Phản ứng của Dư Hoan hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, dù sao tôi cũng cực kỳ hiểu về con người cậu ta. Tôi chọc nách cậu ta: “Qua chào hỏi đi!”
Kết quả Dư Hoan lại co rúm lại, bộ dạng còn vô dụng hơn cả tôi.
Chứng kiến cảnh này tôi rất muốn phì cười. Song tôi cả đời tích đức hành thiện, vì hạnh phúc của bạn thân bèn cố gắng nhịn cười, sau đó trao cho cậu ta những lời động viên đầy yêu thương.
“Mày phải dũng cảm lên.” Tôi nói: “Người dũng cảm mới có được tủ lạnh hai cánh.”
Trong lúc hai người bọn tôi đang thì thầm, “tủ lạnh hai cánh” tên Châu Khải kia đã tiến về phía bọn tôi. Lương Trác bắt chuyện với anh ta: “Phòng gym giờ này yên tĩnh thật đấy.”
Trong lúc Châu Khải nói chuyện với Lương Trác, tôi có nhìn trộm anh ta. Không phải tôi háo sắc đâu, tôi không thích kiểu đàn ông như anh ta. Tôi nhìn trộm anh ta hoàn toàn với ngụ ý dò xét. Dư Hoan nhà chúng tôi tuy trông có vẻ phóng khoáng nhưng thật ra rất ngây thơ, tôi phải kiểm định giúp cậu ta.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, quả thật trông Châu Khải rất được, dáng người cao ráo, thân hình săn chắc. Làm huấn luyện viên tại phòng gym nhưng ăn mặc không “lẳng lơ”, trên người là bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, phần cánh tay lộ ra ngoài trông rất mạnh mẽ.
Ngoài đó ra, khuôn mặt của anh ta cũng khiến người nhìn cảm thấy thoải mái, không mang tính công kích, lúc nói chuyện với Lương Trác cười lên còn có nét ngây ngô.
Quan sát Châu Khải xong, tôi quay lại nhìn Dư Hoan.
Giỏi lắm, cái tên này sắp ngất xỉu rồi.
Tôi ghé lại bên tai cậu ta, hỏi nhỏ: “Hay tao đi mua cho mày hộp thuốc cứu tim hiệu quả nhanh[1] nhé?”
Dư Hoan gật đầu: “Tao thấy được đó.”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy Lương Trác nói: “Giới thiệu với ông, đây là Tống Huyền, tôi từng kể với ông rồi đó.”
Không ngờ Lương Trác từng nhắc tới tôi với Châu Khải.
Tôi gật đầu chào hỏi Châu Khải một cách rất thoải mái, mong cậu bạn thân Dư Hoan của tôi có thể noi gương tôi mà hăng hái lên. Thế nhưng, trong lòng cậu ta dù sao cũng có quỷ – sắc quỷ, cậu ta lúc này đây đã gần như tắc thở rồi.
Khi nhận thức được điểm này, tôi bắt đầu nhận ra Dư Hoan thật sự đã chìm đắm trong tình yêu rồi.
“Người này là Dư Hoan.”
Lương Trác nghiêng người, khiến Dư Hoan không còn chỗ trốn.
Dư Hoan đột nhiên bị điểm danh thì hít sâu một hơi, sau đó lập tức thẳng người, gần như là đứng nghiêm, như thể giây tiếp theo sẽ tới màn giương cờ hát Quốc ca.
Cùng lúc đó, Châu Khải nhìn cậu ta cười.
“Tôi biết.” Châu Khải thành thật hơn Dư Hoan rất nhiều: “Chúng tôi từng gặp nhau rồi.”
Để Dư Hoan không ngã, tôi cực kỳ chu đáo đứng sát lại, cho cậu ta chỗ dựa.
Được lắm, Châu Khải không phải rất giỏi tán tỉnh đấy sao?
Hoặc có thể nói, cái tên Dư Hoan này chẳng cần anh ta tán. Kể cả bây giờ anh ta mời Dư Hoan về nhà “ngồi chơi” thì Dư Hoan cũng sẽ lập tức đi theo không chút do dự. Cậu ta mất giá vậy đó.
Tôi bắt đầu tưởng tượng những tình tiết tiếp theo. Thế nhưng hai người này, một thì nhìn chằm chằm với nụ cười tươi rói, một lại ngượng ngùng đảo mắt nhìn tán loạn khắp phía, chẳng ai nói năng gì, cũng không có bước tiếp theo.
Người ngoài cuộc như tôi trông mà sốt ruột. Nhịp độ của “bộ phim tình cảm” này có hơi chậm quá rồi đó!
Vào thời khắc quan trọng vẫn phải trông chờ vào thầy giáo Toán lắm mưu nhiều kế. Lương Trác nói: “Châu Khải, hôm nay bọn tôi tới thật ra có chuyện muốn nhờ vả ông.”
Châu Khải có chút không nỡ rời mắt khỏi Dư Hoan để nhìn về phía Lương Trác, thế nhưng có lẽ anh ta cảm thấy lúc nói chuyện không nhìn đối phương thì không hay nên đã tốn rất nhiều sức lực mới chuyển được tầm mắt sang bên Lương Trác.
Tôi nghĩ thầm: Đã đến mức đó rồi, hai người sao không nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, còn thăm dò cái gì, giây tiếp theo bắt đầu yêu đương được rồi.
Thế nhưng dường như trong số những người có mặt, chỉ có mình tôi là nôn nóng.
Châu Khải nói với Lương Trác: “Nhờ vả gì chứ, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi.”
“Cậu em họ tôi.” Lương Trác tóm lấy Dư Hoan lúc này đang thả hồn lang thang, kéo cậu bạn thân không chút tiền đồ của tôi suýt vấp ngã nhào vào lòng Châu Khải: “Thể lực rất yếu, dạo này nổi hứng muốn tập gym.”
Châu Khải mỉm cười: “Muốn tôi giới thiệu huấn luyện viên cá nhân sao?”
“Còn giới thiệu gì nữa! Ông luôn đi.” Lương Trác khi tự theo đuổi thì rất có nghề, mà làm Nguyệt Lão cũng rất tài giỏi: “Đây là em họ ruột của tôi, giao người khác tôi không yên tâm.”
Phải nói là thầy giáo Toán tư duy nhanh nhạy, mấy mánh khóe này của anh ấy đúng là rất hiệu quả.
Ánh mắt của Châu Khải đã một lần nữa dán chặt trên người Dư Hoan. Anh ta lịch sự và dịu dàng hỏi Dư Hoan: “Em bằng lòng để anh làm huấn luyện viên cá nhân cho em không?”
Dư Hoan lúc này đã gần như cần được thở máy, chẳng dám nhìn Châu Khải, song vẫn gật đầu cái rụp.
“Em bằng lòng thì tốt rồi.” Châu Khải nói: “Hôm nay anh sẽ dẫn em đi trải nghiệm trước, coi như giai đoạn thử việc của anh. Nếu sau khi thử mà em thấy không hài lòng thì có thể đổi người.”
“Sẽ không đâu.” Dư Hoan cuối cùng cũng mở miệng: “Sẽ không đổi người đâu.”
Lúc này đây vẫn còn yêu đương trong sáng lắm.
- Chú thích: