• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Lạc khẽ rên, trái tim như bị móng cọp vuốt gãi , cả người nóng lên theo từng động tác nhẹ như gió lướt trên mặt nước. Cầu Thế Trinh dùng bàn tay kéo váy Thẩm Thanh Lạc xuống, xoa nhẹ từ xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng xoay vòng vòng trên ngực, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy ngực mình căng đau, hơi ngứa ngáy, nàng có chút nhớ Cầu Thế Trinh cuồng nhiệt thô bạo gặm cắn như trước đây. Thẩm Thanh Lạc khẽ ưỡn ngực, bất mãn ám chỉ. Có lẽ nàng khát khao, muốn Cầu Thế Trinh thỏa mãn mình, Nhưng hắn lại có thái độ khác thường, không có ý làm vậy, hắn nhẹ nhàng mân mê như đang kiên nhẫn dụ dỗ đứa bé. Bàn tay bắt đầu hướng lên đỉnh núi, ngón tay thô ráp ma sát nhẹ trên da thịt trắng nõn của Thẩm Thanh Lạc, mang theo một luồng sóng run rẩy, đi tới đỉnh núi đỏ hồng non nớt thì dừng lại. . . . . .

"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc lẩm bẩm khẽ gọi, hắn đã khơi lên dục vọng của nàng, không giống với quá khứ, hắn ‘nước ấm nấu ếch’ (*) làm nàng càng thêm luống cuống, nàng quen việc hắn vứt nàng vô lò luyện với ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lần này hắn lại cho nàng đứng trên một con thuyền mênh mông giữa biển khơi của dục vọng với cảm giác kỳ diệu, không cuồng nhiệt nhưng lại kéo dài đến vô tận.

[(*): Nước ấm nấu ếch: có nghĩa tương tự câu ‘mưa dần thấm đất’, đây là một câu chuyện về chú ếch và nồi nước, lúc đầu bỏ ếch vô một nồi nước lạnh, chú ta tung tăng bơi lội, nước ấm dần lên nhưng nó không để ý, nhưng đến khi phát hiện ra nước quá nóng thì đã quá muộn ->Cuộc sống con người cũng thế. Chúng ta đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới. Nhưng thực tế thì cuộc sống của chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến thì cũng lại đã quá muộn.] (hehe, bạn Xu triết lí ghê)

"Thanh Lạc, muốn không?" Cầu Thế Trinh dùng giọng nói khàn đục hỏi. Còn chưa thành thân, không thể, Thẩm Thanh Lạc đau khổ giãy dụa. Cầu Thế Trinh bắt đầu hôn lỗ tai của Thẩm Thanh Lạc, nhẹ hà hơi vô tai nàng, làm nàng vừa tê dại lại vừa nhột, mềm mại vô lực. Thẩm Thanh Lạc nhắm chặt mắt, không nhịn được cắn môi, Cầu Thế Trinh khẽ cúi đầu xuống, ngậm lấy hai hạt đỏ hồng trước ngực Thẩm Thanh Lạc, thay phiên cắn mút. Thẩm Thanh Lạc không nhịn được, ngón tay thon dài túm lấy tóc của Cầu Thế Trinh, càng nắm càng chặt, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, cặp ngực theo đó mà phập phồng.

"Thế Trinh, ta khó chịu. . . . . ." Dục vọng trong thân thể từ từ bùng cháy như ngọn lửa bốc lên trong đám khỏ khô, hai hạt đỏ hồng trước ngực đứng thẳng cứng rắn, chỗ nào đó phía dưới khẽ rỉ nước, lúc mở lúc khép, háo hức chờ đợi.

"Ta cũng khó chịu." Giọng của Cầu Thế Trinh khàn khàn thô rát, hơi hở nóng bỏng phun ra có thể làm tổn thương người khác: "Thanh Lạc, cho ta được không? Ta sợ, nàng cho ta, để ta an tâm, được không?"

