• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ nó là như thế nào, đừng rời khỏi ta!

Thẩm Thanh Lạc cả người sửng sốt, trong lòng như có ngàn vạn lời nói quyết liệt, lúc này không biết phải nói từ đâu, nên giải quyết dứt khoát như thế nào

"Cầu Thế Trinh, ngươi tại sao không thể tin tưởng ta đây?" Thẩm Thanh Lạc thì thầm.

"Thanh Lạc." hai cánh tay Cầu Thế Trinh buông lỏng ra, hai cánh tay nắm chặt bả vai Thẩm Thanh Lạc, nói: "Không phải không tin ngươi. Thanh Lạc, khi vừa nghe đại phu nói lời đó, ta suy nghĩ Tiêu Nhữ Xương nhìn xa trông rộng, nghi ngươi từng trúng kế của hắn. Với lại, đại phu nói thời gian ngươi mang thai, chính là vào thời gian ngươi xuất phủ dưỡng bệnh, trong lúc nhất thời. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc tim nhảy mạnh một cái, ngọn lửa vọt nổi lên, há mồm muốn mắng to, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng Cầu Thế Trinh, lời nói vọt tới răng môi nhưng không mắng được ra ngoài.

Thời gian mới qua có một ngày, nhưng Cầu Thế Trinh tựa hồ gầy đi rất nhiều, hai mắt tràn đầy tia máu, cằm có râu lún phún, tinh thần tiều tụy suy sụp, bình thường bản lĩnh của hắn như rừng tùng một loại cao lớn thẳng tắp, nhưng bây giờ lại hơi còng xuống lộ vẻ tiêu điều, trên mặt không che giấu được sự hoảng sợ lo lắng vô cùng.

"Ngươi nghĩ nên làm thế nào?" Thẩm Thanh Lạc vừa buồn lại vừa giận.

"Ta nghĩ, bất kể là Ngô Cẩm Lam hại ngươi, hay là Tiêu Nhữ Xương bày kế, chúng ta không thể lại bị động như vậy, nên suy nghĩ được một phương pháp chủ động xuất kích."

Lời này ý tứ nói gần nói xa, nhưng hắn đã chứng thực chuyện nàng không có thai, đây là hắn tin tưởng nàng. Tay Thẩm Thanh Lạc đang đẩy bả vai Cầu Thế Trinh muốn đẩy hắn ra lúc này lại chủ động ôm hắn lại, khẽ gật đầu một cái, giương mắt mừng rỡ nhìn Cầu Thế Trinh.

Cặp mắt nàng giống như nước mùa thu trong suốt, dao động lưu chuyển, tất cả vui mừng ngưng tụ trong con mắt, giống như sóng xanh dập dờn, Cầu Thế Trinh hoảng hoảng hốt hốt đắm chìm đi xuống, không kìm hãm được cúi đầu xuống hôn lên mí mắt Thẩm Thanh Lạc, hôn khắp khuôn mặt nàng, thanh âm hắn thô khàn bảo đảm nói: "Thanh Lạc, ta sẽ mau sớm giải quyết xong phiền toái mà Ngô Cẩm Lam cùng Tiêu Nhữ Xương chế tạo, về sau sẽ không để những chuyện như thế này sảy ra nữa. Ngươi đừng rời khỏi ta, sau khi hủy bỏ hôn sự Tiêu gia, chúng ta lập tức thành thân."

Hốc mắt Thẩm Thanh Lạc hơi đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Vẫn còn giận ta?"

Thẩm Thanh Lạc lắc đầu một cái, Cầu Thế Trinh lại hôn lên khóe môi nàng, buồn buồn nói: "Chớ giận ta, được chứ, ta về sau sẽ không khốn kiếp như vậy nữa."

"Không có tức giận." Thẩm Thanh Lạc nhắm mắt lại, buông lỏng thân thể mặc hắn hôn, trong lòng đau khổ, khổ sở hoàn toàn tan rã cùng Cầu Thế Trinh dịu dàng lưu luyến hôn sâu.

"Thanh Lạc, Thanh Lạc." Truyền đến tiếng gõ cửa, là Lý thị gọi nàng.

"Ngươi đi mở cửa xem một chút có chuyện gì, ta trở về rửa mặt, một hồi lại tới đây." Cầu Thế Trinh khó khăn đẩy Thẩm Thanh Lạc ra nói.

Thẩm Thanh Lạc gật đầu một cái, bỗng kéo Cầu Thế Trinh, nói: "Chớ đi, Lý đại nương có lẽ là tìm ngươi."

"Có chuyện gì để cho nàng nói cho ngươi biết."

"Ngươi chờ nàng nói xong rồi hãy đi." Thẩm Thanh Lạc không buông tay. Sáng sớm đã để cho Lý thị nhìn thấy Cầu Thế Trinh ở trong phòng nàng, mặc dù sẽ thẹn thùng, nhưng, hôm qua Cầu Thế Trinh luống cuống nổi nóng, Lý thị cùng Tần Minh Trí nhìn thấy, nhất định bọn họ đã hiểu lầm chuyện này. Muốn tiêu trừ hiểu lầm trong lòng bọn họ, không cần nói gì, chỉ cần Cầu Thế Trinh ở trong phòng nàng thần thái sáng láng xuất hiện là đủ.

"Thanh Lạc, ta lúc này không thể gặp người khác được." Cầu Thế Trinh nóng nảy, thẹn đỏ mặt nói. Thẩm Thanh Lạc không hiểu, chợt tỉnh ngộ, cúi đầu hướng đến quần hắn nhìn, quả nhiên nơi đó run run rẩy rẩy nhô lên một cái túi lớn.

" Cầu Thế Trinh, ngươi có thể hay không đừng động một chút lại . . . . . ." Thẩm Thanh Lạc có chút nói không được.

Mặt của Cầu Thế Trinh như bị sung huyết đỏ bừng, nho nhỏ nói thầm nói: "Ngươi vẫn không cho ta, nó kìm nén đến sợ, đương nhiên là nó lúc nào cũng muốn rồi."

Tuy là nhỏ giọng, nhưng Thẩm Thanh Lạc vẫn nghe được rõ ràng, hơi sững sờ. Cầu Thế Trinh thấy Thẩm Thanh Lạc thẳng tắp nhìn mình, nghĩ tới Thẩm Thanh Lạc tâm tình buồn bực, chắc nàng nghĩ mình lúc nào cũng chỉ muốn thân thiết thật sự kỳ cục, trong đầu vừa vội vừa mắc cỡ, môi mấp máy nghĩ giải thích, cũng không biết nói cái gì cho phải, trong lúc nhất thời gấp đến độ cái trán mồ hôi hột cũng đi ra.

Thẩm Thanh Lạc sau khi sững sờ, nhưng không có phát giận, từ trong lòng ngực sờ soạng lấy ra cái khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, dịu dàng nói: "Gấp cái gì, ta cũng không có trách ngươi."

"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh hưng phấn vươn tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Lạc, hai mắt sắc bén cười híp thành một đường ngang, gương mặt luôn kiên cường giờ lại nhu hòa giống như biến thành một người khác. Ngeo mắt cười đồng thời một chân cắm vào giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc, vật trong khố - đang cứng rắn chống lên bụng dưới của Thẩm Thanh Lạc, trong nháy như mũi tên đã lắp vào cung chuẩn bị bắn.

"Chớ đi, lên sập ngồi, rồi dùng cái chăn che đi." Thẩm Thanh Lạc đem Cầu Thế Trinh đẩy ra, đại khái cửa kia cũng không cần hắn đi mở.

"Ừ." Cầu Thế Trinh thật biết điều gật đầu, cực giống một con chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi rời đi, Thẩm Thanh Lạc bật cười, lắc đầu một cái, đi ra ngoài mở cửa.

"Thanh Lạc, Gia ở trong phòng của ngươi sao?" Lý thị có chút nóng nảy nói.

"Ở đây, vào đi." Thẩm Thanh Lạc đem Lý thị hướng trong nhà.

Thẩm Thanh Lạc chưa có rửa mặt, ăn mặc cũng chưa chỉnh tề, sắc mặt hơi tái, hốc mắt có nước, nhưng mặt mày tươi cười, thần sắc cực kỳ nhẹ nhõm, Lý thị trong bụng cảm thấy có chút kỳ quái, đi vào bái kiến Cầu Thế Trinh, thình lình cảm thấy lời nói của phu quân mình tối hôm qua rất có đạo lý.

Cầu Thế Trinh nằm nghiêng trên sấp, nửa người dưới đắp chăn lông màu đỏ, tóc tai tán loạn, cặp mắt tia máu giăng đầy, râu bầm đen, dung nhan như vậy, vốn nên là vô cùng tiều tụy , nhưng đôi tròng mắt kia sáng quắc rực rỡ, thế nào nhìn kỹ, đều nhìn không ra chán chường.

Tối hôm qua nàng lo lắng phải lăn qua lộn lại, cảm thấy cảnh tượng nhìn thấy ban ngày kia, Thẩm Thanh Lạc rõ ràng phản bội Cầu Thế Trinh, nàng về sau đối với Thẩm Thanh Lạc không biết là nên nâng hay là nên đạp, nàng nói lỗi lo lắng trong lòng ra, Tần Minh Trí cười nhạo nói: "Cái này thì có cái gì khó, đương nhiên là nâng, ngươi càng nâng Thẩm quản sự, càng coi nàng kính như tổ tông, trong lòng Gia lại càng thoải mái."

"Nhưng hôm nay xem ra, Gia giận đến như vậy." Nàng rầu rĩ hỏi.

"Ngươi nha!" Tần Minh Trí gõ vào trán nàng một cái , nói: "Ta nhìn Gia lớn lên, không sai được, ngươi liền theo như lời ta nói mà làm, bất kể khi nào, chỉ cần Thẩm quản sự ở trong Cầu phủ, ngươi liền coi nàng như chủ mẫu mà đối xử, dù là nàng cùng gia huyên náo đến mức nào. Gia đối với Thẩm quản sự là yêu sau đắm, giận cũng rất mau hòa hảo, ngươi chỉ để ý đến Thẩm quản sự bên này là đủ."

Lý thị thầm khen phu quân của mình thật là sáng suốt, lúc này Cầu Thế Trinh ngồi dậy kéo Thẩm Thanh Lạc ngồi vào sập, cũng không kiêng dè, ôm Thẩm Thanh Lạc vào trong lòng, kéo hai tay của nàng đến khóe miệng giúp nàng sưởi ấm.

Thẩm Thanh Lạc tránh không được, giương mắt thấy Lý thị thẳng ngơ ngác nhìn, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lý thị thấy Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt, phục hồi tinh thần lại vội khép lại tay áo, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm cúi đầu thỉnh an.

Cầu Thế Trinh chỉ lo làm ấm tay Thẩm Thanh Lạc, không đếm xỉa gì đến Lý thị, Thẩm Thanh Lạc cho hắn một cái cùi chỏ, liếc hắn một cái, Cầu Thế Trinh mới thu hồi thất thần, gật đầu một cái hỏi: "Sáng sớm có chuyện gì sao?"

"Tiêu công tử tới, nhất định muốn gặp Gia, không ngăn được, sau đó hắn lại ồn ào, nói ra điều không tốt."

"Hắn nói cái gì?" Cầu Thế Trinh cau mày.

"Hắn nói. . . . . ." Lý thị ấp a ấp úng, nhìn Thẩm Thanh Lạc một cái, nhỏ giọng nói: "Hắn nói, Thẩm quản sự có đứa bé của hắn, hắn không đành lòng vứt bỏ không thể không để ý tới, dẫn theo lễ trọng tới đây, muốn gia đem Thẩm quản sự gả cho hắn."

"Hắn nói gì? Lặp lại lần nữa." Cầu Thế Trinh một thoáng buông tay Thẩm Thanh Lạc ra, nhìn chằm chằm Lý thị, tròng mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, muốn đem nàng đâm thủng.

"Hắn nói. . . . . ." Lý thị quanh thân phát run, lời nói cũng nói không lưu loát rồi, Thẩm Thanh Lạc vẻ mặt hơi trệ trệ, tiếp lời nói: "Tiêu Nhữ Xương kêu la nói ta có đứa bé của hắn, dẫn theo lễ trọng tới đây, muốn gia đưa ta cho hắn, phải hay không?"

"Dạ, chính là nói như vậy." Lý thị nhìn thấy Thẩm Thanh Lạc bình tĩnh cũng hơi trấn định chút.

Thẩm Thanh Lạc đôi mày thanh tú khơi lên, hỏi Cầu Thế Trinh: "Ngươi đã nói với Cấm di nương muốn đưa nàng đi sao?"

Cầu Thế Trinh mặt băng bó, nặng nề gật đầu một cái: "Hôm qua buổi sáng sau khi rửa mặt xong, ta liền đi nói với nàng, Nhan đại phu đúng lúc ở bên kia, nói ngươi cần điều lý thân thể, ta mới cho gọi đại phu tới chẩn mạch cho ngươi."

Thẩm Thanh Lạc ồ một tiếng, hỏi Lý thị: "Lý đại nương, hôm qua Cấm di nương có cho gọi Nhan đại phu tới lần nào nữa không?"

"Không có."

"Vậy người bên cạnh Cẩm di nương, có người nào xuất phủ không? Đặc biệt là nha hoàn thân cận Tiểu Đồng."

Cầu hỏi của Thẩm Thanh Lạc, nhìn thì cùng chuyện Tiêu Nhữ Xương viếng thăm không có quan hệ, nhưng trong đó còn có nội tình, Lý thị lập tức hiểu được, hôm qua đại phu mới vừa chẩn đoán Thẩm Thanh Lạc có tin mừng, vì sao hôm nay Tiêu Nhữ Xương liền đến thăm? Đây là có người tiết lộ tin tức cho Tiêu Nhữ Xương. Nàng rất cảm kích Thanh Lạc, rõ ràng chỉ có Gia và hai vợ chồng nàng biết chuyện này, nhưng câu hỏi của Thẩm Thanh Lạc lại không có hoài nghi hai vợ chồng nàng, mà nhắm thẳng vào Cấm di nương.

Nhưng là! Lý thị vẫn sợ tới mức hai chân phát run, phịch một tiếng mềm quỳ xuống đất, rung giọng nói: "Hôm qua, sau khi Gia bị hộc máu hậu, Tiểu Đồng muốn tìm Gia xin phép xuất phủ, nô tài sợ ảnh hưởng Gia nghỉ ngơi, tự mình làm chủ cho nàng đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Lạc cười khẽ, hòa ái đỡ Lý thị dậy, nói: "Lý đại nương xin đứng lên, ngươi trước đi trong sảnh giúp đỡ Tần quản gia ngăn cản người, Gia cần nghỉ ngơi chốc lát sẽ ra ngay."

Lý thị liên tục gật đầu rời đi, nàng bị ánh mắt của Cầu Thế Trinh làm cho sợ, Cầu Thế Trinh như một con hổ đang nổi giận, chỉ cần một khắc sẽ đem người xé nát.

"Ngươi bây giờ hiểu đã hiểu chuyện gì đang sảy ra chưa?" Sau khi Lý thị đi, Thẩm Thanh Lạc nửa giận nửa liếc Cầu Thế Trinh một cái.

Cầu Thế Trinh gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta hiểu, đây là do Ngô Cẩm Lam khiến cho Tiểu Đồng xuất phủ tiết lộ cho Tiêu Nhữ Xương biết ngươi có tin vui. Vừa mới chẩn đoán được, vợ chồng Minh Trí sẽ không nói lung tung, nàng làm sao biết ngươi có tin mừng? Cho thấy là đã biết trước đó, cái gì có tin mừng nửa tháng, hẳn là nàng động tay chân."

"Biết là tốt rồi, ngươi nhỏ tiếng một chút." Thẩm Thanh Lạc nhăn mày, thanh âm Cầu Thế Trinhrất lớn, cơ hồ muốn phá vỡ màng nhĩ của nàng, quá không thoải mái.

"Được, được, ta nhỏ giọng." Cầu Thế Trinh thô thanh thô khí nói, nghĩ tới mọi chuyện được sáng tỏ, so với lúc trước bị sương mù che mắt bây giờ hắn cảm thấy thật vui vẻ, không nhịn được đem Thẩm Thanh Lạc kéo vào trong ngực ôm lấy, giống như lửa thiêu đốt điên cuồng mà hôn nàng.

Cầu Thế Trinh giống như đói khát lâu ngày, phía trên mới vừa hôn lên, phía dưới liền có phản ứng, Thẩm Thanh Lạc bị hắn ôm ngồi trên đầu gối, liền cảm thấy có một vật cứng rắn nóng hổi đang chọc vào giữa hai chân của nàng, cổ họng liền phát khô, cả người liền giấy lên một ngọn lửa ham muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK