Chụp ảnh bị anh ta phá bĩnh, tôi tức tối lập tức xoay người rời đi.
Đi được vài bước thì có người gọi: “Ê! Điện thoại của cậu!”
Lúc quay lại, Lương Trác đã vừa nhận lại điện thoại của tôi từ chỗ anh trai đi ngang qua chụp ảnh giúp tôi.
Tôi hỏi: “Anh rốt cuộc có mục đích gì? Còn không nói, tôi sẽ lập tức tóm anh dẫn lên đồn công an!”
Như này thật sự rất đáng sợ!
Đi đâu cũng gặp cùng một người, bị quấn lấy không ngừng. Cho dù anh ta có đẹp trai thì vẫn rất đáng sợ!
Lúc nhìn anh ta, tôi chợt cảm thấy có lẽ tôi không nên tiếp tục cho anh ta cơ hội mà nên báo công an ngay, trừ hại vì dân.
Nào ngờ, anh ta lại dụi dụi mũi, cúi gục đầu.
“Làm sao? Anh oan ức lắm à?” Người oan ức nên là tôi đây này!
“Nếu tôi nói đều do duyên số…”
“Nhảm nhí!” Tôi mắng anh ta bằng giọng gay gắt: “Kể cả là có duyên thì cũng không thể đi đâu cũng gặp được. Anh đã ủ mưu từ trước rồi!”
Lương Trác ngước lên nhìn tôi, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta trông thật gian xảo.
“Thật sự phải nói sao?” Lương Trác hỏi.
Tôi nhìn anh ta chòng cọc, không chút châm chước: “Bắt buộc phải nói!”
Lương Trác hít sâu một hơi vô cùng giả tạo, sau đó như thể đã lấy hết can đảm hạ quyết tâm, đột nhiên ghé tới bên tai tôi.
Tôi theo bản năng muốn tránh đi nhưng anh ta lại nắm lấy vai tôi.
Anh ta thì thầm: “Vì tôi hình như có hơi thích cậu.”
Hài ghê!
Tôi cười sằng sặc: “Anh thần kinh à!”
“Chuyện người khác thích cậu nó khó tin đến vậy sao?” Lương Trác nhìn tôi đầy khó hiểu.
Thích tôi đương nhiên là chuyện rất bình thường, dù sao tôi cũng đẹp trai, phóng khoáng lại còn thú vị. Nhưng vấn đề ở đây là hai người bọn tôi mới quen nhau có bao lâu? Anh ta biết gì về tôi cơ chứ?
“Nói năng liên thiên.” Tôi nói: “Chúng ta gặp nhau tổng cộng chưa được mấy ngày mà anh lại bảo anh hơi thích tôi.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không thích kiểu người như anh, anh đi đi.”
“Cậu chưa từng nghe câu “yêu từ cái nhìn đầu tiên” sao?”
“Cái đó gọi là “gặp sắc sinh mê”.” Tôi sửa lại lời anh ta.
Lương Trác mỉm cười: “Được rồi, vậy thì gặp cậu mấy lần, tôi đã gặp sắc sinh mê đối với cậu.”
Đúng lúc đó, có người nói với hai bọn tôi: “Làm phiền hai cậu tránh qua bên một chút, cho bọn tôi chụp ảnh.”
Ngoái đầu nhìn lại, có một đoàn du lịch gồm mấy người cao tuổi đã tạo dáng được một pose tương đối phức tạp, mà hai người chúng tôi đang đứng cách người ta chưa đến một mét, đúng là vướng víu.
Tôi vội vừa xin lỗi vừa tránh đi, nhân tiện trách Lương Trác đã cản trở người ta chụp ảnh.
“Vâng, vâng, vâng. Tất cả đều là lỗi của tôi.” Lương Trác nói: “Cơ mà cậu có thể gửi tôi bức hình lúc nãy không?”
“Anh muốn làm gì?” Tôi cảnh giác hỏi: “Có phải muốn làm chuyện gì tà dâm với ảnh tôi không?”
Lương Trác có vẻ khá bất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy bức ảnh đó chụp rất tự nhiên, muốn cài làm hình nền điện thoại.”
Tôi trừng mắt với anh ta: “Ảnh tôi sao phải gửi cho anh.”
“Cũng có phần của tôi mà.” Lương Trác nói: “Tôi cũng góp mặt.”
Tên này giỏi. Mồm thì cứ nói có ý với tôi nhưng chút chuyện như này cũng muốn tính toán với tôi.
Người này không được.
Tôi không thích.
Tôi quyết đoán từ chối anh ta, sau đó cảnh cáo: “Đừng đi theo tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tóm anh dẫn lên đồn công an thật đấy.”
Lương Trác cuối cùng đã thu lại nụ cười không biết sợ là gì của mình, trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, đã làm phiền tới cậu, cho tôi xin lỗi.”
Trông bộ dạng tiu nghỉu của anh ta, tôi chợt có chút không nỡ tiếp tục mắng mỏ.
Con người tôi là vậy đó, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi bao dung với trai đẹp.
“Biết sai thay đổi, còn gì tuyệt hơn.” Tôi nói: “Anh biết ghìm cương trước vực, đúng trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tôi nói với anh ta: “Những ngày tới hãy tập trung tận hưởng kỳ nghỉ của mình, đừng lãng phí thời gian đẹp đẽ vào người không thể.”
Tôi chỉ về phía mình, nói ra lời cay đắng: “Tôi chính là người không thể.”
“Cậu thích con gái sao?”
“Con gái tốt mà, con gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.”
“Ý tôi là, cậu không phải đồng tính luyến ái sao?”
Ù ù cạc cạc, tôi ngáp một cái.
“Cậu phải nhỉ?” Rõ ràng là câu hỏi nhưng tôi lại cảm thấy anh ta rất chắc chắn.
Quả nhiên, Lương Trác nói tiếp ngay sau đó: “Tôi đã thấy truyện tranh trên giường cậu, đàn ông tr@n truồng, không mặc quần áo.”
Tôi rùng mình, sau đó lôi điện thoại ra.
“Cậu làm gì vậy?” Lương Trác hỏi.
Tôi: “Tố cáo anh. Sử dụng vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân. Anh không chỉ bám đuôi, quấy rối tôi mà còn xem trộm đồ riêng của tôi.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta: “Lương Trác phải không? Chúng ta hẹn gặp trên Cặp mắt hoàng kim 1818.”
(Cặp mắt hoàng kim 1818: tên tiếng Trung “1818黄金眼”, là chương trình về tin tức đời sống của đài truyền hình tỉnh Chiết Giang. Chương trình này nổi tiếng là chương trình đầu tiên mở đường dây nóng 24/24 tiếp nhận cuộc gọi phản ánh của người dân và nhanh chóng đưa tin về những vấn đề bất cập)