". . . . . ." Thẩm Thanh Lạc nói không ra chữ ‘được’, nếu như Cừu Thế Trinh cứ như vậy mà vọt vào, có lẽ sau đó nàng sẽ không trách hắn.

"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh hơi nghiêng người, cầm tay Thẩm Thanh Lạc để vào thứ kia của mình, vật kia đang run rẩy to lớn, lổ nhỏ chảy ra dịch nhờn như nói nó không thể nhịn được nữa. "Thanh Lạc, nàng cho ta vào, được không? Ta rất muốn biết, đi vào có tư vị gì?"

Đi vào có tư vị gì? Thân thể Thẩm Thanh Lạc khẽ co quắp lại, cảm giác đi vào kia nàng đã thưởng thức qua năm năm ở kiếp trước, cái loại vui vẻ đó khác với loại trêu chọc ở bên ngoài, giống như. . . . . . Không thể nghĩ nữa. . . . . . Thẩm Thanh Lạc yên lặng cắn môi, muốn đáp ứng, rồi lại sợ, sợ cái gì nàng cũng không rõ lắm, chỉ là theo bản năng, không muốn ngày trước thành thân đã đem thân cho Cầu Thế Trinh. Hai chân đột nhiên bị nhấc lên thật cao, Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng hô một tiếng, không còn kịp có động tác gì, quần lót đã bị kéo ra.

" Cầu Thế Trinh. . . . . ."Thẩm Thanh Lạc run rẩy muốn nắm lấy cổ áo, Cầu Thế Trinh nhanh chóng xoay ngược nàng lại, đôi tay bị bắt chéo đằng sau, váy áo trong nháy mắt bị hắn tháo ra, hai đỉnh núi hồng hào ma sát trên mặt đất, có chút đau, còn có một chút tê dại khác thường.

"Thanh Lạc. . . . . ." Sau lưng truyền đến thở dốc, Cầu Thế Trinh úp sấp mặt lên tấm lưng của nàng, lồng ngực dán chặt phần lưng, bàn tay xoa nắn cặp mông tròn lẵn.

Hai viên anh đào càng ma sát mạnh lên mặt đất, đau đớn và sảng khoái cũng tăng lên, Thẩm Thanh Lạc nức nở than nhẹ: "Chàng đè ép ta, đau. . . . . ."

Tiếng ‘đau’ hơi đè nén, từ cổ họng tràn một loại kiều mỵ vô cùng hấp dẫn, làm huyết mạch Cầu Thế Trinh căng phồng, bảo kiếm thẳng đứng đụng vào khe mông Thẩm Thanh Lạc.

"Ta không muốn." Thẩm Thanh Lạc sợ hãi.

"Ta muốn." Cầu Thế Trinh khẽ chuyển nửa người trên của Thẩm Thanh Lạc, hôn lên gương mặt nàng, khàn giọng nói, gậy nóng chôn khe mông Thẩm Thanh Lạc hơi động đậy. Thẩm Thanh Lạc rơi lệ, trong thoáng chốc, nàng hiểu tại sao nàng không dám đem mình cho Cầu Thế Trinh —— kiếp trước, ám ảnh mất đi đứa bé khó thể tiêu biến trong lòng. Lúc này, chưa thành thân, nếu là có đứa bé, sẽ xảy ra biến cố gì nữa, nàng không chịu nổi cảnh mất đi một đứa bé. Cầu Thế Trinh không biết Thẩm Thanh Lạc đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy mắt nàng mông lung, nước mắt lóe lên, gương mặt ửng đỏ tựa như hoa đào được nước mưa tắm táp. Cầu Thế Trinh một hồi ý loạn tình mê, lửa dục vọng càng mãnh liệt hơn, lập tức khố độn lên một bọc lớn. Mạnh mẽ ma sát mang đến một hồi nhức mỏi, nơi đó của Thẩm Thanh Lạc đã sớm là một mảnh ướt đẫm, Cừu Thế Trinh ma sát càng lúc càng nhanh, cây gậy nong bỏng đã cứng rắn khó nhịn. Thỉnh thoảng nhẹ sượt qua hoa tâm, mang đến một loại khoái cảm khó nói nên lời, Thẩm Thanh Lạc bị hắn chọc ghẹo như vậy, dục vọng quanh thân sôi trào, cây gậy nóng này, mỗi lần quẹt qua cửa mình, nàng liền muốn nó đi vào! Nếu nó vào, thì cũng không sao. Hơi nghiêng một cái, vật kia đã có thể vọt vào, Cầu Thế Trinh không dám, hắn nhớ kỹ, Thẩm Thanh Lạc không đồng ý, nên hắn kìm nén đến khó chịu, dương v*t lại một lần nữa chui vào một khúc trong hoa tâm, Cừu Thế Trinh lại khó khăn kéo ra, khiến dương v*t thoáng cách xa một khoảng.

"Thế Trinh, đừng. . . . . . Không chịu nổi. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc run rẩy, nhỏ giọng cầu khẩn, quá tê dại, quá ngứa, dục vọng sắp đốt cháy lý trí của nàng rồi.

"Ta dừng lại không được. . . . . ." Cầu Thế Trinh nặng nề thở hổn hển. Buổi sáng kinh hồn kia, hắn rất muốn, để trấn an sự lo lắng trong lòng mình, với lại, hắn đã lập hôn ước với Thanh Lạc rồi, hai người đã có danh có phận. Thẩm Thanh Lạc chợt cắn răng một cái, dùng sức nhổm người dậy, Cầu Thế Trinh trượt xuống khỏi lưng nàng.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh cho rằng Thẩm Thanh Lạc tức giận, có chút hoảng hốt, Thẩm Thanh Lạc ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn môi, đỏ mặt, nói: "Đừng như vậy, ta dùng tay. . . . . ."

Dùng tay.... đời này chưa từng làm, nhưng đời trước đã làm qua. Thẩm Thanh Lạc dùng ngón cái, ngón giữa, ngón áp út nắm lấy dương v*t to lớn của Cừu Thế Trinh, ngón trỏ khẽ vòng vòng trên nắp mũ to lớn.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cả người Cầu Thế Trinh cương lên, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Thẩm Thanh Lạc. Theo động tác xoa bóp lên xuống của Thẩm Thanh Lạc, Cừu Thế Trinh thở gấp hơn, đột nhiên một tay dời xuống, xoa nắn phía dưới của Thẩm Thanh Lạc, nhẹ đưa vào. dương v*t được Thẩm Thanh Lạc vuốt ve sảng khoái đến tận trời, ngón tay dưới của Cầu Thế Trinh chạm lấy khu vực ẩm ướt kia, ngón tay theo chất lỏng trơn trợt, đi vào một chỗ rất chặt. Thật chặt! Cầu Thế Trinh cảm thấy ngón tay bị siết chặt, trong thoáng chốc, đâm một cái vào bên trong, thuận tay ngọ nguậy.

"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc hô một tiếng, nước mắt rơi xuống. Bàn tay buông dương v*t của hắn ra, nắm lấy bả vai hắn, run rẩy. Đây là nơi đó của Thanh Lạc ư, ngón tay của mình đã vô đó? Cầu Thế Trinh ngẩn ngơ.

"Thế Trinh, lấy ngón tay ra ngoài. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc hừ nhẹ, nơi bị ngón tay Cầu Thế Trinh đút vào siết chặt. Ngón tay chạm phải nơi ấm áp, Cầu Thế Trinh kích động đến phát run, vùng đất thần kỳ - nơi mà hắn vẫn muốn vào bên trong thật ướt và nóng, hắn ôm chầm lấy Thẩm Thanh Lạc, khẽ liếm cổ của nàng, ngón tay thử thăm dò, nhẹ nhàng khuấy động.

"Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc chợt ôm chặt hắn, hai chân thẳng băng, thân dưới khẽ co quắp, tiếng rên rỉ vốn đè nén trong cổ họng lại lượn lờ truyền ra.

"Thanh Lạc, có phải đưa ngón tay vào đó cũng có cảm giác phải không? Nếu được thì ta không dùng vật kia đi vào, mà dùng ngón tay, có thể không?"

Ngón tay đi vào sẽ không mang thai được, nhưng ngón tay đi vào chỗ đó thì thoải mái không? Thẩm Thanh Lạc ngẩn người, chợt nghĩ đến một vấn đề, hoảng hốt gần khóc.

"Thế Trinh, ta có chảy máu sao?"

"Không có! Ta không dùng sức, sao làm nàng bị thương được." Cầu Thế Trinh không hiểu, ngây ngốc nói. Làm sao mà chảy máu được? Lần đầu tiên khi làm chuyện ấy. . . . . . Hắn sẽ không hoài nghi mình không còn trong trắng chứ? Cừu Thế Trinh ngu ngơ một hồi, nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng của Thẩm Thanh Lạc, đột nhiên hiểu được.

"Ta không đẩy đến tận cùng, có trở ngại liền dừng lại."

Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, liếc Cầu Thế Trinh một cái, sóng mắt mềm mại đáng yêu, tình ý liên tục.

"Ta đẩy tiếp, không thoải mái thì nàng nói, ta sẽ dừng lại. Được không?" Cầu Thế Trinh nuốt nước miếng, nói.

"Nhưng như vậy thì vật kia của chàng sẽ không thoải mái được." Thẩm Thanh Lạc xấu hổ, nhỏ giọng nói.

"Thoải mái, nhìn nàng thoải mái thì nó liền thoải mái, ta muốn đưa ngón tay vào." Giọng Cầu Thế Trinh khàn khàn, hai mắt bị dục vọng nhuộm đỏ nhìn Thẩm Thanh Lạc. Thẩm Thanh Lạc nhìn gương mạt đỏ au của hắn, lại liếc mắt nhìn cái gậy đang ngày càng to lên dưới khố kia, không tự chủ được, gật đầu một cái. Cầu Thế Trinh có chút hưng phấn, lại có chút thấp thỏm, hôn một cái lên má Thẩm Thanh Lạc, nói: "Thanh Lạc, không thoải mái thì nàng hãy nói ra."

"Ừ, chàng đừng vào quá sâu."

Cừu Thế Trinh úp sấp lên thân thể Thẩm Thanh Lạc, cảm thấy hơi khó, nên tuột xuống, kéo hai chân Thẩm Thanh Lạc ra. Cách hoa mềm mại hiện ra ngay trước mắt, Cầu Thế Trinh chen ngón giữa vào.

"Thật chặt! Thật ướt!" Cừu Thế Trinh gầm nhẹ, hiểu rõ cảm giác bị vách tường thịt cắn mút. Sưng đau khó chịu, nhưng tê dại thật là thoải mái! Thẩm Thanh Lạc đem tay che kín mặt, vừa đau lại vừa thoải mái.

"Cảm giác gì? Khó chịu không?" Cầu Thế Trinh hôn lên đôi môi Thẩm Thanh Lạc, đẩy hàm răng nàng ra, cúi đầu hỏi. Thẩm Thanh Lạc khẽ cắn đôi môi một cái: "Nhẹ một chút ."

Cầu Thê Trinh tiến thêm một ngón tay vào, quá chặt, chặt đến nỗi không có biện pháp nào để tiến vào, nhìn dịch thủy, Cầu Thế Trinh bỗng nghĩ nghĩ ra cái gì, rút tay ra ngoài. Thẩm Thanh Lạc rên lên một tiếng, có chút nhẹ nhõm, lại có chút khó chịu, mặc dù khi ngón tay ở bên trong có chút căng đau, nhưng cũng mang sự thoải mái dễ chịu.

"A. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc hừ nhẹ, lần này, Cầu Thế Trinh đi vào đỡ khó chịu hơn hồi nãy. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK