Thấy vẻ lúng túng của hắn, Tào lão thái quân hào hứng nói: “Ai chà, mặt đỏ kìa, chắc hẳn trong lòng đã thầm thương trộm nhớ ai rồi đúng không? Mau mau nói với thúc tổ mẫu, là khuê nữ nhà ai đấy?”
Triệu Nguyệt bối rối đáp: “Người đừng đoán mò, làm gì có chuyện đó.”
Tào lão thái quân không tin, dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Còn ngượng ngùng gì nữa, ngươi là Thái tử, nếu đã thích khuê nữ nhà ai, chẳng lẽ còn sợ người ta không đồng ý?”
Triệu Nguyệt chỉ biết im lặng.
Tào lão thái quân chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên vỗ đùi, nghiêm trang nói: “Nhưng nhớ đừng có học theo tổ phụ ngươi, làm mấy chuyện bậy bạ, chẳng hạn như cướp vợ của cháu đem vào cung làm tiểu thiếp.”
Triệu Nguyệt chỉ biết che mặt im lặng.
Vĩnh Ninh trưởng công chúa, Triệu Như Ý, lên tiếng can ngăn: “Thúc mẫu ơi, người đúng là có tuổi nên đãng trí mà, sao lại nhắc đến những chuyện xưa làm gì?”
Tào lão thái quân thở dài: “Ta chỉ muốn nhắc Nhị Lang đừng học theo những thói xấu của cha ngươi, làm trái với luân thường đạo lý, làm những chuyện hoang đường.”
Vĩnh Ninh trưởng công chúa lắc đầu không nói gì thêm.
Tào lão thái quân quay lại nhìn Triệu Nguyệt, nghiêm túc nói: “Nhị Lang, tổ phụ ngươi là người khó lường, năm xưa Đại Lương chúng ta dựa vào ông ấy đánh Đông dẹp Bắc mới có được ngày nay quốc thái dân an. Nhưng ông ấy cả đời giống như lão lưu manh, làm không ít chuyện hoang đường. Ngươi được ông ấy giáo dưỡng, có được chút tiền đồ, về sau ngàn vạn lần đừng học theo những hành động hoang đường đó.”
Triệu Nguyệt cúi đầu nói: “Thúc tổ mẫu dạy bảo phải lắm, chất tôn đều ghi nhớ.”
Vĩnh Ninh không muốn tiếp tục nghe chuyện xấu về Võ Đế, liền đổi chủ đề: “Nghe nói Bình Dương đã chuẩn bị vở《Tỳ Bà Ký》mà người yêu thích nhất, lát nữa nhớ đừng bỏ lỡ nhé.”
Quả nhiên, chủ đề này đã khơi dậy hứng thú của Tào lão thái quân.
Vĩnh Ninh nhanh chóng ra hiệu bằng ánh mắt cho Triệu Nguyệt, hắn lặng lẽ lùi đi, tránh bị thúc tổ mẫu quấn lấy hỏi han.
Triệu gia hoàng tộc có rất nhiều người, con cháu đông đúc, mỗi khi tụ họp lại thì câu chuyện không thiếu.
Lời của Tào lão thái quân cũng từng khiến Mã hoàng hậu lo ngại. Vì Võ Đế năm xưa thực sự đã làm nhiều chuyện khó nói, mà Triệu Nguyệt lại được ông đích thân giáo dưỡng từ nhỏ, sợ rằng "trên không chính thì dưới sẽ loạn."
Thực ra, Võ Đế vốn không có tư cách lên ngôi. Khi đó, Huệ Văn Đế chỉ có ba người con gái, không có con trai nối dõi, nên triều thần mới đề nghị từ Triệu gia chọn một người khác và đưa Võ Đế lên làm con nuôi của Huệ Văn Đế, nuôi dưỡng thành người kế vị.
Võ Đế là người kiêu ngạo và không chịu sự ràng buộc, nhưng lại thông minh và hiếu chiến. Sau khi lên ngôi, ông đã mở rộng bờ cõi, giành lại nhiều vùng đất đã mất, có thể nói là chiến công hiển hách.
