Đến thời gian cơm trưa, Trịnh Mặc liền cùng Vân Nhu và Trịnh Phi Yên ăn cùng nhau.
Cơm trưa xong, Vân Nhu phân phó hạ nhân và nha hoàn, ở trong Địch Long Hiên tự mình vẽ loạn thuốc trị thương cho Trịnh Mặc.
Cảm thụ được chỗ bị thương trên lưng được nhẹ nhàng mát xa, Trịnh Mặc chần chừ trong chốc lát, vẫn quyết định mở miệng:
- Cái kia... ta muốn ra ngoài một chuyến - Cô nhất thời còn không quen gọi Vân Nhu là mẹ.
Cảm thấy tay trên lưng dừng một chút rồi lại tiếp tục, giọng nói từ ái ôn hòa vang lên:
- Mặc nhi, trên người con có thương tích, nhiều ngày này vẫn nên ở nhà dưỡng cho tốt.
- Vết thương trên lưng ta cũng không nghiêm trọng như vậy, ta... ta thật sự có việc.
Vân Nhu không nói tiếp, Trịnh Mặc nhất thời cũng không biết nói thêm thế nào. Thẳng đến lúc xát dược xong xuôi, quần áo của cô được mặc vào cẩn thận mới nghe Vân Nhu thở dài nói:
- Nếu con nhất định phải ra ngoài, vậy đi đi. Nhưng mẹ sẽ kêu quản gia cho vài gia đinh theo con, con mang theo người cũng khiến mẹ yên tâm hơn - Vừa nói vừa để ý chút nếp uốn nhỏ ở vạt áo trước của Trịnh Mặc, ôn nhu dặn dò nói - Đi sớm về sớm, đừng khiến mẹ lo lắng, được không?
Trịnh Mặc nhìn Vân Nhu, thần sắc từ ái, lời nói thân thiết vang bên tai, đột nhiên thấy mũi chua chua. Trong lòng mềm mại đi, cô mỉm cười đáp một tiếng được.
Ra khỏi cửa phòng, dọc theo đường đi không ngừng có nha hoàn và tiểu tư cúi đầu chào hỏi cô. Trịnh Mặc có chút không quen, bất quá vẫn duy trì nụ cười gật đầu đáp lại bọn họ.
Lúc sắp đến cửa, xa xa nhìn thấy quản gia đã chờ tại chỗ.
Trịnh Mặc nhìn đội ngũ khổng lồ gần hai mươi người ba hàng đứng trước mặt, khóe miệng khó được run rẩy. Hiện tại cô mới hiểu được khái niệm mang vài người mà Vân Nhu nói, nhưng mà... thế này cũng không khỏi quá nhiều đi!
Vỗ vỗ trán, đi ra ngoài như vậy có phải quá kiêu ngạo hay không ......
Đúng lúc này, Trịnh Mặc nhìn thấy có nha hoàn ôm một cái khay đi qua,thứ trên đó khiến cô nhất thời sáng mắt.
Ngăn lại hỏi vài câu, nha hoàn giải thích nói đây là mũ nỉ Hoa Đình Trai Tân đưa, lão bản chỗ đó là bằng hữu của lão gia, cố ý đưa tới cho Trịnh gia.
Nếu là đồ của nhà mình thì Trịnh Mặc liền không chút khách khí chọn cái màu trắng, thuận thế đội vào.
Quản gia nhìn cử chỉ của Trịnh Mặc, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không lắm miệng, chỉ nói:
- Thiếu gia bây giờ muốn đi chỗ nào?
- Đãi Nguyệt Lâu - Trịnh Mặc hạ tay từ biệt ông, trước khi đi còn cố ý kéo vành nón xuống.
Đêm nay ở Đãi Nguyệt Lâu, cảnh thái bình ca múa vui vẻ y như thưòng, giống như thể trò khôi hài hôm qua chưa từng phát sinh, những khách nhân cứ bài bạc uống rượu theo lẽ thường, vào vào ra ra, nối liền không dứt.
Kim Ngân Hoa uống rượu nói đùa cùng vài lão bản trong chốc lát, đứng dậy đi vào hậu trường.
Vừa tiến vào thì chợt nghe tiếng Vũ Quyên bực mình, nàng đang đứng khoa chân múa tay vui sướng trước mặt Vũ Phượng:
- Tên Triển Vân Phi kia thật sự là tà tâm không chết, sáng nay cư nhiên còn cản đường Tiểu Tứ, muốn ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài. Tối hôm qua em mới nói rõ với mấy đứa nhỏ phải cẩn thận đề phòng người Triển gia, không ngờ hôm nay lập tức xảy ra chuyện! Triển hỗn đản kia cư nhiên còn nói muốn gặp chị, hừ, hắn mơ cũng đừng mơ, em tức giận đến cầm đá ép hắn ra ngoài! Nếu không ngại Tiểu Tứ ở bên cạnh thì em nhất định phóng vào bếp lấy cái dao kề cổ hắn, xem hắn sau này còn không dám đến khi dễ người nhà chúng ta hay không!
Vũ Phượng ngồi trước bàn hoá trang, cúi đầu kéo thả ngón tay không ngừng, bất đắc dĩ thở dài:
- Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, lần này là Triển Vân Phi, lần sau nếu Triển Dạ Kiêu cũng tới đây thì Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ chẳng phải sẽ rất nguy hiểm!
Kim Ngân Hoa đi đến trước mặt hai tỷ muội, trịnh trọng nói với bọn họ:
- Việc này của hai chị em các ngươi, hay là cẩn thận nói chuyện cùng Trịnh lão bản đi. Có lẽ các ngươi không biết, Đồng thành này có hai thế lực lớn, một là Triển gia khống chế lương thực và ngân hàng tư nhân, một là Trịnh gia kinh doanh tửu quán lữ điếm và quặng thô, bình thường được xưng là "Triển thành nam, Trịnh thành bắc". Hai nhà vẫn sinh ý nhà ai thì nhà đó làm, bình thường nước giếng không phạm nước sông. Hai các ngươi hiện tại đã là vai chính của Đãi Nguyệt Lâu, Trịnh lão bản cũng sẽ bán cho ta vài phân mặt mũi, chỉ cần ông chắc chắn công đạo xuống bảo hộ các ngươi, chờ khi tiếng gió thả ra, Triển gia cũng không dám tùy tiện động vào các ngươi!
Vũ Quyên tỏ vẻ hoài nghi:
- Ta cảm thấy Triển Dạ Kiêu kia vô pháp vô thiên, căn bản không để vào mắt bất luận kẻ nào!
Kim Ngân Hoa lắc đầu:
- Người cường thịnh cường đại tới chừng nào cũng không vô pháp vô thiên, cũng sẽ có nhược điểm. Hắn có nhà có cha mẹ, còn có lão bà nũng nịu. Chỉ cần ngươi tìm được nhược điểm của hắn, nói không chừng có thể chỉnh chết hắn......
Vũ Quyên nghe thế thì mắt không khỏi sáng ngời. Một đêm ngày hôm qua, trong đầu nàng luôn tưởng tượng làm thế nào chỉnh chết Triển Vân Tường.
Đêm qua Vũ Phượng cũng thức trắng đêm. Nàng đứng ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nàng một lần lại một lần cầu nguyện: Hy vọng Trịnh Mặc không sao, hy vọng hắn mau tốt lên!
Vũ Quyên tràn đầy ý nghĩ làm thế nào phá đổ Triển gia, đối với phân tâm tình thống khổ lo lắng của Vũ Phượng cũng không có sức đi an ủi.
Kim Ngân Hoa lại nói:
- Các ngươi muốn đối phó Triển Dạ Kiêu thế nào ta mặc kệ, nhưng có chút điều các ngươi phải nhớ kỹ, vào Đãi Nguyệt Lâu thì chính là khách của ta, các ngươi ở trên đài biểu diễn thì phải diễn hết mình, tuyệt đối không thể nhìn thấy người Triển gia liền kích động lấy đao lấy thương lao xuống liều mạng với bọn họ, các ngươi không muốn sống thì khách ở Đãi Nguyệt Lâu này của ta còn cần mạng!
Vũ Phượng gật đầu:
- Kim đại tỷ yên tâm, chúng ta sẽ biểu diễn thật tốt, sẽ không gây phiền toái cho Đãi Nguyệt Lâu.
Vũ Quyên bắt chước mắt lim dim:
- Ở Đãi Nguyệt Lâu ta sẽ không động thủ, nhưng ra ngoài Đãi Nguyệt Lâu......
Kim Ngân Hoa lập tức tiếp lời:
- Ra ngoài Đãi Nguyệt Lâu, ngươi muốn giết người phóng hỏa ta cũng không xen vào!
Vũ Quyên gật gật đầu, trong lòng bắt đầu phác thảo làm thế nào chỉnh chết Triển Dạ Kiêu ở bên ngoài.
Trịnh Mặc bước cực nhanh, một đống gia đinh Trịnh phủ cung kính theo sau. Trên đường đi cô vẫn cúi đầu, bởi vì đã gần chạng vạng nên trên đường ít người đi rất nhiều, cũng không có nhiều người đi đường chú ý tới bọn họ. Rốt cục đến trước Đãi Nguyệt Lâu, Trịnh Mặc xoay người thấp giọng nói với thủ lĩnh:
- Ngươi mang hai ba người vào theo ta, những người khác ở lại bên ngoài là được.
Gia đinh Trịnh gia có ai dám ngỗ nghịch chủ tử, gật đầu. Trịnh Mặc bước một bước vào tiền sảnh Đãi Nguyệt Lâu liền có tiểu nhị đến tiếp đón:
- Mấy vị tiên sinh, xin hỏi là ăn cơm hay là chơi bạc?
- Tiểu nhị ca đều không cần, ta chỉ tới tìm người, ngươi đi tiếp đón khách khác đi - Trịnh Mặc ôn hòa nói - Sau đó liền quen thuộc đi qua quầy tiền tới đại sảnh. Vài người theo sau Trịnh Mặc trầm mặc không hé răng, cung kính theo sau cô vừa cảnh giác đánh giá bốn phía.
Không biết là sao thật sự đúng dịp như vậy, khúc hôm nay Vũ Phượng và Vũ Quyên diễn tấu là bài 'Đối hoa' các nàng xướng lần đầu tiên lên đài.
Dưới đài lại lần nữa vang lên tiếng vỗ tay như sấm, một ít khách còn đứng lên trầm trồ khen ngợi.
Trịnh Mặc cong cong khóe miệng, nếu cô nhớ không lầm thì phía dưới nên chuyển nhạc. Tiếp theo, quả nhiên nhìn thấy Vũ Phượng giả vẻ thẹn thùng không thuận theo, che mặt bằng tay áo bắt đầu chạy ra đài. Vũ Quyên một bộ tình ý lâu dài, ra đài đuổi theo Vũ Phượng.
Trịnh Mặc đi đến lúc cây cột lúc trước cô hay đứng lẳng lặng nhìn, khóe miệng mang theo ý cười.
Chuyển nhạc xong, Vũ Phượng, Vũ Quyên tiếp tục xướng.
Vũ Quyên hai mắt nhìn Vũ Phượng, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng xướng:
- Muội muội này...... Nàng là bà mối của hai ta...... Nói dùm đôi ta hôn phối, chọn một ngày để thành đôi! Nha nha nhi uy, nhi uy, nhi uy......
Vũ Phượng nhất thời xấu hổ, dùng tay áo che mặt, đang muốn làm bộ vội vàng tiến vào hậu trường, lúc nhất thời ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc. Mặt mày thanh tú, ý cười ôn nhu say lòng người, còn cả vẻ mặt chuyên chú nhìn mình kia, Vũ Phượng cảm giác trong lòng xẹt qua một dòng nước siết trong nháy mắt, môi mấp máy run run.
Là hắn, thật sự là hắn!
Trong khoảnh khắc, tưởng niệm lo lắng thống khổ suốt đêm và vui sướng đột ngột đồng loạt xông lên, khiến Vũ Phượng nhất thời không biết làm thế nào, chỉ đứng không nhúc nhích nhìn người nọ, luyến tiếc dời đi.
Danh Sách Chương: