Trái tim cậu đập loạn xạ, xém chút nữa là nổ luôn rồi.
Văn Cảnh vuốt vuốt ngực, hít vào thở ra mấy lần, sau đó mới chậm chạp nhìn cái dấu vết kia.
Da không có bị trầy, nhưng vết cắn hơi sâu, hơi sưng đỏ lên.
"Cái này... là ai làm vậy?"
Phó Tinh Nhàn lạnh lùng hừ một cái: "Cậu đoán xem?"
"Không thể là tôi được, tôi chỉ là một Omega..." Văn Cảnh vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương kia, thì không dám nói nữa.
Phó Tinh Nhàn rũ mắt xuống, cầm bàn tay đang đặt trước ngực mình, đưa lên môi Văn Cảnh: "Nào, cắn một cái đi, để cậu tự đối chiếu dấu răng."
Văn Cảnh rụt tay lại, giấu sau lưng, nhoẻn miệng cười khoe tám cái răng đầy tiêu chuẩn: "На ha ha... Ngại quá, tôi còn tưởng lúc đó là mơ."
"Mơ?" Phó Tinh Nhàn nhướng mày, "Ở trong mơ cậu muốn đánh dấu ai?"
"Thì..." Văn Cảnh đẩy cánh tay đang chống trên sô pha của anh, "Cậu ngồi xa ra chút được không, chứ như vầy tôi có hơi sợ."
Phó Tinh Nhàn đơ người trong vài giây.
Có lẽ vì ngược sáng nên con ngươi màu hổ phách của anh đen như mực, không thể nhìn ra cảm xúc gì.
Ánh mắt anh đặt trên gương mặt của Văn Cảnh, anh từ từ lùi về, ngồi vào sô pha bên cạnh.
"Rồi nói đi."
Văn Cảnh cúi đầu, sờ sờ mũi: "Nói cho cậu biết cũng được. Thật ra tôi vẫn luôn thích một người..."
Đó là chuyện của nhiều năm về trước, cậu đã chạy khỏi nhà vì biến cố gia đình, sau đó lại lạc đường.
Xung quanh là khung cảnh của một vùng nông thôn với những khoảnh đất trống và những ngôi nhà được xây giống nhau, không biết mình đang ở chỗ nào, nên Văn Cảnh không tìm được đường về nhà, chỉ biết ngồi bên vệ đường mà khóc.
Sau đó lại có một người xinh đẹp xuất hiện, một Omega ngọt ngào ló đầu qua hàng rào, mỉm cười vẫy tay chào cậu.
"Cậu ấy chia đồ ăn cho tôi, còn an ủi tôi nữa. Chúng tôi có hẹn sẽ gặp lại nhau, nhưng sau khi tôi trở về lần nữa thì lại không thấy nơi đó đâu hết. Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn mơ thấy người đó, chắc chắn vận mệnh đã sắp đặt cậu ấy là nửa kia của cuộc đời tôi!" Văn Cảnh nói một hồi lại càng hưng phấn hơn.
Phó Tinh Nhàn rũ mắt: "Vậy mỗi lần cậu bốc đồng đều mơ thấy người đó à?"
Văn Cảnh: "Bốc đồng gì cơ?"
Phó Tinh Nhàn: "Đêm qua... và lần trước đi đến phòng y tế."
Anh không nhắc cụ thể từng chữ ra.
Nhưng Văn Cảnh nghe hiểu được, trong nháy mắt cả người đều đỏ bừng.
Cậu thấy mình giống như một củ hành tây, đang bị người ta bóc từng lớp một, nghiên cứu nội tâm của mình ra làm sao.
Văn Cảnh ngẩng đầu, bắt chéo chân ôm tay dựa vào sô pha: "Đúng vậy thì sao? Bốc đồng vì người mình thích không phải là chuyện bình thường sao? Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Bốc đồng là chuyện rất bình thường, cậu nói cũng đúng." Phó Tinh Nhàn cúi đầu im lặng.
Văn Cảnh: "Bốc đồng vì người mình thích, là vì người đó rất quan trọng với tôi."
Phó Tinh Nhàn chuyển sang nói chuyện khác: "Mấy năm nay cậu không tìm được người, vẫn không nghĩ tới việc từ bỏ sao?"
Văn Cảnh: "Tôi nhất định sẽ tìm được, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Phó Tinh Nhàn: "Cho là tìm được nhau rồi, thì hai Omega làm sao có thể ở bên nhau?"
Văn Cảnh nắm chặt tay: "Đó là lý do tại sao tôi muốn học nghiên cứu sinh vật học! Tôi nhất định phải nghiên cứu ra cách giúp cho Omega thoát khỏi kỳ động dục!"
Phó Tinh Nhàn cười khẽ.
Lúc này Văn Cảnh cũng không còn sợ nữa.
Nhưng cậu vẫn không vừa lòng với thái độ của Hội trưởng nha: "Cậu không tin tôi à?"
"Không, tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu," Phó Tinh Nhàn dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, "Hơn nữa còn rất dũng cảm."
???
Văn Cảnh đang chăm chú đánh giá Phó Tinh Nhàn, thì lại bị nơi khác thu hút —
Phó Tinh Nhàn ngửa cổ, áo sơ mi vẫn chưa cài cúc, cổ áo hình chữ V lộ ra xương quai xanh thật là sâu, thấp thoáng thấy được khe hở giữa cơ ngực.
Ui, muốn có quá!
Chờ đến khi hồi hồn về, Văn Cảnh mới phát hiện Phó Tinh Nhàn đang nhìn mình.
"Cậu vừa nhìn cái gì?"
"Tôi không..." Cậu cảm giác như bị ai bắt gói tin*, nhưng trong nháy mắt lại thay đổi, tự cảm thấy hợp tình hợp lý mà nói, "Nhìn cơ ngực của cậu đó, tôi cũng muốn rèn luyện cơ bắp, để sau này còn bảo vệ Omega của tôi nữa!"
Phó Tinh Nhàn:.....
"Được đấy, vậy cậu cố lên."
*Bắt gói tin: là để lừa đảo trong các trò chơi trực tuyến, chỉ cần có dữ liệu được truyền trên mạng, nó có thể được phân tích, điều này rất hữu ích cho việc gỡ lỗi phần mềm, lấy mật khẩu của người dùng khác. Từ này cũng là một ẩn dụ cho việc 'bị bắt quả tang'.
Anh nghiêng người cài cúc áo lại: "Cậu rất có trách nhiệm, có mục tiêu của riêng mình, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực vì nó, có rất nhiều người khác sẽ không làm được việc này đâu."
Văn Cảnh gãi gãi đầu, lời nói này nghiêm túc, nên cậu có hơi xấu hổ.
Phó Tinh Nhàn: "Chuyện cậu cắn tôi không tính nữa, cậu cũng không phải cố ý."
Văn Cảnh gật đầu: "Cảm ơn, xem ra cậu đối xử với người khác rất tốt, nên tôi sẽ không so đo chuyện cậu nói dối tôi nữa."
Phó Tinh Nhàn đang sửa sang quần áo cũng dừng động tác lại: "Tôi nói dối cậu khi nào?"
Văn Cảnh lấy một chiếc bình màu đen trong túi quần ra: "Tôi phát hiện ra tôi và cậu không hề có độ tương xứng pheromone cao. Thế mà lại bị cậu lừa, còn bị bắt làm nhiều đề mới có khăn tay....."
Phó Tinh Nhàn quay người nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi nói tôi và cậu có độ tương xứng pheromone cao khi nào?"
"Cậu..." Văn Cảnh ngồi đơ ra.
Đờ mờ!
Đúng là Phó Tinh Nhàn chưa có nói, là cậu và Trương Sơn tự ngồi đoán mò thôi.
Cậu yếu ớt phản bác lại: "Vậy thì sao cậu không nói thẳng với tôi, đổi loại ức chế khác sẽ không khó chịu nữa?"
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu với ánh mắt thâm thúy: "Cậu thật sự muốn biết?"
Văn Cảnh gật đầu: "Cậu nói đi."
"Bỏ đi." Phó Tinh Nhàn không biết đang nghĩ cái gì, biểu cảm bỗng trở nên lười nhác, "Cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi kêu tài xế đưa cậu về nhà."
Năm phút sau, cả hai ra khỏi cửa.
Văn Cảnh lên xe, vừa định nói cảm ơn tạm biệt với Phó Tinh Nhàn, thì thấy đôi chân dài kia bước lên, ngồi trong xe.
"Cái đó... Không cần đưa tôi về đâu? Vậy phiền cậu lắm." Văn Cảnh cẩn thận mà nói.
Phó Tinh Nhàn đóng cửa xe một cách lưu loát, dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
Xe nổ máy, trong không gian nhỏ hẹp này, tựa như không khí bị mất đi công năng truyền âm thanh, không còn kết nối với nhau.
Thật quá yên tĩnh rồi.
Văn Cảnh cảm thấy hô hấp bình thường cũng không thuận nổi, đầu óc cũng ngơ ngẩn, không thoải mái chút nào.
Thật ra Phó Tinh Nhàn luôn đối xử với cậu rất tốt, rất kiên nhẫn, nếu không đã không giúp cậu làm kế hoạch học tập rồi đạt được thành tích tốt như vậy, vì cậu mà phung phí nhiều thời gian.
Cậu cắn người ta một cái, còn muốn nói người ta sai, thật không nói nổi mà.
Văn Cảnh nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."
Phó Tinh Nhàn không nói gì.
Văn Cảnh nhìn thẳng về phía trước, lén đưa tay ra, muốn nắm lấy ống tay áo hoặc góc áo của anh, kết quả là không sờ trúng.
Cậu đảo mắt nhìn sang bên cạnh.
Sườn mặt Phó Tinh Nhàn rất đẹp, cái mũi cũng rất cao rất... Ô hay, cậu đâu phải muốn xem cái này đâu.
Văn Cảnh nhìn xuống, thấy Hội trưởng yêu dấu rất chỉnh tề nhét áo vào quần rồi, hai tay còn ôm ngực, nói chung không túm được.