Cuộc đời ông trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, hành sự quả quyết, mạnh mẽ.
Nhưng tính cách của ông cũng không thể đo lường như người thường, bởi vậy mới có chuyện ông cưỡng ép đưa cháu dâu vào cung làm tiểu thiếp. Không chỉ vậy, ông còn phá vỡ lễ giáo cưới cả mẹ một con nhà họ Yến vào cung và phong hiệu cho Khánh Vương - người dù không có huyết thống hoàng tộc.
Một người không có dòng m.á.u hoàng thất nhưng vẫn được ghi vào gia phả, chuyện này thật hiếm có.
Thậm chí, khi nhận ra hai con trai của mình có thể cản trở người kế vị ông chọn, ông không ngần ngại loại bỏ họ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Triệu Nguyệt lớn lên dưới sự dạy dỗ của một tổ phụ đầy mưu lược như vậy, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. May mắn là bên cạnh còn có Trần Bình dẫn dắt, nếu không, có lẽ Mã hoàng hậu đã lo đến mất ăn mất ngủ.
Hơn nữa hiện tại Triệu Nguyệt vẫn chưa tỏ ra quá kiêu ngạo, ít nhất là bên ngoài. Còn trong thâm tâm hắn ra sao, khó mà biết được.
Những lời vừa rồi của Tào lão thái quân không phải là dư thừa, bà chỉ lo hắn sẽ giống tổ phụ, không tuân theo luân lý đạo đức.
Những người như vậy thật đáng sợ, huống hồ còn là người nắm quyền sinh sát của cả một vương triều.
May mắn là trước mắt Triệu Nguyệt vẫn biết giữ thể diện, không làm những chuyện như cướp vợ của hoàng thúc đem vào Đông Cung làm thiếp. Nếu không, chắc chắn cha hắn sẽ tức giận đến chết, không cần phải làm Thái Thượng Hoàng nữa.
Một nhóm người trong Ngọc Quỳnh viên trò chuyện vui vẻ, Triệu Nguyệt thường ngày không thích ồn ào, bèn đi về phía hành lang tìm chỗ yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về một phía.
Bên kia, các phu nhân đang tụ lại nói chuyện, ai nấy ăn mặc lộng lẫy, phe phẩy quạt tròn, cười nói vui vẻ.
Lỗ tai hắn quá nhạy, loáng thoáng nghe thấy các phu nhân bàn về chuyện Thôi thị.
Triệu Nguyệt trộm liếc nhìn nữ lang ấy một cái, trong lòng không khỏi trăn trở. Hắn đã từng cho người âm thầm điều tra tình hình biệt viện Hưng An Phường.
Nếu là người con gái khác, gặp phải sự nhục nhã như vậy chắc hẳn sẽ tiều tụy, nhưng Thôi thị lại không hề để lộ chút yếu đuối nào, cả người dường như bọc trong một lớp áo giáp, không gì có thể làm tổn thương nàng.
Lần trước khi nàng vào cung chịu sự khuyên nhủ của mẹ hắn, vẫn giữ được vẻ ngoài tự nhiên, không hề tỏ ra yếu đuối hay oán giận, luôn giữ được sự đoan trang.
Phải biết rằng, năm đó đám cưới của nàng và Khánh Vương từng gây chấn động, giờ lại lan truyền tin đồn ly hôn, chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán, hôm nay trong yến hội đã có không ít phu nhân bàn tán sau lưng, điều này hắn cũng biết.
Nghĩ đến đây, Triệu Nguyệt lại vô thức liếc nhìn nữ lang ấy thêm lần nữa, không chắc được nàng và Khánh Vương rốt cuộc có suy nghĩ gì, bởi vì trong tình cảnh này, ly hôn quả thật là hạ sách.
Khi hắn còn đang mải mê suy nghĩ, người hầu tiến tới thông báo rằng yến hội đã chuẩn bị xong.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen.net là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Mọi người bắt đầu rời đi thành từng nhóm nhỏ.
Yến hội chia ra hai nơi, nữ quyến dùng bữa ở Như Ý quán, còn các nam khách ở bên Mẫu Đơn đài.
