Cảnh Phi nắm chặt ly rượu trong tay, khó có khi nhìn được ngón tay hắn cũng tái nhợt như Cảnh Thành.
Ánh tà dương chiều tà, nắng vàng tan trong viện.
Mặt mày Cảnh Phi trong sáng, thanh âm ôn hòa: “Khi đó ta rất hâm mộ hoàng huynh, tại sao người này lại được một tiểu nha đầu che chở.”
Ước chừng đó là vào tám năm trước, khi đó, tôi đã ở bên Cảnh Thành ba năm.
Ngày đó chính là vào tiết đầu xuân, ngày còn chưa sáng tỏ, tôi liền cùng với Cảnh Thành chạy tới điện Khải Diên. Mỗi một ngày, các hoàng tử và vương công tử đệ đều phải nghe Thọ sư phụ giảng bài.
Trong điện Khải Diên đã sớm đốt hương trong ấm, Cảnh Thành cười tủm tỉm nói với Thọ sư phụ: “Sư phụ, sớm.”
Mọi người ngồi xuống, thư án của Cảnh Thành ở hàng thứ nhất, tôi mở sách cho y, Cảnh Thành nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, tôi vội vàng rót trà nóng cho y. Y nhìn tôi một cái, khẽ mỉm cười.
Thọ sự phụ bắt đầu giảng bài. Tôi đứng ở bên cạnh Cảnh Thành, lại nghe được sau lưng mơ hồ có người nói nhỏ: “Làm Tháitử thật tốt, mỗi ngày đều có một tiểu nha đầu đi học cùng.”
Lại có người nói: “Nếu không ngươi cũng ho khan mấy tiếng? Nói không chừng phụ thân của ngươi cũng mang tiểu nương tử tới cùng với ngươi?”
Người trước cúi đầu nói: “Ta nếu có tiểu nương tử như vậy, nhất định thương nàng thật tốt, quyết sẽ không cưng chiều người khác, lại sinh nhi tử, sau đó lạnh nhạt nàng, để cho nàng một mình trong phòng….”
Tôi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn là mấy người con cháu thân vương, đang nhìn chằm chằm tới nơi này.
Cũng không kỳ quái việc bọn họ đột nhiên dám càn rỡ như vậy.
Khi đó, Hoàngthượng càng ngày càng cưng chiều Thục phi, người nhà bần hàn của Thục phi cũng được phong thưởng.
Dung mạo của Thục phi cũng không phải là đẹp nhất trong đám phi tần, nàng nguyên là cung nữ trong cung Hoànghậu, nhưng không biết thế nào lại được Hoàngthượng sủng ái hết mực.
Lại đang gặp chuyện một người thân thích của Hoànghậu bị người trong triều kiện, nói là ở quê hương làm mưa làm gió hoành hành ngang ngược. Hoàngthượng giận không kiềm được, lúc này chỉ muốn chém người đó.
Hoàng hậu ở trong hậu cung cầu tình với Hoàngthượng, có lẽ trong lời nói đắc tội với Hoàngthượng. Chỉ biết là không quá mấy ngày liền nghe cung nhân kể lại, có lẽ qua mấy ngày Hoànghậu sẽ bị biếm vào trong lãnh cung.
Thục phi đã có Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ, Hoànghậu vẻn vẹn chỉ có một thái tử yếu ớt là Cảnh Thành. Rồi lại nói Cảnh Thành từ nhỏ giống như là không được Hoàngthượng sủng ái.
Người trên đời đều hiểu rõ, Tháitử nhiều bệnh không thọ nổi, ngay cả thái y cũng đã nói qua, Tháitử không sống quá bảy tuổi.
Hiện tại, mặc dù Tháitử không thể tưởng tượng được sống quá bảy tuổi, nhưng trong suy nghĩ của mọi người vẫn khá xa với hình tượng của người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Ở trong lòng Hoàngthượng, sợ rằng càng là như vậy.
Thọ sư phụ ho khan mấy tiếng, liếc về nơi này thêm vài lần, tiếp tục đọc tiếp.
Cảnh Thành chậm rãi nghe sư phụ giảng, lật từng trang sách.
Lại qua thời gian nửa nén hương, Thọ sư phụ để sách xuống, tuyên bố nghĩ giữa giờ một lát.
Cảnh Thành ra hiệu, tôi vươn tay thử nhiệt độ ly trà một chút, nói: “Trà đã nguội lạnh, nô tỳ đi đổi ly trà nóng cho người.”
Y gật đầu nói nhỏ: “Đổi trà nóng đến, trời lạnh.”
Tôi đi ra ngoài đổi trà, trở lại, vừa vào cửa liền nghe thấy có người lớn tiếng gọi: “Bên trong nhà này quá ấm rồi, ngươi xem chúng ta cũng buồn bực một thân mồ hôi, lại còn có người an tâm đọc sách sao?”
Chỉ thấy tiểu thái giám điện Khải Diên cười theo nói: “Quận vương gia, số lượng lò sưởi ở điện Khải Diên này là do Văn côn công giao phó, quả thật là ấm hơn chút so với các đại điện khác. Nếu Quận vương gia cảm thấy nóng bức, có thể ngồi gần cạnh cửa cho thoáng, cũng sẽ không bị đè nén như vậy nữa.”
Quận vương gia hắn xưng là Hạng Nam Vương Cảnh Khắc- người vừa rồi giễu cợt Cảnh Thành. Cha của hắn chính là thân vương tiền triều, đường huynh đệ của Kimthượng.
Tiếng nói của Cảnh Khắc càng lớn: “Gia ta chính là không muốn ngồi ở cạnh cửa. Ngồi ở trên khung cửa gia ta sao có thể nghe được Thọ sư phụ giảng bài? Nếu bài Thọ sư phụ giảng gia nghe không tốt, trở về bị phụ vương đánh, ngươi nói làm thế nào?”
Mọi người cười ầm lên.
Tiểu thái giám nhanh chóng đỏ mặt, nói: “Quận vương gia, không phải nô tài… Nô tài không dám tùy tiện xây số lượng lò sưởi này. Nô tài thật sự là… Quận vương gia ngàn vạn lần đừng làm khó nô tài.”
Cảnh Khắc cười hắc hắc nói: “Bên trong nhà này, mọi người đều cảm thấy vô cùng nóng bức.” Hắn dùng lại một chút, liếc lên tới tôi bên cạnh Cảnh Thành, ánh mắt sáng lên, đề cao giọng nói: “Tiểu thái giám này không cảm thấy nóngsao? Cũng khó trách, nơi này không cảm thấy nóng, muốn có nhiều lò sưởi mới có thể sống nổi, sợ rằng trừ nữ nhân, cũng chỉ có những người bất nam bất nữ này.”
Mọi người cười ầm lên càng lợi hại.
Đôi tay Cảnh Thành che ly trà, nước trà trong chén khẽ run. Cặp mắt y buông xuống, giống như tất cả người đang cười xung quanh mình không liên quan tới y.
Cảnh Khắc dứt khoát đi tới, lại cao giọng lặp lại một lần câu nói sau cùng của hắn.
Cuối cùng, hắn hướng về phía tôi nói: “Ngươi tên là Nhậm Lan Châu? Ngươi nói xem, bổn vương nói có đúng không?”
Tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy vẻ mắt như cười như không của Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ sau lưng hắn.
Tôi cười một tiếng, nói: “Dĩ nhiên Vươnggia nói vô cùng đúng. Nô tỳ cũng cảm thấy điện Khải Diên này cũng thật sự rất nóng bức.”
Thấy trong mắt hắn lóe lên một tia kinh dị, tôi lại cười nói: “Chỉ là nô tỳ nghe nói, cho dù đại điện này không có lò sưởi, nhiệt độ nóng bức này cũng không hạ xuống ngay được. Nô tỳ nhìn thấy trên trán Vươnggia đã có một tầng mồ hôi mỏng, như vậy đi, nô tỳ đi giúp Vươnggia lấy một ít nước lạnh, Vươnggia dùng trước, chậm rãi chờ nhiệt độ trong điện này hạ xuống, được không?”
Lông mi Cảnh Khắc khẽ chớp, nói: “Cũng được.”
Tôi gọi mấy tiểu thái giám trong cung đi theo Cảnh Thành, phân phó nói: “Chăm sóc Tháitử thật tốt, ta đi một chút rồi về.”
Tôi rất nhanh trở lại, mang tới một ấm nước lạnh, bên trong đặt khối băng, chạm tới phát rét.
Bọn họ cũng có nhiều hứng thú tới trước nhìn.
Tôi đi vòng qua chỗ ngồi ban đầu của Cảnh Khắc, chậm rãi rót nước vào trong chén trên thư án của hắn, sau đó nhìn Cảnh Khắc từ từ đi tới.
Mấy con cháu thân vương đi theo sau hắn.
Đợi đến khi bọn họ đã tới gần, đợi đến khi bọn bọn đã thoáng cách xa Cảnh Thành.
Đột nhiên tôi mở nắp ấm, hắt một ấm to còn dư lại, nước đã vô cùng lạnh lẽo lên trên mặt Cảnh Khắc.
Nước lạnh nhanh chóng chảy từ gương mặt của hắn xuống cổ rồi tới trong quần áo hắn.
Cảnh Khắc quát to một tiếng, lại có người la ầm lên: “Người còn không mau tới. Mau thay y phục, mau đốt nhiều lửa lên, trời đang rất lạnh, nếu cảm lạnh thì nguy rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, nhất thời tất cả đều không một tiếng động.
Tôi nhếch miệng, nhìn về phía Cảnh Thành nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cười rất vui vẻ.
Tôi quỳ xuống nói: “Tay nô tỳ trơn, lỡ tay, kính xin Vươnggia thứ tội.”
Gương mặt Cảnh Khắc trở lên xanh mét, hắn giống như đang muốn duỗi thẳng chân đạp vào tôi, chỉ thấy một người đưa tay ra ngăn cản, nói: “Quận vương gia bớt giận. Dầu gì tiểu nha đầu này cũng là người Hoàngthượng Hoànghậu chọn cho Tháitử, muốn đả thương nàng, sợ rằng Hoàngthượng sẽ trách cứ.”
Cảnh Khắc thu chân, trề môi mấy tiếng, vội vội vàng vàng cởi y phục bên ngoài ra, lò sưởi điện Khải Diên hưng phấn vang dội.
Người nọ kéo tôi. Tôi giương mắt, chỉ thấy một nam hài lớn hơn Cảnh Thành mà tôi chưa từng gặp qua, cẩm bào màu đỏ, đang cười khanh khách nhìn tôi. Không biết là con cháu của nhà vương công hiển quý nào.
Tôi cảm tạ hắn. Thọ sư phụ lại ho nhẹ mấy tiếng, ý bảo muốn bắt đầu tiếp tục giảng bài.
Sau bài giảng ngày đó, tôi thu thập giúp Cảnh Thành, đang muốn trở về phủ Tháitử trong cung. Vừa ra khỏi cửa, dưới tàng cây lác đác vài sắc xanh, người vừa rồi lẳng lặng đứng ngoài cửa, giống như đang chờ chúng tôi tới.
Hắn tiến lên vài bước, cúi người trước mặt Cảnh Thành vài cái, nói: “Cảnh Phi thỉnh an Tháitử ca ca.”
Cánh tay khoác trên tay tôi của Cảnh Thành khẽ run lên, chỉ nghe tiếng y khàn khàn nói: “Cảnh Phi. Đệ chính là nhi tử phụ hoàng thất lạc nhiều năm, nhị đệ của ta – Cảnh Phi?”
Cảnh Phi đáp một tiếng “Vâng!” Ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng, đáy mắt mỉm cười.