Văn Cảnh lại vươn tay ra, dùng đầu ngón tay móc lấy... Túi quần của người kia, nhẹ nhàng kéo hai cái.
"Xin lỗi mà, cậu đừng giận nữa."
Phó Tinh Nhàn liếc mắt nhìn sang: "Cậu đứng đắn chút đi."
"Tôi chỉ muốn xin lỗi cậu, thì có gì không đứng đắn chứ." Văn Cảnh nhăn mũi, "Nếu cậu cảm thấy tôi có vấn đề gì thì cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa."
Cậu cắn môi, vẻ mặt trông rất đáng thương, mái tóc xoăn trên đầu cũng dịu ngoan rũ xuống, giống như tai mèo cụp xuống.
Phó Tinh Nhàn mím môi.
"Chỉ cần cậu đừng giao nhiều bài tập cho tôi là được." Văn Cảnh làm ra bộ dạng không sợ chết.
.......
Phó Tinh Nhàn: "Rốt cuộc trong lòng cậu tôi có hình tượng gì?"
Văn Cảnh suy tư một chút: "Trưởng bối nghiêm khắc? Nói thật, tôi thà để cậu hung dữ với tôi một chút, giống như dạy bảo con cái, còn hơn là nói chuyện không hòa thuận với cậu."
"Dạy bảo con cái?" Phó Tinh Nhàn một lời khó nói hết.
"Cậu thường giảng đạo cho tôi, còn quản tôi nữa." Văn Cảnh gật đầu, "Giống như là.... Sự quan tâm của một người ba."
Phó Tinh Nhàn yên lặng nhìn cậu một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Được rồi, vậy cậu gọi ba đi."
Văn Cảnh cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chắc cậu cũng không muốn làm ba của tôi đâu ha."
Từ lúc đó, cả đoạn đường đều không ai nói chuyện nữa.
Cũng sắp tới nhà của Văn Cảnh rồi.
Phó Tinh Nhàn theo cậu xuống xe, đánh giá tình hình xung quanh.
Hơi ngoài dự đoán, là một chung cư cao gần 30 tầng, nhưng không nằm trong khu nhỏ, mà nằm ở mặt tiền đầy nhộn nhiệt.
Bên trái là cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên phải thì treo bảng hiệu "Chơi cờ và đánh bài", bên trong còn nghe tiếng người la ồn ào, có người còn la to "Ù* rồi."
*Ù: là tiếng la lên khi ăn bài trong mạt chược.. Ngôn Tình Xuyên Không
"Cậu sống ở đây à?" Phó Tinh Nhàn cau mày.
Văn Cảnh: "Đúng vậy, là chung cư này, tôi tự vào được rồi."
"Không được, hiện tại cậu đã phân hóa, nên tôi cũng phải xem nơi này có an toàn hay không." Trưởng bối mới nhậm chức rất uy nghiêm nói.
Văn Cảnh xụ mặt nhìn Phó Tinh Nhàn gương mẫu đi đằng trước, trong lòng bối rối nghĩ cách để ngăn anh vào nhà mình.
Nhưng cái này khó quá à, người ta cứu cậu ở trung tâm, còn đưa cậu về nhà. Giờ đứng trước cửa nhà rồi, chẳng lẽ lại không mời người ta một ly nước?
Trong đại sảnh dẫn lên lầu một có một cái thang máy, các hộ dân cư đều phải quẹt thẻ mới vào được.
Bên cạnh có hai nhân viên bảo vệ đang ngồi ở quầy lễ tân, xem ra cũng quản lý khá tốt.
Chỉ là ở góc ngoài quầy lễ tân có rất nhiều thùng giấy, túi đồ chuyển phát nhanh, có chút bừa bộn.
Người lạ vừa bước vào đại sảnh đã nhìn đông ngó tây, nên bảo vệ lập tức để ý đến.
Hắn ta liếc nhìn một cái, rồi lớn giọng nói:
"Văn Cảnh về rồi hả? Ngày hôm qua nhân viên chuyển phát nhanh không liên lạc được với cậu, nên đồ đều để ở quầy lễ tân nè, mau dọn lên đi."
Đôi mắt Phó Tinh Nhàn chậm rãi nhìn qua đống bưu phẩm kia.
Có rất nhiều đơn chuyển phát từ nhiều công ty với logo khác nhau, và đều được viết lớn tên người nhận là "VĂN CẢNH".
Trong số đó, có một thùng hàng lớn có thương hiệu nổi tiếng, nhãn hiệu logo này ngày hôm qua anh đi cùng nhà mình trong trung tâm thương mại đã thấy qua. Nếu nhớ không lầm, thì giá cả cũng không hề rẻ.
Anh quay đầu nhìn vẻ mặt lo sợ của Văn Cảnh, chậm rãi nói một câu:
"Không đi làm thêm thì không có tiền sinh hoạt?"
_____
Tác giả có lời muốn nói: Rất ngạc nhiên luôn.
Editor có lời mún lói: iu iu:3