Khách nữ chia thành ba bàn, bàn của Thôi Văn Hi do Bình Dương chủ trì, hai bàn còn lại lần lượt do Vĩnh Ninh trưởng công chúa và một vị tông thân lớn tuổi hơn chủ trì.
Bàn ăn dài hình chữ nhật, ngồi đủ mười lăm người. Bình Dương ngồi ở vị trí chính giữa, còn lại các khách mời được sắp xếp chỗ ngồi theo phẩm giai, trật tự tôn ti rất rõ ràng.
Hầu hết hoàng tộc và tông thân được sắp xếp ở hai bàn khác, còn bàn này thì chủ yếu dành cho các quý nữ thuộc gia tộc danh giá. Bình Dương thay Thái Tử xem xét nhà ai có khuê nữ lọt vào mắt xanh.
Vì phẩm cấp của Khánh Vương cao, Thôi Văn Hi tất nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên dành cho khách mời. Đối diện nàng là phu nhân của Tuyên Quốc Công.
Bình Dương trò chuyện đôi câu cùng họ, sau đó thị nữ bắt đầu dọn đồ ăn lên. Mở đầu là bốn món khai vị nguội, gồm thịt ngỗng kho, rau dương xỉ trộn, mộc nhĩ, và thập cẩm loại rau củ khác.
Bốn món ăn nguội được bày trên đĩa ngọc bích, trình bày tinh tế và khẩu phần khá nhỏ.
Sau khi Bình Dương động đũa, các khách mời mới bắt đầu dùng bữa. Thị nữ chia thức ăn cho Bình Dương, nàng chỉ nếm một chút dương xỉ trộn như để làm mẫu.
Biết nhà Bình Dương có món thịt kho rất ngon, Thôi Văn Hi gợi ý phu nhân Tuyên Quốc Công thử món gan ngỗng kho. Liễu thị nếm thử và rất hài lòng, liền hỏi cách làm.
Bình Dương kiên nhẫn giải thích, rồi đùa rằng: “Xem ra tứ hoàng thẩm thực sự rất hiểu rõ nhà chúng ta.”
Câu nói này khiến mọi người cười rộ lên.
Thôi Văn Hi cũng cười, trêu lại: “Ta chỉ mong chờ vào món chính hôm nay thôi.”
Không khí nhờ vậy mà trở nên sinh động hơn, các quý nữ vốn có chút e dè giờ đây thoải mái hơn, bắt đầu nếm thử các món ăn trên bàn.
Bình Dương lặng lẽ quan sát họ, thỉnh thoảng trò chuyện vui vẻ với các phu nhân.
Sau món khai vị, các món chính được dọn lên, gồm nồi hầm hải sâm, tổ yến hầm, phật nhảy tường và gân hươu hầm. Cùng với đó là Huệ Tuyền xuân tửu.
Những ai không uống rượu có thể thử rượu quế hoa nhẹ nhàng.
Bình Dương rất thích rượu, hôm nay nàng cao hứng, kéo Thôi Văn Hi uống cùng vài ly. Phương Lăng lo chủ tử uống rượu khi bụng đói sẽ dễ say, vội đem một chén tổ yến hầm đến cho nàng ăn lót dạ.
Tổ yến hầm thanh mát với chút đường phèn, vị rất nhẹ nhàng và dễ chịu, Thôi Văn Hi dùng vài miếng. Nàng cũng rất thích món hải sâm hầm, nên Phương Lăng gắp thêm cho nàng.
Bình Dương nhìn nàng, nói: “Tứ hoàng thẩm nhất định phải thử Huệ Tuyền xuân tửu, nếu say thì buổi chiều cứ nghỉ lại đây cũng không sao.”
Thôi Văn Hi đáp: “Bình Dương đừng cố ép ta, để ta ăn thêm chút gì đó rồi lại uống cùng ngươi.”
Phụ nữ Đại Lương rất cởi mở, đa phần ai cũng uống một chút rượu, thậm chí còn có thể tham gia các trò chơi như đoán chữ hay đánh cờ đánh bài.
Huệ Tuyền rượu được làm từ nước suối và gạo nếp, màu hổ phách, vị ngọt dịu, rất được các quý nữ trong kinh thành yêu thích. Liễu thị cùng Bình Dương uống một ly, và Thôi Văn Hi cũng thử một ngụm.
Thôi Văn Hi rất thích món hải sâm, nên ăn thêm một chút. Còn món phật nhảy tường thì nàng thấy quá ngấy nên không động đũa.
Phương Lăng gắp cho nàng một miếng gân hươu hầm, món này vị mềm, mùi thơm nồng, khiến nàng ăn thêm hai miếng mới dừng lại.
Bình Dương lại mời nàng uống rượu, lần này Thôi Văn Hi không từ chối, nhấp một ngụm nhỏ. Rượu màu hổ phách trôi xuống cổ họng, mang lại cảm giác mềm mại và ngọt dịu.
Mọi người thưởng thức đồ ăn ngon, nghe các nữ nhạc công biểu diễn, không khí rất dễ chịu.
Cảm thấy chỉ uống rượu thì chưa đủ vui, Bình Dương bèn sắp xếp trò ném thẻ vào bình rượu. Mỗi người đều phải tham gia, nếu không trúng thì sẽ bị phạt rượu.
Các trò chơi như ném thẻ vào bình, đánh cờ, b.ắ.n cung, chơi bài rất phổ biến trong các gia đình quyền quý ở kinh thành, tạo ra nhiều niềm vui khi tham gia.
Hôm nay, vận may của Thôi Văn Hi không tốt lắm, nàng bị phạt uống vài ly rượu. Phương Lăng lo lắng nàng uống say nên khuyên nhủ, nhưng Thôi Văn Hi không để ý, vẫn tiếp tục chơi đùa vui vẻ với mọi người.
Thấy vậy, Bình Dương có thể hiểu được tâm trạng của nàng, liền nói với Phương Lăng: “Để cho nàng thoải mái một chút, những ngày qua có lẽ nàng đã phải kìm nén nhiều, giờ được thoải mái hơn rồi.”
Phương Lăng định nói nhưng lại thôi.
Nghĩ lại những ngày qua, Thôi Văn Hi luôn giữ bình tĩnh, dù trong lòng không vui cũng không hề để lộ. Hôm nay nhờ chút rượu mà nàng hoàn toàn buông lỏng.
Ai ngờ, người thường ngày dịu dàng đoan trang lại có thể nhân cơ hội say rượu mà trở nên sắc bén, không ngần ngại đáp trả Khánh Vương, khiến gã chẳng thể phản kháng. Triệu Nguyệt, cái tên thích xen vào chuyện người khác, đúng là không chịu nổi!
------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thôi Văn Hi: Thú vị hơn khi người ta chơi bằng tài năng a, Nhạn Lan ngươi lại đây, ta đây vốn có bí kíp độc môn trở thành thị thiếp Khánh Vương, ngươi có muốn xem một chút hay không?
Nhạn Lan: Ta chưa từng đọc sách, ngươi đừng gạt ta.
Thôi Văn Hi: Tỷ muội tốt, ngươi có muốn mẫu quý nhờ con không? Có muốn khiến cho Khánh Vương say mê mình rồi tóm lấy hắn không?
Nhạn Lan:...... [Có chút động tâm.jpg]
Khánh Vương: Vợ của ta cùng ngoại thất đang bày kế dụ ta rồi….sụp đổ-ing…..
Triệu Nguyệt: Nguyên Nương ngươi lại đây, ta đây cũng có một quyển bí kíp độc môn, ngươi có muốn xem một chút hay không?
Thôi Văn Hi: Ha ha, Tiểu-gương mẫu-Nhi, tính lừa dối lão nương à, còn coi ta là mười tám tuổi sao?
Sau đó…
Thôi Văn Hi: Ta dường như ngửi được hơi thở nguy hiểm, tiểu tử này so Khánh Vương khó xử hơn nhiều, hơn nữa hắn còn không cần thể diện, cứ thế bán mình...