Sáng sớm mẹ tôi đã khóc đến rung trời rung đất. Tỷ tỷ Lan Thanh thì ở một bên rơi lệ. Tôi buồn bực, người này còn chưa nhìn thấy, thì hủy hôn làm cái gì?
Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi rất nhiều lần, lúc này mới nói: "Nhị tiểu thư, chẳng lẽ vị Thành công tử kia coi trọng người khác?"
Trong lòng đột nhiên cả kinh, lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra: "Trong toàn thành này, còn có cô nương nào hơn tôi và tỷ tỷ?"
Mẹ tôi trừng tôi một cái: "Mau sửa đổi tính tình kia của con đi. Có lẽ chính vì tính tình này của con hù dọa Thành công tử người ta chạy mất."
Tôi cười nói: "Thành công tử đâu có biết con là nữ nhi Lan gia."
Mẹ tôi nghe không rõ, tỷ tỷ lại nghe thấy, hỏi: "Muội muội, muội đã nhìn thấy Thành công tử rồi sao?"
Tôi gật đầu.
Ánh mắt Tỷ tỷ sáng lên, nói: "Là một người như thế nào?"
Tôi cười hắc hắc, nói: "Dáng dấp anh tuấn, tính khí tốt, yêu thương người."
Hai gò má của tỷ tỷ nổi lên chút đỏ ửng: "Bị muội nói đến rất tốt rồi."
Tôi nhìn tỷ tỷ xinh đẹp một chút, trong lòng đánh trống: Nếu tiểu tử kia coi trọng người khác, vậy thì nguy rồi.
Mặc dù là tỷ tỷ ruột thịt, nhưng cũng phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế.
Dặn dò người khác tôi không yên, tự mình mặc thành bộ dáng tiểu tử xoay qua chuyển lại ở trong thành một chút, đi tới Thành phủ.
Tôi gõ cửa, giao cho gã sai vặt một phong thơ, nói: "Là thi từ hôm qua công tử nhà người muốn."
Ngày thứ hai, thì thầm với tiểu thư Vương gia tiểu thư Chu gia tiểu thư Lý gia, mới biết ngày hôm qua trong thành xảy ra chuyện lớn.
Hôm qua Thành công tử ở trước mặt Thành lão gia Thành phu nhân quỳ ba canh giờ, đầu gối bị thương. Cuối cùng Thành phu nhân mềm lòng, cuối cùng xin Thành lão gia, đồng ý chuyện Thành công tử cầu xin hai người bọn họ.
Chỉ tiếc sợ rằng Thành công tử bị phong thấp, giờ này khắc này, đại phu tốt nhất trong thành đang bề bộn đến loạn tay loạn chân ở trong Thành phủ, xem bệnh cho Thành công tử đấy.
Tỷ tỷ Lan Thanh nghe được tin tức này, chân mày nhíu lại, nói: "Ơ, nếu như ai cũng có bệnh căn gì đó, bệnh thoi thóp, làm sao tốt được?"
Tiểu thư Vương gia cười nói: "Lan đại tiểu thư, may mà Thành công tử người ta đã hủy hôn rồi, bằng không bây giờ ngươi thực sự nên thương tâm đấy."
Tỷ tỷ trầm ngâm không nói.
Sau khi các nàng tản đi, tỷ tỷ kéo tôi nói: "Muội muội, đây có thể chính là ông trời an bài. May mà có ông trời phù hộ, để cho Thành công tử hủy hôn, chúng ta cũng không cần làm khó nữa."
Tôi hì hì cười một tiếng, nói: "Thật may. Thật may."
Trong lòng thấp thỏm không yên. Sáng sớm, liền năm lần bảy lượt đi hỏi người gác cổng, Thành phủ có hồi âm gì không?
Nói rằng, không có.
Cảm thấy mất mác trong lòng.
Hội đèn lồng mười lăm tháng giêng, đám bạn nữ kết giao đi đến đầu cầu xem đèn.
Trên mặt hồ ánh đèn chiếu rọi, thuyền hoa tranh diễm. Có một chiếc thuyền, dùng gấm trang trí hoa lan, ở trong gió mát từ từ lái qua.
Người nọ đứng ở đầu thuyền, cười khanh khách, nhìn sang.
Đám thiếu nữ đều thì thầm, đoán xem đó là công tử ai nhà, hắn đang nhìn cô nương nhà nào.
Hắn càng lúc đến càng gần, nhìn tôi, cười một tiếng.
Chuyện cũ trước kia từ từ tràn khắp đáy lòng.
Hắn cười nói: "Thơ nàng cho ta ngày hôm trước, ta rất thích."
Ngày thứ hai, Thành gia lại tới cửa cầu hôn lần nữa, giải thích nói, ngày hôm trước sở dĩ muốn hủy hôn, là vì cầu hôn lần đầu không nói rõ. Bây giờ tới cửa cầu hôn lần nữa, chỉ rõ muốn Nhị cô nương Lan gia.
Đêm động phòng hoa chúc, tôi dùng đàn cổ mới học được hát cho hắn nghe:
Nhất trương cơ, chức thoa quang cảnh khứ như phi. Lan phòng dạ vĩnh sầu vô mị. Ẩu ẩu yết yết, chức thành xuân hận, lưu chiêu đãi lang quy.
Nhị trương cơ, nguyệt minh nhân tịnh lậu thanh hi. Thiên ti vạn lũ tương oanh kế. Chức thành nhất đoạn, hồi vân cẩm tự, tương khứ ký trình y.
Tam trương cơ, trung tâm hữu đóa xọa hoa nhi, kiều công nộn lục xuân minh mi. Quân nhu tảo chiết, nhất chi nồng diễm, mạc đãi qua phương phi.
Tứ trương cơ, Kinh thành động đãng tử quy đề. Khả liên tương ái bất tương y. Thành môn hồi vọng, khứ lan sơn thượng, biệt ly châu lệ tích.
Ngày đó tôi đưa đến Thành phủ, chính là bài thơ từ này.
Hắn cười nói: "Nhiều năm trước, lần đầu tiên lúc ta nghe thấy bài thơ từ này, liền cảm thán, không nghĩ tới kiếp trước chúng ta bốn lần biệt ly, đều ở bên trong câu chữ này."
Tôi nói: "Ngày đó thiếp ở trên quán rượu, nhìn thấy chàng, lại nghe thấy thi từ này, nhất thời liền nghĩ đến chuyện cũ rõ mồn một."
Tôi hít sâu một hơi, cười nói: "Thiếp lại sợ chàng quên, không nhớ thiếp."
Y vươn tay đẩy tóc rơi trước trán tôi ra, nhẹ giọng nói: "Ta nhìn thấy nàng. Vì vậy ta cố ý chọn hát bài này. Chỉ nghĩ đến, nếu như nàng thực sự là Lan Châu của ta, có lẽ sẽ để tâm đến bài thơ này."
Nụ cười của y ở dưới ánh nến dịu dàng say lòng người: "Tứ trương cơ này, đổi lại rất hay."
Tôi không nói cho y biết, lần thứ tư lúc sinh li tử biệt, y đi trước một bước. Tôi chậm trễ hơn y ròng rõ ba năm, lẻ loi một mình bôn ba ở trên đời này, giúp y nhìn khắp giang sơn Đại Cảnh, mới tới trên cầu Nại Hà.
Tôi liều mạng tìm, nhưng vẫn không thấy y.
Mạnh Bà bên cầu Nại Hà nói cho tôi biết, trong người tôi có vu cổ "Có lúc tận", sẽ khiến cho tôi mấy đời đều vô cùng thống khổ. Chỉ có uống canh Mạnh Bà của bà, mới sẽ không bị khổ sở nữa.
Bà nói, thiên trường địa cửu có lúc tận, duyên phận của tôi và Cảnh Thành, đã hết.
Ngày đó, bên cầu Nại Hà, trên đường hoàng tuyền, tôi giãy giụa, tôi cự tuyệt, chính là không muốn uống canh Mạnh Bà.
