Tiếng cãi nhau ồn ào truyền đến từ lầu hai, Vũ Quyên đã sớm quen chuyện khách say rượu nháo nên cũng không quá để ý. Thẳng đến khi một tiếng rống lớn "Triển Vân Tường!" truyền ra từ trên lầu thì tựa như một tiếng sét đánh nổ tung bên tai nàng. Vũ Quyên bỏ cái chén trong tay xuống, không chút suy nghĩ chạy vội lên lầu hai. Lên đến lầu hai, vừa nhìn thấy Triển Vân Tường thì ánh mắt của nàng liền thẳng.
Vũ Phượng chưa kịp gọi Vũ Quyên lại thì đột nhiên một giọng nói rất quen thuộc truyền đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng Triển Vân Tường đang đứng ở trên lầu! Khuôn mặt kia, đốt thành tro hóa thành bụi, nàng cũng không thể quên! Cơn ác mộng kia lại lần nữa xuất hiện! Nàng quá sợ hãi, cơn chấn động này thật sự quá lớn, cái chén nắm trong tay rơi xuống đất một tiếng vỡ nát.
Kim Ngân Hoa cũng kinh ngạc chạy tới, thét chói tai nói:
- Ôi A Siêu tiểu huynh đệ, cậu không thể đánh khách, nếu cậu dám làm bậy ở chỗ tôi, lần sau đừng nghĩ đến chuyện tiến vào Đãi Nguyệt Lâu của tôi nữa!
A Siêu ngại tình thế, đành phải buông lỏng tay đang ở trên cổ Triển Vân Tường. Triển Vân Tường lớn tiếng ho khan, chỉ vào A Siêu tức giận đến cắn răng:
- A Siêu, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu có một ngày ngươi ở trong tay ta, nhất định cho ngươi chết thế nào ngươi cũng không biết!
Ho khan nửa ngày, hắn nâng mắt lên lại nhìn thấy Vũ Quyên vẻ mặt lửa giận trừng mắt với hắn, gương mặt phối với một đôi con ngươi mang hỏa cư nhiên khiến Triển Vân Tường có cảm giác kinh diễm. Hắn đứng lên rất nhanh, chỉ vào Vũ Quyên cười to nói:
- Đây không phải là nhị cô nương Tiêu gia sao? Đến đây đến đây, tiểu nhị, kê băng ghế cho ta, ta muốn uống chút rượu cùng vị cô nương này!
Lúc này Vũ Phượng cũng chạy vội tới, trừng mắt nhìn thẳng Triển Vân Tường giống hệt Vũ Quyên, đều như trúng tà không hề nhúc nhích.
Triển Vân Phi mở to hai mắt, nhìn hai chị em, nhìn thấy trong mắt các nàng tràn đầy hận ý. Trong khoảng thời gian ngắn kêu khổ không ngừng hết đường chối cãi. Anh vừa sợ vừa vội vừa giận vừa đau trong lòng, chuyện anh sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra. Anh vội vàng nhìn Vũ Phượng, chau mày:
- Vũ Phượng, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!
Vũ Phượng không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Triển Vân Tường.
Triển Vân Tường hưng phấn cực kì, nhìn là đã biết đang được chú ý, quả thực khiến từng lỗ chân lông của hắn đều được thư giãn, hắn cười đến đắc ý, cẩn thận làm phiên giới thiệu rõ ràng:
- Đi ra ngoài? Đi ra ngoài để làm chi? Anh em trai, chị em gái hiếm khi tề tụ một đường, đương nhiên cũng nên ở nơi này chúc mừng đã chứ! Đúng rồi, để ta tự giới thiệu một chút, tại hạ Triển Vân Tường, còn người kia...... - Hắn chỉ chỉ Triển Vân Phi - Triển Vân Phi, là anh em ruột, hắn là anh, ta là em, cộng dồn hai người chúng ta là có được sản nghiệp khổng lồ của Triển gia!
Vài khách bên cạnh nghe xong thì sợ hãi than một trận, đều đi lên chào hỏi Triển Vân Tường. Triển Vân Phi nghiêng đầu một chỗ, trên mặt tất cả chỉ có ẩn nhẫn tức giận.
Triển Vân Tường nâng lên một chén rượu, cười hì hì đi đến trước mặt Vũ Quyên:
- Đến đây đến đây, Tiêu nhị cô nương, uống chén rượu này chúng ta liền giảng hòa, thế nào?
Vũ Quyên lại đột nhiên cầm lên một chén rượu trên bàn, hung hăng hắt vào mặt Triển Vân Tường. Triển Vân Tường không phòng bị đã bị hắt đầy trên mặt đầu cổ, hắn lập tức giận tím mặt, giơ tay ra định bắt Vũ Quyên:
- Ngươi lại đây cho ta!
Vũ Quyên lập tức quay người chạy, nàng vừa chạy vừa cầm bát trên bàn ném về phía mặt Triển Vân Tường đang đuổi theo sau. Triển Vân Tường không ngừng né tránh, đáng tiếc động tác của Vũ Quyên quá nhanh nên né không kịp, rất nhanh chóng trên người hắn đều dính nước. Khách chung quanh kêu ca chạy trốn, tình huống nhất thời hỗn loạn không thôi. Kim Ngân Hoa dậm chân hô to:
- Người đâu, người đâu rồi!
Kim Ngân Hoa kêu nửa ngày cũng không có một người đáp, đột nhiên nhớ tới bảo tiêu của Đãi Nguyệt Lâu đều đã bị Trịnh lão bản điều đi từ một tháng trước, cả kinh, nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt mà nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra.
Triển Vân Tường càng đuổi càng gần, Vũ Quyên đang chạy đột nhiên xoay người xô ngã một cái bàn, vừa vặn trúng Triển Vân Tường đang đuổi rất nhanh, Triển Vân Tường nháy mắt nổi giận:
- Dám đánh Triển nhị gia của ngươi, chán sống! - Hắn âm ngoan trừng mắt nhìn Vũ Quyên, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng, quay đầu hô lớn:
- Thiên Nghiêu, ngươi lập tức ra ngoài gọi người, càng nhiều càng tốt! - Thiên Nghiêu tuân lệnh, xoay người đi.
Triển Vân Phi kích động chạy đến bên người Vũ Phượng, gấp đến độ nói năng lộn xộn:
- Vũ Phượng...ngươi...ngươi hãy nghe ta nói......
Vũ Phượng nhìn Triển Vân Phi, cảnh giác lui lại vài bước, miệng thì thào tự nói:
- Hai anh em...... hai anh em......
Triển Vân Phi nhìn bộ dáng thất thần của nàng thì lập tức tâm loạn như ma, đang định giải thích thì bên kia đột nhiên truyền đến tiếng Vũ Quyên kinh hô.
- Xem ngươi còn chạy được đi đâu, dám đối nghịch với ta, xem lão tử lột da của ngươi ra! - Triển Vân Tường rốt cục bắt được Vũ Quyên, trong mắt hắn hiện lên tia hung ác, một tay khóa hai tay Vũ Quyên ở phía sau, một tay gắt gao bóp cổ nàng. Vũ Quyên liều mạng giãy dụa, mặt nhanh chóng nghẹn thành màu xanh.
Vũ Phượng thấy một màn như vậy nhất thời sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, nàng hô to một tiếng
- Không! - Lập tức muốn chạy tới hướng Triển Vân Tường, Triển Vân Phi nhanh chóng giơ tay giữ chặt nàng một phen.
- Ngươi đừng đi tới! Nơi đó nguy hiểm!
Vũ Phượng liều mạng giật tay ra:
- Buông ra, các ngươi là lũ ma quỷ, hại chết cha ta còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại tới em gái ta!
Triển Vân Phi bị ánh mắt cực hận của nàng làm rung động, anh đau xót trong lòng tay liền buông lỏng, Vũ Phượng lập tức bỏ lại anh ta, xoay người lại lập tức bị một đám tay sai đột nhiên vọt vào cản đường.
- Buông ra! Vũ Quyên! - Vũ Phượng nước mắt tràn mi, một tiếng la thê lương vang vọng toàn bộ Đãi Nguyệt Lâu.
- Vũ Phượng! - Triển Vân Phi giận dữ không thôi, anh tiến lên muốn gạt tay người đang chặn đứng Vũ Phượng thì lại bị hai tay sai khác bắt, trong nháy mắt một đống đao sắc bén liền đặt trước mặt hắn.
Từ lúc Triển Vân Tường bóp cổ Vũ Quyên thì A Siêu không thể nhịn được nữa vọt tới, hung hăng bổ một chưởng vào trên cổ Triển Vân Tường, Vũ Quyên ngã xuống từ tay Triển Vân Tường, nằm trên đất không ngừng ho khan. Chờ A Siêu quay đầu lại lần nữa liền nhìn thấy Triển Vân Phi rơi vào tay người khác, lập tức đỏ mắt, hắn xoay người một cái liền nhanh chóng chạy trốn qua, bay lên đá một cước ngã một tay sai.
Thiên Nghiêu đi tới hô to:
- Bắt hắn cho ta! - Từ phía sau một đống người lao ra, trên tay còn cầm gậy gộc, đều đánh tới A Siêu.
A Siêu tả xung hữu đột, đáng ngã không ít người, đáng tiếc hai đấm khó địch bốn chưởng, hắn đả đảo người khác đồng thời trên người cũng trúng không ít quyền cước, đột nhiên Triển Vân Phi quát to một tiếng:
- Cẩn thận!
A Siêu quay đầu liền nhìn thấy một cây côn hung hăng bổ tới trên đầu hắn, mắt thấy sắp có máu tươi. Tay sai cầm côn đột nhiên ăn đau kêu to, gậy gộc bay xéo ra ngoài rơi xuống đất. Hoa mắt nhìn, một bóng người thế như sét đánh quật ngã vài tay sai bên cạnh, lúc mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần thì lại có vài người bị quật ngã trên mặt đất.
(Editor: Đọc chap này mới thấy Triển Vân Phi tương đối ích kỉ)
Danh Sách Chương: