bị lời nói bạo dạng cuối cùng làm cho nóng mặt, Liễu Vũ Phong cầm giấy che mặt, lộ ra đôi mắt, bàn chân đạp vào giữa hông Cam Nhạn Chi. Cam Nhạn Chi đoan chính nói với y rằng mình chưa đọc xong hết, chưa tính xong.
Liễu Vũ Phong hậm hực dựa vào Cam Nhạn Chi, chăn mền ấm áp dễ chịu, y cầm giấy chỉ vào câu【 Máy chạy bộ 】trong phần cãi nhau
Liễu Vũ Phong sửng sốt: "Chúng ta cãi nhau vì chuyện này hồi nào?"
Cam Nhạn Chi chỉ máy chạy bộ ở ban công: "Tự nhiên em nói muốn rèn luyện, mua một cái máy second hand về, chạy một tuần thì không chạy nữa, năm ngoái anh bảo bán đi hoặc cho người khác, em còn nói em còn để đó chạy. Năm nay không cần nữa thì bán đi, tốn chỗ."
Liễu Vũ Phong lập tức đứng phắt dậy: "Không được, ai nói em không chạy!", Liễu Vũ Phong lập tức lật mền, đeo giày vào, "Bây giờ em chạy anh xem!"
Cam Nhạn Chi cười nắm eo y, nhanh chóng kéo người vào lồng ngực, nhéo nhéo mặt y: "Không bán không bán, mới vừa ăn no vận động không tốt, ngày mai chạy."
"Chạy thì chạy."
Liễu Vũ Phong thật sự uống nhiều quá rồi. —— Cam Nhạn Chi yên lặng nghĩ.
"Sao bỗng dưng lại muốn vận động?"
"Mấy năm nay xã giao uống rượu, có bụng nhỏ." Liễu Vũ Phong sờ sờ bụng nhỏ mà mình vừa mới ăn no xong, hơi luyến tiếc cơ bụng mình tập hồi đại học.
"Đúng là có bụng thật." Cam Nhạn Chi đặt tay lên trên tay Liễu Vũ Phong rồi xoa nắn.
"Có phải anh chê dáng em không đẹp như lúc trước không!"
"Có bụng nhỏ thì đáng yêu, xoa mềm, anh thích lắm." Tay Cam Nhạn Chi xoa xuống phía dưới, chậm rãi cởi dây quần Liễu Vũ Phong ra.
Liễu Vũ Phong hoảng hốt, hóa ra có một số chuyện chỉ cần hỏi ra sẽ đơn giản hóa rất nhiều vấn đề, y xốc lại tinh thần, nắm tay Cam Nhạn Chi, không cho anh tiếp tục: "Vậy anh thích trứng lòng đào hay chín hẳn?"
"Chín hẳn."
"Trứng lòng đào ăn mới ngon."
"Trứng lòng đào không sạch sẽ."
"Ăn ngon mới là chuyện tiên quyết!"
"Chuyện tiên quyết là khỏe mạnh."
Cam Nhạn Chi cũng hỏi theo: "Thích bánh ú ngọt hay là bánh ú mặn?"
Liễu Vũ Phong lớn tiếng mà nói: "Em yêu bánh ú ngọt! Bánh ú nhân đường siêu ngon!"
"Không tính cái đó."
"Em nói tính là phải tính!"
"Bánh ú ngọt là nhân mứt táo."
"Thầy Nhạn lại dạy đời!"
"Anh chỉ giải thích cho em thôi."
Liễu Vũ Phong thấy Cam Nhạn Chi đeo kính nghiêm trang phổ cập khoa học cho y bánh ú ngọt có nhân gì thì không khỏi bật cười, Liễu Vũ Phong nâng đầu Cam Nhạn Chi, hôn lên, lấp kín lời nói của anh.
"Được rồi được rồi, bánh ú mặn em cũng ăn, mặn ngọt gì Đoan Ngọ cũng làm hết đi!" Liễu Vũ Phong ghé lên người Cam Nhạn Chi, rúc vào ngực cảm nhận nhịp đập của tim anh.
"Nhóc tham lam." Cam Nhạn Chi ôm Liễu Vũ Phong đang trốn trong lòng mình, xoa xoa tóc của y.
Giữa những người yêu nhau luôn có sự khác biệt, thích hay không thích không phải yếu tố khiến quan hệ xung đột, không cần phải mạnh mẽ thay đổi bản thân. Chuyện gì cũng có thể cùng nhau thử, cho dù thất bại hay thành công đều là ký ức mà ta bên nhau.
Hai tờ giấy bị ép ở giữa, bay khỏi chăn, rơi xuống đất, hai người đùa giỡn nhiệt tình. Liễu Vũ Phong tránh đi, dùng mông cọ xát Cam Nhạn Chi, nhưng lại không cho Cam Nhạn Chi hôn. Cam Nhạn Chi đẩy đẩy mắt kính, tay mắt lanh lẹ dùng chăn quấn Liễu Vũ Phong lại, bế y lên, mang vào trong phòng.
"Cam Nhạn Chi! Làm gì vậy! Thả em xuống!!!" Liễu Vũ Phong trong chăn ồm ồm la lên.
"Làm theo câu cuối cùng em viết trên giấy."
Liễu Vũ Phong giả ngu nói: "Cái gì cái gì, em không biết gì hết."
Cam Nhạn Chi tiến đến gần tai y, đầu lưỡi liếm một vòng răng, môi lưỡi va chạm, giọng nói hơi trầm xuống, ngôn ngữ dao động trong không khí: "Không phải bé cưng nói không thích chơi đồ chơi mà thích bị anh chơi hay sao?"
Rõ ràng là lời Liễu Vũ Phong tự mình viết, lại khiến cả cơ thể đỏ bừng, trốn trong chăn phát ngôn: "Vậy tổng kết cuối cùng của anh là gì?"
Cam Nhạn Chi chậm rãi lật chăn ra, như đang mở món quà năm mới.
"Tổng kết của anh là —— hóa ra vẫn luôn thích em."
Anh vội vàng hôn xuống, Liễu Vũ Phong bị nụ hôn nhẹ nhàng làm cho run rẩy, pháo hoa bên ngoài nở rộ ở nơi xa, còn tiếng tim đập của cả hai như vờn quanh trong không khí, Liễu Vũ Phong đáp trả lại nụ hôn của Cam Nhạn Chi: "Tổng kết cuối cùng của em là —— vẫn còn yêu anh lắm."
Tình yêu như khoác thêm một lớp áo mới, nghênh đón một năm mới sang.
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, kéo rèm đây ha ha ha ha
Đến đây coi như là xong rồi nha!
Ngoại truyện viết chuyện du lịch, tới đó rồi tui mở đèn cho coi!
Vở kịch nhỏ năm mới:
Tiểu Phong mang theo người nhà là thầy Nhạn đến chúc Tết đây
Liễu Vũ Phong: 【 Chúc mọi người năm mới tiền vô như nước phát tài phát lộc! 】
Cam Nhạn Chi: 【 Mong năm mới mọi người chú ý sức khỏe, mùa đông giữ ấm đừng để bị cảm. 】
Liễu Vũ Phong; 【 Thầy Nhạn nhắc tới em hả? 】
Cam Nhạn Chi: 【 Hiểu là được không cần phải nói đâu, Gala Xuân bắt đầu rồi. 】
Liễu Vũ Phong: 【 Anh còn xem Gala Xuân nữa chứ, chán phèo. 】
Cam Nhạn Chi: 【 Không xem thì ngủ sớm một chút. 】
Liễu Vũ Phong: 【 Không phải muốn đón giao thừa à? 】
Cam Nhạn Chi: 【 Không cần thiết, 11 giờ đúng ngủ, làm việc lẫn nghỉ ngơi thích hợp mới khỏe mạnh. 】
Liễu Vũ Phong; 【 Vậy làm tình quá 11 giờ thì sao? 】
Cam Nhạn Chi: 【 Làm tiếp. 】
Liễu Vũ Phong: 【 Thầy Nhạn tiêu chuẩn kép quá đi. 】
Cam Nhạn Chi: 【 Vận động nhiều cũng giúp thân thể khỏe mạnh, được rồi, lên giường. 】
Liễu Vũ Phong: 【 Biết rồi, thầy Nhạn thân ái của em! 】
Over!