Tôi kêu khóc, tôi không muốn quên y. Tôi đã chậm hơn y ba năm, tôi không muốn ở kiếp sau không thể tìm thấy y nữa.
Sau đó, tiếng khóc của tôi kinh động quỷ sai, có quỷ sai lặng lẽ nói cho tôi biết, vu cổ "Có lúc tận" này, người chết trước là hạ dương cổ, người chết sau là bị hạ âm cổ.
Muốn giải vu cổ "Có lúc tận" này, trừ một phương pháp uống canh Mạnh Bà này ra, còn có một phương pháp khác.
Đó chính là, người bị hạ âm cổ, cần phải ở trong một trăm năm, luân phiên nhau chịu bảy bảy bốn mươi chín loại hình pháp, đi khảo nghiệm và hành hạ sống không bằng chết.
Lúc người chịu hình, nếu như người bị hạ dương cổ kia cũng có ý định không muốn quên ngươi, không muốn uống canh Mạnh Bà, bồi hồi không muốn tiến vào con đường luân hồi, quỷ sai sẽ ở bên cạnh lặng lẽ giúp một tay, hỏi tên người đó, đi ngăn cản người đó, để cho người đứng ở trước cửa luân hồi chờ đợi trên một trăm năm, lẻ loi hiu quạnh, chịu vạn quỷ chửi bới, giá lạnh đau khổ gian nan vất vả bức bách hành hạ.
Chỉ có như vậy, lúc này hai người mới có thể hoàn toàn giải vu cổ kia, mới có thể gặp lại ở kiếp sau, có thể nối tiếp tình duyên.
Nhưng mà, quỷ sai lắc đầu một cái, nói: "Ta tới Âm Tào Địa Phủ này làm một sai sự nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai chịu được bảy bảy bốn mươi chín hình phạp này, lại vẫn chưa từng có ai đáp ứng, dựa theo ý của người chịu hình, ở cửa luân hồi lẻ loi chờ đợi trên một trăm năm. Một trăm năm này, vạn quỷ chửi bới sẽ làm cho hắn khổ sở không chịu nổi, thậm chí sẽ nhiễu loạn trí nhớ kiếp trước của hắn."
"Huống chi," Hắn cẩn thận nhìn tôi, lại nói, "Dù sao người ngươi tìm cũng sớm hơn ngươi ba năm. Ngộ nhỡ lúc đầu hắn lựa chọn uống canh Mạnh Bà, ngộ nhỡ trước kia hắn đi nhanh hơn một chút, đi đầu thai trước, ta muốn cản cũng không cản được, làm sao có thể?"
Ai biết trời xui đất khiến, ông trời an bài như thế nào?
Mạnh Bà ở một bên nghe được, thở dài, đem canh Mạnh Bà vừa nóng, múc ra chén lần nữa, đưa đến trước mặt tôi.
Muôn vàn chuyện cũ tất cả bay qua.
Ngày đó, ở trong tửu lâu, tôi gặp được y.
Thanh nhã như đóa hoa sen, nhìn tôi, lại dường như không phải đang nhìn tôi.
Sau đó, tôi đưa cho y bài 《 Tứ Trương Cơ 》 mà tôi đã sửa lại, tôi đem kiếp trước tỉ mỉ viết xuống.
Sau đó, y thấy bài thơ, cho rằng nhất định là tôi, vì vậy quỳ gối trước mặt Thành lão gia và Thành phu nhân ba canh giờ, để cho bọn họ đến Lan gia cầu hôn, y muốn cưới Nhị tiểu thư Lan gia.
Nến đỏ rung nhẹ, dưới ánh nến, y cười.
Ngày đó bên cầu Nại Hà, cuối cùng tôi chọn một lựa chọn khác.
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, trải qua bảy bảy bốn mươi chín hình, đều là vì một ngày này của kiếp sau.
Tửu lâu ồn ào tiếng người, tôi nhìn sang, chỉ cần cái nhìn kia.
Tôi không uống canh Mạnh Bà này, tôi nhận ra y.
TOÀN VĂN HOÀN
--- ------oOo---- -----